Thành phố D nổi tiếng về hải sản nên Lam Thanh mời Thời Sênh đi ăn hải sản.
Bởi vì Thời Sênh là người của công chúng nên đương nhiên sẽ lựa chọn ngồi gian bàn đặc biệt.
Hai người một bên đấu khẩu một bên ăn hải sản, thật đúng là một chút hình tượng cũng không có.
Trông giống như một đôi anh em bình thường.
“Công chúa điện hạ à, có đôi khi anh thật sự cảm thấy hối hận.” Lam Thanh ăn uống no say, ngồi dựa vào thành ghế, ca thán nói.
Thời Sênh vẫn đang cố gắng chiến đấu với con cua, hỏi anh một cách qua loa, “Hối hận cái gì.”
“Hối hận việc để em bước chân vào cái ngành này.” Lam Thanh hướng mắt nhìn những ánh đèn rực rỡ bên ngoài ô cửa kính, “Em xem, chúng ta cùng ăn một bữa cơm thôi cũng đều phải vụng vụиɠ ŧяộʍ trộm.
Mỗi lần kỳ nghỉ đến em đều ở lại trong nhà.
Em nói với anh là không muốn ra ngoài, nhưng mà thực ra anh biết, em chỉ là sợ nhưng tên chó săn bên ngoài…”
“Anh rất hối hận.” Lam Thanh nhấn mạnh bốn từ này.
Thời Sênh lau lau tay, “Anh, anh có thích công việc hiện giờ anh đang làm không?”
Lam Thanh quay đầu nhìn cô.
Ánh mắt của cô còn lung linh hơn nhiều những ánh đèn rực rỡ ngoài kia.
“Việc này anh không được lựa chọn.” Lam Thanh chầm chậm lắc đầu, anh không hề thích.
Thế nhưng nếu anh không làm, lẽ nào bắt Lam Thâm phải làm sao?
“Thế nhưng em lại có lựa chọn, nên em nhất định phải trả giá cho lựa chọn này.
Anh, đây là quy luật.”
Lam Thanh vì công ty mà từ bỏ thứ mình thích, bởi vì anh phải bảo vệ gia đình đã bị vỡ nát.
Lam Thâm đam mê diễn xuất, cho nên cô bắt buộc phải từ bỏ tự do.
Thế giới này không công bằng, nhưng nó cũng rất công bằng.
Không có thứ gì là tuyệt đối cả.
Lam Thanh có chút không rõ đứa em gái đang ngồi trước mặt mình.
Mãi một lúc sau anh mới cười ra tiếng.
“Anh sẽ cố gắng.”
Ánh mắt anh kiên định, dường như còn tự tin hơn trước đây rất nhiều.
Anh phải tạo cho công chúa điện hạ nhà anh một vương quốc.
“Cố lên.” Thời Sênh tiếp tục chiến đấu với con cua, “Kiếm cho nó mười tỷ trước.”
“Phụt…” Lam Thanh phun cả ngụm nước ra ngoài.
Anh vỗ vỗ ngực, “Công chúa, em cũng quá là không biết theo đuổi rồi đấy.
Có biết bản thân anh và gia đình bây giờ có bao nhiêu không?”
Thời Sênh vẻ mặt mù tịt, “Bao nhiêu?”
Lam Thanh thản nhiên uống nước, “Vẫn chưa đến mười tỷ.”
Thời Sênh: “…” Vậy anh nói làm cái mông à!
“Em yên tâm, rất nhanh sẽ có thôi, kiếm mười tỷ đối với anh mà nói có gì khó khăn đâu.”
Rất tốt, rất ra dáng tổng tài.
Thời Sênh được Lam Thanh đưa về khách sạn.
Vẫn không yên tâm về cô, anh đưa cô lên đến tận cửa phòng.
Ai mà biết được lại gặp phải Ôn Kiều.
Nữ chính đại nhân, cô đúng là oan hồn mãi không chịu siêu thoát mà.
Bản cô nương đây hình như đâu có đụng đến cô!
“À, anh về trước đi.
Em nói với cô ấy một chút chuyện.” Thời Sênh mở lời trước.
