Lục Tư Nguyệt đi rồi, cuộc sống của họ vẫn tiếp tục, nhưng bi kịch vẫn luôn xảy ra vào lúc khó khăn nhất.
Một tháng sau, hầm khoáng bị sập, Thời Mộ và anh Hoành đều bị chôn trong đó, không rõ sống chết.
Thời Sênh như kẻ điên chạy đến nơi xảy ra vụ sập, ở đó đã chật kín người vây quanh.
Ngoài người của anh Hoành, những người còn lại đều đứng nhìn thờ ơ.
Những chuyện như vậy thường xuyên xảy ra, không biết đã có bao nhiêu người bị chôn dưới lòng đất rồi.
Bởi vì phạm vi bị sập rất lớn, họ lại không biết được vị trí cụ thể của anh Hoành và Thời Mộ, cho nên muốn cứu người là chuyện không thể nào.
Cũng có lẽ là vì nể mặt chỗ vật tư người của anh Hoành kia mang đến, cho nên đám người quản lý cũng thử cứu người.
Đúng lúc đang tiến hành cứu trợ, lại xảy ra lần sập hầm thứ hai.
Những người đó sợ bị sập tiếp, đến lúc đó toàn bộ nơi này cũng bị tiêu hủy theo, cho nên họ không tiếp tục cứu người nữa.
Thời Sênh trèo lên đống đá thải dùng tay cào đá, đáy mắt cô không có nước mắt, không có mơ màng, chỉ có sự nỗ lực và kiên định.
“Nhóc con, vô dụng thôi.” Người đàn em của anh Hoành chán chường đứng bên cạnh cô, “Hầm khoáng này rất sâu, lại bị sập hai lần, nhóc có làm vậy cũng không cứu được họ đâu.”
Thời Sênh hoàn toàn không nghe theo, cho dù ai đến cũng đều cố chấp dùng tay cào đá vụn.
Cứ như vậy cho đến khi cô bé ngất đi.
Khi Thời Sênh tỉnh lại đã là ba ngày sau, cô bé nằm trên giường, đôi mắt vô thần nhìn lên trần nhà, dường như đã chấp nhận số mệnh.
Thời Oanh hai mắt sưng đỏ, cố đút cho Thời Sênh ăn gì đó, nhưng cuối cùng không đút được gì cả.
“Chị ơi, chị ơi, chị đừng dọa em mà.” Giọt nước mắt nóng bỏng của Thời Oanh rơi xuống tay Thời Sênh, ngón tay cô bé khẽ cử động, chầm chậm chạm vào đầu Thời Oanh.
“Chị ơi?” Ánh mắt Thời Oanh mơ hồ.
Cô bé hỗn loạn quẹt nước mắt, “Chị ơi, chị ăn gì đi.”
Thời Sênh há miệng, dịch dinh dưỡng khó nuốt trượt vào trong thực quản, bàn tay nhỏ bé của Thời Oanh không ngừng lau gò má Thời Sênh.
Thời Sênh tỉnh lại, dùng sức ngồi bật dậy, nắm chặt lấy tay Thời Oanh, giọng khàn khàn, “Chị không sao.”
Thời Oanh đã vô cùng sợ hãi.
Ba mất tích, chị lại trở nên như vậy, cô bé không biết phải làm thế nào.
Lúc này nhìn thấy Thời Sênh mạnh mẽ trở lại, sự yếu đuối trong lòng cô bé không hề do dự thể hiện ra ngoài, ôm lấy Thời Sênh khóc to, “Chị ơi, có phải là ba sẽ không bao giờ trở về nữa không?”
Ngón tay Thời Sênh run rẩy, tâm can giống như bị thứ gì đó mạnh mẽ véo chặt lấy, đau đớn đến không thở nổi, một lúc sau mới ôm lấy Thời Oanh, “Đừng sợ, còn có chị nữa mà.”
Còn có chị nữa…
Khi Thời Sênh hôn mê, đường hầm lại sập hai lần nữa, lần này đã cắt đứt tất cả mọi hy vọng mong manh còn lại của Thời Sênh.
Cho dù lúc trước Thời Mộ vẫn còn sống thì sau hai lần sập liên tiếp này, người bình thường cũng biết có lẽ cũng không thể sống được nữa.
Thời Sênh sa sút một thời gian rất dài.
Anh Hoành bị chôn vùi trong đường hầm, cục diện khoáng trường cũng thay đổi.
Đám đàn em của anh Hoành chỉ một đêm đã không còn nữa, bị anh Cường đàn áp.
Thời Sênh và Thời Oanh đều bị ép phải đi làm việc.
Cho dù ba không còn nữa thì họ vẫn phải sống tiếp.
Nguyện vọng của Thời Sênh vẫn không hề thay đổi.
Cô bé muốn đưa em gái rời khỏi cái địa ngục này.
Thời Oanh đến đây một năm, nhưng chưa bao giờ phải làm việc.
Nhưng những đứa trẻ còn nhỏ hơn cô bé ở khoáng trường đều làm tốt hơn cô bé.
Lúc đó Thời Oanh mới biết mình đã được bảo vệ tốt thế nào.
“Chị ơi.” Đôi vai Thời Oanh bỗng dưng nhẹ bẫng đi.
Cô bé ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Thời Sênh chuyển đồ đặt lên xe đẩy của mình.
Thời Sênh gượng cười, “Đi theo sau chị.”
Khóe mắt Thời Oanh đỏ lên, đi theo phía sau Thời Sênh.
