Tần Ca không có việc gì liền đi tìm Thời Sênh.
Dần dần trong trường học bắt đầu truyền tin Tần Ca đang theo đuổi Thời Sênh.
Thời Sênh sắp phát điên tới nơi rồi, cô ăn một bữa cơm cũng có thể gặp cái tên cầm thú không biết lãng mạn đó.
Thời Sênh yên lặng không nói gì, trừng mắt nhìn đồng chí cầm thú một cái, “Thầy Tần, đây là canteen của sinh viên, thầy không sợ đau thắt lưng à?”
Tần Ca đặt khay cơm xuống, không khách khí ngồi vào chỗ đối diện Thời Sênh: “Chừng nào thì em sẽ đi học?”
“Sao thầy lại chấp nhất với em như thế? Không phải thầy thích em thật đấy chứ? Em nói với thầy nhé, tình yêu thầy trò không có kết cục tốt đâu.
Thầy xem thầy già như thế, em còn trẻ thế này, sau này chúng ta sẽ không có hạnh phúc.”
Tần Ca nhíu mày lại, sửa cho đúng.
“Tôi mới hai mươi tư tuổi.”
Thời Sênh: “…” Cái này không phải trọng điểm.
Trọng điểm là thầy bám em không buông là muốn làm gì?
“Tôi không muốn học trò của tôi bị nợ môn.” Tần Ca giải thích.
Thời Sênh: “…”
“Sao em lại không muốn đi học?”
Không muốn là không muốn chứ còn vì sao nữa?
Thời Sênh đảo mắt, “Đông người.”
Cô không tin hắn sẽ đuổi hết sinh viên khác ra ngoài.
Sự thật chứng mình, thầy Tần sẽ không đuổi hết sinh viên ra ngoài, nhưng hắn lại có cách khác.
“Vậy tôi cho em lên một mình.”
Một mình…
Cho em…
Lên…
Thật xin lỗi, bản cô nương hơi đen tối.
Thầy Tần này không bị bệnh gì đấy chứ?
Chẳng lẽ là mơ ước sắc đẹp của bản cô nương?
Sợ chết mất.
Tần Ca cảm thấy ánh mắt của nữ sinh đối diện đang nhìn mình như nhìn kẻ biếи ŧɦái.
“Sinh viên Kiều Sơ, em đã…”
“Thầy Tần, nếu không chúng ta so tài đi.
Nếu em thắng thì sau này thầy đừng có dây dưa với em nữa, OK?”
Bản cô nương chỉ muốn làm thiếu nữ xinh đẹp thầm lặng theo dõi nam nữ chính mà thôi.
Ông thầy này sao cứ phải cố tình bắt cô đi học chứ? Học cái lông ấy.
Tần Ca thoáng suy tư: “Được.
Nếu thua thì em phải đi học đúng giờ.”
Thời Sênh vênh cằm, kiêu ngạo nói: “Không có chuyện ấy đâu, em chỉ tùy tiện động một đầu ngón tay cũng có thể thắng thầy.”
Tần Ca: “…” Nữ sinh này thật là kiêu ngạo.
Hai người định ra thời gian so tài, là cuối tuần này.
Địa điểm chính là phòng nghiên cứu của bọn Trần Khê.
…
Hôm nay là cuối tuần, từ sáng sớm Thời Sênh đã tới, Tần Ca tới trễ hơn cô nửa giờ.
Nhóm của Trần Khê gần như ở phòng học này suốt, ăn uống ngủ nghỉ cũng tại đây, cho nên gần như có mặt đầy đủ.
Nhìn thấy giảng viên Tần, những người này vô cùng kích động.
Hiện tại thầy Tần chỉ dạy năm hai, nơi này ngoại trừ Trần Khê vào từ cửa sau thì tất cả đều là năm ba, năm bốn, căn bản chưa từng gặp vị giáo sư mạ vàng trong truyền thuyết này.
“Chào giáo sư Tần.”
“Chào các em.” Tần Ca chào hỏi rất lễ độ.
“Thầy Tần ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi.”
“Mời thầy Tần uống nước…”
“Thầy Tần…”
Chờ đám fan nhiệt tình này tỉnh táo lại, Thời Sênh mới mang máy tính của mình tới ngồi đối diện với Tần Ca.
“So cái gì?” Lady first vẫn là truyền thống tốt đẹp, vì thế Tần Ca hỏi Thời Sênh.
“Xem ai có thể phá được source code* của Thần Huyễn trong thời gian sớm nhất.” Thời Sênh vừa khởi động máy vừa nói.
“Đương nhiên, thầy cũng có thể chọn một trò khác.”
*Source code: Mã nguồn của một phần mềm máy tính.
“Sơ Sơ…” Trần Khê kinh ngạc, source code đâu thể dễ dàng phá giải như thế, còn là trò chơi của người ta nữa…
Gặp chuyện không may thì sẽ bị truy cứu trách nhiệm.
“Được.” Tần Ca đồng ý không một chút chần chừ.
Này này, giáo sư, thầy sao có thể dung túng cho cô ấy được?
Không đúng, căn bản Sơ Sơ sao biết những thứ này, dù có học thì cũng chỉ là nhập môn thôi chứ?
Nghĩ như thế, Trần Khê an tâm không ít.
Nhưng lúc Trần Khê thấy Thời Sênh sắp xếp một loạt ký tự trên màn hình với một tốc độ đáng sợ, hắn đột nhiên có dự cảm không tốt.
Cùng với nội dung lần trước cô nói với nhà tài trợ, thêm lúc này nữa, Trần Khê lập tức có phản ứng.
Ra vẻ…
Người anh em này của hắn thực ra rất quen thuộc với IT*.
