Thời Sênh đứng ở bên ngoài một lát sau đó nhấc chân bước vào.
Nhiệt độ bên trong thấp hơn bên ngoài rất nhiều, chân như đang bước trên khối băng vậy, lạnh thấu tim.
Thời Sênh nhìn thoáng qua mốc thời gian khắc trên chiếc quan tài đầu tiên, rất xa xưa, vì thế, quan tài mới nhất chắc chắn ở cuối cùng.
Thời Sênh đi dọc lối ở giữa, sương mù vấn vít, quan tài thủy tinh ở hai bên đường đều là các bậc tiền bối của Hạ gia.
Xác của bọn họ vẫn còn nguyên vẹn, giống như đang ngủ vậy.
Đi từ đầu tới cuối giống như bước qua các đời phát triển của Hạ gia vậy.
“Hạ Lân…” Thời Sênh dừng bước chân trước một chiếc quan tài thủy tinh nửa trong suốt, có thể mơ hồ nhìn thấy người ở bên trong.
Bên trong là một người đàn ông mặc quân trang, trên mặt đeo một cái mặt nạ nên không nhìn rõ dung mạo.
Đây là anh trai của Hạ Sơ, Hạ Lân.
Lúc trước khi anh ta chết, cả khuôn mặt đều bị hủy hoại, có lẽ vì thế nên anh ta mới phải mang mặt nạ.
Thời Sênh thu ánh mắt lại, đi về phía bên trái, phía sau Hạ Lân chỉ có một chiếc quan tài duy nhất.
Từ đầu tới cuối, vẻ mặt Thời Sênh vẫn không hề thay đổi, trấn định đứng trước quan tài thủy tinh.
Trong quan tài thủy tinh có người, mà người nằm trong đó cũng là người mà Thời Sênh quen biết.
Đối với kết quả này, Thời Sênh cũng không hề cảm thấy ngoài ý muốn, sâu trong đáy mắt bắt đầu phát ra ánh sáng thâm thúy, một lát sau liền khôi phục lại như thường.
“Hạ Sơ.”
Thời Sênh tiến lên một bước, duỗi tay đỡ lấy quan tài thủy tinh.
“A Sênh.”
Từ trong quan tài thủy tinh có một làn khói bay ra, dần dần ngưng tụ thành hình một người.
Gương mặt quen thuộc hiện lên trong mắt Thời Sênh.
Cô thu tay lại, lùi về sau, lạnh lùng nhìn người trước mặt.
Hạ Sơ hạ dần xuống mặt đất.
Cô nhìn Thời Sênh rất chăm chú, hơi mỉm cười, “A Sênh, cậu đã tới rồi.”
Hạ Sơ rất xinh đẹp, nói chuyện thì dịu dàng, cả mắt môi đều cong lên tựa như đang cười khiến người ta không thể chán ghét nổi.
Mặt Thời Sênh vẫn chẳng có tí cảm xúc nào: “Đã lâu không gặp.”
“A Sênh, lâu lắm rồi không gặp, vậy mà cậu vẫn cứ như thế.” Hạ Sơ cảm thán một tiếng, sau đó nói với giọng áy náy: “Thực xin lỗi A Sênh, lúc trước bỏ lại một mình cậu.”
Tiêu cự mắt của Thời Sênh cuối cùng cũng dừng trên người Hạ Sơ: “Nếu Cơ Chính đã dùng tới Ngưng Hồn Trận, sao cuối cùng cậu vẫn thành cái dạng này?”
“Số mệnh chăng.” Vẻ mặt Hạ Sơ hiền hòa.
Cô nhìn về phía quan tài thủy tinh, chậm rãi nói: “Đúng là tớ đã sống lại rồi, nhưng chỉ có mười ngày mà thôi.
Đó là mười ngày mà tớ sống không bằng chết, làm tớ không bao giờ quên nổi.”
“Sau đó, ý thức của tớ liền thoát ly khỏi thân thể, biến thành cái dạng này.
Tớ nhờ ngài Cesar đưa tớ tới đây, chính là vì muốn chờ cậu.”
“Chờ tớ?”