Ôn Kiều mà mở miệng, Lam Thanh sẽ biết việc bản cô nương bị thương.
Vốn dĩ bị Trần Nguyên kêu gào đã thảm lắm rồi, bản cô nương đây thật không muốn bị cuồng vương chiều em gái này lảm nhảm thêm nữa.
Lam Thanh nhìn Ôn Kiều một cái, khẽ gật đầu, “Mau nghỉ sớm nhé.”
Thời Sênh nhìn anh ra hiệu bàn tay tỏ ý OK.
Thang máy vẫn chưa đi, Lam Thanh ấn một cái liền mở ra.
Đợi Lam Thanh đi thang máy xuống dưới, Thời Sênh không thèm nhìn Ôn Kiều mà trực tiếp đi về phòng mình.
“Lam tiểu thư…” Ôn Kiều lên tiếng, “Chuyện hôm đó thật sự rất xin lỗi.”
“Ừm.” Thời Sênh quẹt thẻ, đầy cửa vào.
“Lam tiểu thư, chị tha lỗi cho tôi rồi.” Ánh mắt Ồn Kiều lóe sáng.
Thời Sênh quay đầu nhìn cô ta, cười như không cười nói, “Nghĩ nhiều quá rồi, xin lỗi là muốn xong ư, cô ngây thơ quá rồi.”
Ôn Kiều sắc mặt lập tức chuyển thành tái mét.
“Cô biết rõ lúc đó nếu như trong tay tôi không có ống thép đó, kết cục của tôi sẽ như thế nào không? Dây thép sẽ xuyên qua đầu của tôi… chết ngay tại hiện trường.”
Sắc mặt của Ôn Kiều càng trắng bệch.
Thời Sênh tức giận nhưng vẫn cố bình tĩnh, đến khi sắc mặt Ôn Kiều trắng bệch như tờ giấy mới chầm chậm nói: “Chỉ là bị cắn một cái thôi mà, phản ứng của cô lẽ ra phải là lùi về phía sau, chứ không phải đến ghì tôi.
Ôn tiểu thư, xin hỏi, lúc đó trong lòng cô đang nghĩ gì?”
Tâm ý của nữ chính bạn đừng đoán.
Dù sao thì đoán cũng đoán không ra.
“Vậy Lam tiểu thư nghĩ thế nào?” Ôn Kiều cắn môi, cái dáng vẻ đó giống như Thời Sênh đang bắt nạt cô ta vậy.
Thời Sênh chống tay vào cửa, vẻ mặt phiền não, “Chưa nghĩ ra.”
Đây là xã hội pháp trị, cô không thể trực tiếp lấy kiếm ra chém đươc, đánh một trận lại cũng không hả giận, thật lòng vẫn chưa nghĩ ra.
Ôn Kiều: “…”
Thời Sênh ở trước mặt Ôn Kiều đóng sầm cửa lại.
…
Đoàn làm phim bị một trận náo loạn chó bay gà chạy, coi như là hoạt động chính thức, đợi đến khi trời mưa to, Thời Sênh tiếp tục quay cảnh quay cuối của mình.
Đoạn phim phía trước có thể sử dụng, chỉ cần quay lại một lần hình tượng ba người bọn họ, đoạn phía sau là một mình Thời Sênh gánh, sau đó bị đám người đó gϊếŧ chết, đoạn này quay tốt là có thể hoàn thành.
Lúc quay cảnh chiến đấu, Ôn Kiều luôn có vài phần không đúng trạng thái tâm lý, bị hô gào lỗi mất mấy lần.
Mưa to như thế này, Thời Sênh bị ướt đến nỗi có chút phát cáu.
“Mẹ kiếp!” Thời Sênh ném ống thép trong tay sang một bên, tay chống vào eo rồi ngửa mặt lên trời.
Giang Bách Vũ cũng bị giày vò khiến sắc mặt trở nên khó coi.
Ôn Kiều cũng có điều khổ sở.
Cô thực sự có chút không theo nối tiết tấu của Thời Sênh, quyền làm chủ cả phim trường toàn bộ đều nằm trong tay Thời Sênh.