*IT: Ký tự viết tắt của từ tiếng Anh Information Technology tức là Công nghệ thông tin.
Trong cả phòng học, chỉ có thanh âm bàn phím lạch cạch của hai người.
Thần Huyễn là trò chơi đã được vận hành 5 năm nhưng vẫn cực kỳ hot.
Một trò chơi như thế, muốn phá giải nó thì nói dễ hơn làm nhiều.
Mặt trời thong thả lên tới đỉnh đầu rồi ngả dần về phía Tây.
Tốc độ của Thời Sênh chậm lại, hai tay cũng đổi thành một tay.
Cô không liên tục gõ bàn phím nữa mà chỉ thỉnh thoảng nhấn một cái.
“Học trưởng, có gì ăn không?” Thời Sênh khép máy tính lại, quay đầu hỏi mấy người vẫn đang nhìn bọn họ.
Vị học trưởng bị hỏi câu này lập tức xoay người đi lấy đồ ăn vừa mới gọi chuyển phát nhanh tới, mang đi hâm nóng lại rồi đưa tới cho Thời Sênh.
Thời Sênh vừa ăn cơm trong hộp vừa nhìn về phía Tần Ca.
Sắc mặt Tần Ca nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình, ngón tay vẫn gõ rất nhanh.
Khi cô ăn xong thì tốc độ của Tần Ca cũng chậm lại.
Ánh mắt hắn liếc về phía Thời Sênh, thấy bộ dáng cô vẫn cực kỳ trấn định, hắn có một loại trực giác…
Hắn thua…
“Được rồi, sau này đừng gọi em đi học nữa nhé!” Thời Sênh đưa cho Tần Ca xem máy tính của mình, sau đó xóa mấy thứ này đi.
Tần Ca cũng xóa bỏ dấu vết trên máy tính của mình, trầm mặc đứng dậy.
Lúc ra tới cửa, hắn mới quay đầu nói: “Chịu đổ thì chịu thua.”
“Thầy Tần đi thong thả nhé!” Thời Sênh vẫy vẫy cái khăn không biết móc từ đâu ra.
Thân ảnh Tần Ca biến mất sau cánh cửa rất nhanh.
Hắn nhìn về phía trường học ở xa xa, trong lòng cảm thấy có chút khổ sở.
Giống như…
Không tìm được lý do gì để gặp cô nữa.
Tần Ca cảm thấy bản thân mình có điểm không ổn.
Tư tưởng hình như sắp không nằm trong khống chế của bản thân, đây là chuyện trước nay chưa từng có.
Kiều Sơ…
Kiều Sơ…
Hắn nhẩm đi nhẩm lại cái tên này mấy lần, thực xa lạ.
Nhưng mỗi lần tiếp xúc với ánh mắt của cô, hắn đều thấy có một cảm giác quen thuộc khó hiểu.
…
Tần Ca đi rồi, Thời Sênh còn chưa kịp vui vẻ thì thanh âm của Hệ thống đột nhiên vang lên.
[Nhiệm vụ ẩn giấu: Hợp tác với người quân tử]
Thời Sênh: “…”
Nhiệm vụ ẩn giấu = Phượng Từ.
Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Thời Sênh chờ Hệ thống nói tiếp.
Đại khái, 30 giây sau, thanh âm của Hệ thống mới lại vang lên.
[Nhân vật mục tiêu: Tần Ca.
Nhiệm vụ: ý trên mặt chữ, mời tự lý giải.]
Tần Ca này là trùng tên phải không?
[…]
Cho nên vừa rồi người mà cô đắc tội chính là mục tiêu của nhiệm vụ lần này? Còn có thể là Phượng Từ của cô nữa?
Bình tĩnh!
Bình tĩnh!
Bình tĩnh cái rắm ấy!
Bà đây vừa mới đắc tội với hắn đó!
Hệ thống, mi cố tình đúng không?
Kiếm của bà đâu?
Kiếm vẫn còn đang thăng cấp…
“Sơ Sơ, sao mặt khó coi vậy?” Trần Khê thân thiết sờ sờ trán cô.
“Có phải bị mệt không? Để anh đưa em về ký túc nhé?”
Thời Sênh mang vẻ mặt được sống mà không được yêu đi ra ngoài.
Trần Khê lắc đầu, cầm lấy đồ đạc của cô rồi đuổi theo.
Đến khi trở về ký túc rồi, Thời Sênh vẫn cứ mang cái vẻ mặt thất tình kia.
“Sơ Sơ…” Trần Khê đưa đồ đạc cho Thời Sênh.
“Mau về ngủ đi.”
Trần Khê muốn hỏi cô học một thân bản sự kia khi nào, nhưng nghĩ tới chuyện cô vất vả mệt mỏi cả ngày hôm nay, hắn chỉ có thể nhịn lại, quan tâm dặn dò vài câu.
“Cảm ơn, anh về đi.” Thời Sênh ôm đồ, chầm chậm đi lên lầu.
Hiện tại cô chỉ muốn phát tiết một trận với cái Hệ thống chết tiệt kia.
Mẹ kiếp, sao lúc gặp Tần Ca nó không tuyên bố nhiệm vụ luôn đi?
Tần Ca này vốn không có trong cốt truyện, cũng không có trong trí nhớ của nguyên chủ.
Một nhân vật phong vân như thế, dù không có trong cốt truyện thì nguyên chủ cũng phải biết tới chứ, nhưng cả hai đều không có, vậy chẳng phải là bị Hệ thống xóa đi rồi sao?
Sao cô lại quên cái này chứ?
Tính nhầm rồi.
Hệ thống lại dám chơi cô như vậy.
Thời Sênh trở về phòng nghỉ, bắt đầu tu luyện.
Đi học?
Đừng đùa, cô không muốn mất mặt đâu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...