Cô bé nhìn về phía bóng lưng nhỏ bé gầy guộc phía trước, không giống như bóng lưng cao lớn của cha, nhưng nó vẫn cho cô bé một cảm giác yên tâm ấm áp đến như vậy.
Thời Oanh nắm chặt hai tay, cô bé không thể để chị gái cực khổ như vậy được.
Thời Oanh cố gắng học để trở thành một công nhân khoáng trường đạt tiêu chuẩn.
Cô bé từ chối sự giúp đỡ của Thời Sênh.
Thời Sênh mới đầu còn thấy thương xót, nhưng sau này cũng để mặc cô bé, nhưng nhường cho cô bé nhiều đồ ăn hơn, để Thời Oanh không phải đói bụng.
…
Một hôm khi trời gần tối, ráng chiều bên kia trời như đang hất máu tươi lên, đỏ đến chói mắt.
Trong lòng Thời Sênh không hiểu sao lại thấy lo lắng, Thời Oanh…
Vừa rồi Thời Oanh nói muốn đi vệ sinh.
Thời Sênh bị người ta gọi lại, lại thêm trước đây Thời Oanh cũng đã ở một mình được, cho nên cô bé cũng không để ý lắm.
Thời Sênh vội vàng nhìn bốn xung quanh, không nhìn thấy Thời Oanh, đã lâu như vậy rồi mà còn chưa quay về.
Thời Sênh lập tức đến chỗ đi vệ sinh tìm, ở đó hoàn toàn không có bóng dáng Thời Oanh.
Cô bé hỏi người xung quanh, đám người đó chỉ thờ ơ lắc đầu, nói không nhìn thấy.
Trái tim Thời Sênh như dựng cả lên.
Cô bé tìm khắp khoáng trường, nhưng cũng không tìm thấy Thời Oanh.
Sắc mặt cô trắng bệch xông vào trong ký túc xá.
Lúc này vẫn còn hai giờ nữa mới đến giờ nghỉ, Thời Sênh về khu ký túc xá.
Ở đây rất yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có mấy người phụ nữ ở bên ngoài trò chuyện.
Trong ký túc xá cũng không có người.
Cái cảm giác thứ quan trọng nhất của mình đã biến mất, nhưng tìm thế nào cũng không thấy khiến Thời Sênh gần như không thể suy nghĩ, cô bé dựa vào bản năng đi đến khoáng trường tìm kiếm.
“Nhóc con.” Có người vỗ vai Thời Sênh một cái.
Thời Sênh quay đầu lại.
Người gọi là người phụ nữ đã cho thuốc một năm trước khi gia đình cô bé mới tới.
Bà ta chỉ về một hướng, “Em gái nhóc bị đưa về chỗ kia.”
Bà ta dường như có chút xót xa vỗ vai Thời Sênh, “Bây giờ tốt nhất nhóc đừng có qua đó, nếu không nhóc…”
Thời Sênh hoàn toàn không nghe theo lời người phụ nữ đó, chạy về hướng người phụ nữ chỉ.
Tiếng khóc vang lên phía sau phiến đá nham thạch chọc vào tai Thời Sênh.
Thời Sênh xông ra chỗ phiến đá, đập vào mắt cô là hình ảnh em gái đang bị hai gã đàn ông đè xuống dưới.
Quần áo trên người cô bé đã bị xé rách, cơ thể gầy gò yếu ớt đầy dấu vết máu đỏ, may mà quần áo hai gã đàn ông vẫn còn nguyên.
Thời Sênh không biết lúc đó mình đã làm thế nào để khống chế được bản thân bình tĩnh rút con dao không khi nào rời khỏi người mình ra, rồi áp sát hai gã đàn ông từ phía sau.
Đó là lần đầu tiên cô gϊếŧ người.
Con dao đâm vào cổ gã đàn ông, máu tươi bắn ra, dịch thể ấm nóng dính nhớp chảy trên má cô.
Không có kɦoáı ƈảʍ, cũng không có sợ hãi.
Thời Sênh nhìn hai gã đàn ông nằm dưới đất.
Không giống như những người gϊếŧ người lần đầu sau khi hành sự sẽ ném vũ khí đi, cô bình tĩnh lau sạch con dao, dắt lại vào hông, rồi cởi chiếc áo ngoài dính máu ra, lau vết máu trên mặt.
Thời Oanh ngẩn ra nhìn cô, trong đôi mắt là sự kinh ngạc vô hạn, quên cả khóc, không biết là vì sợ dáng vẻ đó của Thời Sênh hay sợ hai gã kia.
Thời Sênh đứng trước mặt Thời Oanh, bỗng nhiên hơi co rụt lại.
Liệu Thời Oanh có sợ cô không?
“Chị ơi…” Thời Oanh mềm mại gọi.
Trong lòng Thời Sênh bỗng nhiên sụp đổ, tiến lên lấy quần áo bọc chặt Thời Oanh lại.
“Đừng sợ.”
Thời Sênh bế Thời Oanh đi ra ngoài.
Người phụ nữ kia bỗng chạy lại.
Đúng lúc chạm trán, bà ta vừa nhìn đã thấy hai người chết phía sau, tức thì gương mặt biến sắc.
“Đi mau.” Người phụ nữ vẫy tay với Thời Sênh.
Thời Sênh liếc nhìn bà ta, ôm Thời Oanh rời khỏi nơi này.
Người phụ nữ kia ở phía sau cô, đi được hai bước lại chạy lại, nhặt cái áo khoác Thời Sênh ném ra lên, nhìn bốn xung quanh một lúc thấy không có dấu vết gì, liền bọc quần áo lại, nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...