Hạ Sơ gật đầu, “Chờ cậu.”
Không gian dường như lại chìm vào tĩnh lặng.
Thời Sênh và Hạ Sơ đều không nói gì tiếp, nhưng không khí cũng không có gì gượng gạo.
Tuy nhiều năm rồi hai người không gặp nhau nhưng có những chuyện không cần nói ra thì cả hai đều tự hiểu rõ.
Thật lâu sau, Hạ Sơ mới nói: “Thanh kiếm kia của cậu đâu rồi?”
Thời Sênh lấy thiết kiếm ra, hơi dừng mấy giây rồi đưa cho cô ấy.
Hạ Sơ lắc đầu: “Tớ không cầm được, cậu đặt ở chỗ đó đi.”
Chỗ Hạ Sơ chỉ là điểm cuối cùng của tòa lâu đài này, nơi đó có một cái bệ hình chữ nhật được làm bằng tinh thạch.
Thời Sênh đặt thiết kiếm lên bệ.
Hạ Sơ cũng bay qua, “A Sênh, cậu ra ngoài chờ tớ đi.”
Thời Sênh không hỏi nhiều, lập tức xoay người rời đi.
Lúc đi ngang qua những quan tài thủy tinh kia, dường như cô nhìn thấy có rất nhiều làn khói từ trong bay ra, hướng về nơi sâu nhất của cung điện.
Thời Sênh dùng tốc độ nhanh hơn để rời đi, khi cô vừa bước ra khỏi cung điện, cánh cửa lẳng lặng khép chặt lại.
Thời gian thong thả trôi qua.
Nơi này dường như không có ban đêm, lúc nào cũng sáng ngời làm cho đám tinh thạch cũng sáng lấp lánh.
Thời Sênh không biết mình ngồi chờ ở bên ngoài bao lâu, bên trong cung điện không truyền ra bất cứ âm thanh nào.
Đến lúc cô có cảm giác mình sắp hóa thành tượng rồi thì cửa lớn liền mở ra.
Thiếu nữ từ trong sương mù đi ra, thân hình mờ ảo giống như tiên tử đi trong mây khói vậy.
Thời Sênh đứng lên, đối mặt với cô gái.
Hạ Sơ dừng ở ngưỡng cửa, sương mù trào ra quấn lấy thân ảnh hai người.
Cô gái mỉm cười phất tay một cái, sương mù phía sau chuyển động rất nhanh, ánh sáng đỏ từ sâu bên trong dần rõ ràng, trong sự bao bọc của đám sương mù nhanh chóng tràn ra khỏi đại điện, vạt áo của Thời Sênh bay phần phật.
Ánh sáng đỏ phóng lên cao, sương mù tan ra, một thanh trường kiếm toàn thân đen nhánh từ trên cao rơi xuống, màu đỏ ở giữa càng trở nên yêu dã, mũi kiếm sắc bén cắm phập xuống đất, sóng khí lan tràn ra xung quanh khiến cho đám tinh thạch mất đi ánh sáng trong nháy mắt.
Thời Sênh vẫn chưa quay đầu xem mà vẫn bình tĩnh nhìn người trước mặt mình.
Hạ Sơ khẽ mở cánh môi, âm thanh mềm mại như gió dừng bên tai Thời Sênh: “A Sênh, thật may mắn vì khi tớ còn trẻ đã gặp được cậu.
Đây là món quà cuối cùng của tớ, mong nó sẽ ở bên cậu tới mãi muôn đời muôn kiếp, làm thế gian sợ hãi, được người người kính ngưỡng.”
Cuối cùng Thời Sênh cũng quay đầu nhìn thiết kiếm, đây là hình thái đầu tiên của nó lúc cô mới nhìn thấy, sau khi cô mang nó về, nó liền thoái hóa thành một thanh kiếm sắt cực kỳ bình thường.
Nhưng Hạ Sơ nói, lệ khí của thanh kiếm này quá nặng, nếu dùng phải cẩn thận.
Cô cũng biết điều đó, vì lúc cô lấy được nó, nó đang cắm trên đỉnh một núi xác chết.