Thời Sênh lau lau mặt, hướng mắt về phía đạo diễn Chung gào lớn: “Quay tôi trước đi.”
Đạo diễn Chung ra hiệu tay tỏ ý OK, cho người bố trí sân bãi.
Đèn chiếu và máy quay phim đều dựng lên.
Thời Sênh xách ống thép lúc nãy lên, xung quanh cô là một đám người đang bao vây.
Cảnh này quay mất năm lần, trong đó có một lần là do động tác của Thời Sênh quá nhiều, máy quay không thể bắt được đầy đủ hình ảnh.
Mấy lần còn lại đều là do vấn đề của nhóm diễn viên quần chúng.
Quay xong cảnh cuối cùng, Tiểu Phó một bên, Tiểu Bảo một bên lập tức xông vào màn mưa đón Thời Sênh trở lại lều.
Trong phòng thay đồ riêng biệt, Thời Sênh vừa lau tóc vừa bước ra bên ngoài.
Không khí xung quanh có đôi phần nghiêm trọng, mọi người đều nhìn chằm chằm vào đạo diễn Chung.
Ôn Kiều đứng trước mặt đạo diễn Chung.
Đạo diễn có lẽ vừa phát hỏa, trên mặt còn một sót lại một chút tức giận.
“Chị Lam, uống nước đi.” Tiểu Bảo đưa một cốc nước nóng cho Thời Sênh.
“Sao thế?” Thời Sênh ngồi xuống ghế tựa, lấy cằm hất hất ra phía đạo diễn Chung.
“Lúc nãy đạo diễn Chung nói cho Ôn Kiều hiểu cảnh phim.
Không biết Ôn Kiều nói những gì mà đạo diễn Chung lại nổi khùng lên.” Tiểu Phó cầm khăn đứng bên cạnh cô, “Cũng không biết cô ta rốt cuộc làm cách nào để có được vai nữ chính này nữa.”
Lúc đầu, lẽ ra vai này là của chị Lam nhà bọn họ.
Cuối cùng Ôn Kiều được người quản lý dẫn đi, đạo diễn Chung uống liên tục mấy ngụm nước, lúc này mới đi đến chỗ Thời Sênh.
“Tiểu Thâm, lát nữa vất vả thêm một chút, vẫn còn phải quay một lúc nữa.
“Cô ta làm sao thế?” Thời Sênh hỏi thẳng.
Đạo diễn Chung thở dài một hơi, “Nói là có đôi chút không theo được tiết tấu của cô, muốn tôi và cô…”
“Muốn tôi chiếu cố cô ta sao?”
“Việc này cũng không còn cách nào khác, Tiểu Thâm, cô…”
“Không có kỹ thuật diễn xuất là việc của cô ta.
Dựa vào đâu mà bắt tôi chiếu cố.
Tôi chỉ làm tốt công việc của mình, việc chiếu cố người mới gì gì đó không thuộc trong phạm vi cân nhắc của tôi.”
Người ta là tiền bối, chiếu cố cô là tình cảm, không chiếu cố cô là bổn phận.
Không theo kịp diễn không tốt, vậy thì không thể trách người khác được.
Đạo diễn Chung không nói được câu nào, mở miệng, cố kìm nén nói ra một câu, “Tiểu Thâm, cô debut bao nhiêu năm nay, còn cô ta chỉ là một cô gái trẻ vừa mới chân ướt chân ráo bước vào giới…” Hà tất phải tính toán với cô ta.
Thời Sênh cười như không cười nhìn đạo diễn Chung một cái.
Cô gái trẻ này, là người suýt chút nữa đã lấy mạng của cô đấy.
“Nếu đã không theo kịp vậy thì ngất đi là được.
Đoạn trước các người tự thêm cảnh quay, tôi vừa gặp được bọn họ ở đó thì cô ta đã ngất rồi, như vậy OK không?” Thời Sênh gợi ý.
Dù sao thì Ôn Kiều ở đó cũng không có lời thoại nào.
Đạo diễn gọi điện cho Ngải Duy Tư bàn bạc một lúc, cuối cùng đồng ý làm theo ý kiến của Thời Sênh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...