Nhưng cô phí bao nhiêu sức lực mới mang nó về được, sao có thể nói bỏ là bỏ được, hơn nữa, khế ước giữa cô và nó cũng đã được ký kết rồi.
Hạ Sơ thấy cô kiên quyết muốn dùng liền hỏi mượn nó.
Hạ Sơ không gặp cô suốt một tháng liền.
Cô tới Hạ gia tìm người cũng không thấy đâu, đến khi gặp lại nhau lần nữa, Hạ Sơ như gầy đi hẳn một vòng.
Mà lệ khí trên thiết kiếm lại ít đi rất nhiều so với lúc cô mới gặp nó.
Nhưng mà giờ đây cô lại cảm nhận được cỗ lệ khí khiến người ta kinh hãi tới tận tâm can đó.
Có điều lại khác hoàn toàn cảm giác lúc trước.
“A Sênh, tạm biệt.” Sự vui vẻ trong đáy mắt Hạ Sơ dường như cũng bị nhiễm ánh sáng, trở nên rực rỡ và lấp lánh.
“Hạ Sơ.” Giọng Thời Sênh hơi thay đổi, cô dừng một hồi lâu rồi mới nói tiếp: “Đây là lựa chọn của cậu ư?”
Cô ấy chỉ cần nói một câu là cô ấy muốn sống, cho dù cô không có cách nào thì cũng sẽ nghĩ ra cách để cô ấy được sống.
Nhưng mà cô ấy…
Hạ Sơ vẫn cười rạng rỡ như hoa nở mùa xuân phe phẩy qua trái tim Thời Sênh, “Cảm ơn cậu đã làm hết thảy cho tớ, nếu có kiếp sau, tốt nhất cậu đừng nên gặp lại mình.”
Thời Sênh nhìn chằm chằm vào Hạ Sơ, mắt không chớp lấy một cái.
Đây là quyết định của cậu thật sao?
Cậu nói không gặp thì sẽ không gặp thật sao?
Thân hình Hạ Sơ dần trở nên trong suốt: “A Sênh, khi cậu rời đi thì hãy phá hủy nơi này nhé.
Tớ không muốn có một ngày sẽ có người tìm tới đây để lợi dụng Hạ gia.
Đây là chuyện cuối cùng tớ có thể làm vì Hạ gia trên cương vị gia chủ.
Đây cũng coi như lời cầu xin cuối cùng của tớ với cậu.”
Nếu Hạ gia đã không còn tồn tại thì những đồ mà Hạ gia bảo tồn cũng không cần thiết tồn tại nữa.
Tuy rằng hủy diệt hài cốt của các vị tiền bối thì có hơi đại nghịch bất đạo, nhưng chắc chắn các vị tiền bối cũng sẽ đồng tình với quyết định này của cô thôi.
Tất cả những gì thuộc về Hạ gia đều không thể chảy vào túi người ngoài được.
“… Được.” Thời Sênh dứt khoát xoay người đi.
Hạ Sơ thở dài, A Sênh quả thực chưa từng thay đổi chút nào, cuối cùng, cuối cùng…
Lại nhìn cô ấy lâu hơn một chút.
Thời Sênh đi tới trước thiết kiếm, duỗi tay rút kiếm ra, cô bỗng nhiên xoay người lại, dưới chân vẫn còn nguyên bột tinh thạch vừa bị nghiền nát, “Hạ Sơ, cậu có hối hận không?”
Hạ Sơ biết Thời Sênh hỏi mình về điều gì, cô đáp: “Tớ không hối hận, nếu được làm lại một lần, tớ vẫn sẽ lựa chọn như cũ.”
Cho dù cuối cùng Kỷ Điệp có phản bội cô hay không, cô vẫn sẽ cứ lựa chọn như thế.
Bởi vì chỉ có như vậy…
Cậu mới được bình an vô sự.
Thời Sênh nắm chặt thiết kiếm: “Hạ Sơ, tạm biệt.”
Thời Sênh xoay người đi, rốt cuộc không quay đầu nhìn lại thêm lần nào nữa.
Nụ cười đọng lại trên gương mặt Hạ Sơ.
Tạm biệt, A Sênh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...