Cho dù Caroll phủ nhận trong đáy lòng thế nào đi chăng nữa nhưng ký hiệu ở phi thuyền đối diện vẫn cứ sáng lên một cách chân thực, không thể nào phủ nhận được.
“Thượng tướng?” Cấp dưới cẩn thận gọi một câu.
Thượng tướng đã nhìn chằm chằm như thế năm phút rồi, khác thường như thế chắc chắn là có vấn đề.
“Thượng tướng? Thượng tướng!”
Caroll đột nhiên xoay người.
Dường như hắn đã nín thở rất lâu nên vội vàng hít vào một hơi: “Có chuyện gì thế?”
Cấp dưới: “…” Là chúng tôi muốn hỏi ngài làm sao thế mới đúng!
Caroll trấn định ho khan hai tiếng để che giấu đi sự thất thố ban nãy của mình, “Các cậu ra ngoài trước đi.”
Hả?
Vì sao lúc này lại muốn họ ra ngoài chứ? Phi thuyền đối diện làm xằng làm bậy thì phải làm sao đây?
“Đây là mệnh lệnh!” Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của cấp dưới nhà mình, Caroll quát một câu, “Bây giờ tất cả ra ngoài cho tôi.”
Các thuộc hạ chẳng hiểu sao tự nhiên lại bị quát như thế.
Thượng tướng à, ngài bị khinh bỉ thì cũng không thể dùng chúng tôi để xì hơi như thế được đâu.
Rất nhanh chỉ còn lại mình Caroll.
Đến lúc này, Caroll không giữ nguyên vẻ mặt như cũ được nữa, đấm mạnh lên đài điều khiển một cái.
Thời Sênh!
Kẻ khốn kiếp này còn dám tới nữa!
Ký hiệu của Thời gia cũng có điểm khác nhau, dùng để phân chia thân phận.
Người họ Thời bình thường sẽ dùng hoa màu trắng, nhụy đỏ ở giữa rất nhạt.
Mà gia chủ Thời gia sẽ dùng màu bạc, nhụy ở giữa được vẽ bằng màu đỏ tươi như máu.
Ký hiệu này hắn sẽ không bao giờ nhận nhầm.
Caroll cưỡng ép mình bình tĩnh lại, gửi tin nhắn sang cho tàu Vô Cực.
…
Bên này, Thời Sênh nhanh chóng nhận được tin của Caroll.
[Thời gia chủ, không có việc thì không lên điện Tam Bảo.
Với cục diện hiện tại, cô đại giá quang lâm không biết là có việc gì.
Đừng nói với tôi là cô chỉ tới chơi.]
Lời này nghe có vẻ rất lễ phép nhưng phối hợp với câu nói sau cùng thì lại mang đầy ý châm chọc.
“A, chủ nhân, ngài quen hắn ạ?” Thần Hành nghiêng đầu, sao nhóc lại không biết chủ nhân quen với người này nhỉ?
Thập Phương liếc nhìn Thời Sênh như suy tư gì đó, lúc trước có tin tức truyền ra rằng Thời Sênh phá hủy một đài siêu năng cơ giáp của tinh hệ Xích Nguyệt, e là chuyện đó cũng có liên quan tới người gửi tin kia.
Là tâm phúc số một của Thời Sênh nhưng cũng có một số việc anh ta phải nghe qua lời đồn mới biết được.
Anh ta có thể làm sao được chứ?
Anh ta cũng tuyệt vọng đây này.
Gia chủ nhà mình một lời không hợp liền khiêu khích trời, khiêu khích đất, khiêu khích cả Liên Minh, lại còn không dẫn bọn họ theo nữa chứ.
Thời Sênh không để ý tới ánh mắt của một lớn một nhỏ mà tự mình trả lời.
[Tôi đến chơi thật đấy.]
Bên kia có lẽ Caroll đã tức tới giậm chân nên mãi một lúc lâu mới trả lời.
[Tinh hệ Xích Nguyệt chúng tôi nhỏ lắm, không đủ cho Thời gia chủ tham quan đâu, vẫn mong Thời gia chủ rời khỏi đây đi.] Ý là tinh hệ Xích Nguyệt không chào đón cô đâu, cô tới từ đâu thì lăn về đó đi.
[Địa phương nhỏ mới càng có nhiều cảnh đẹp, hiện giờ khắp nơi đều loạn lạc, ở đây càng thích hợp cho nghỉ lễ.]
Caroll đã tức đến mức cả người nổi đầy gân xanh, ai thèm thảo luận chuyện phong cảnh với nhà cô, còn nghỉ lễ nữa, nghỉ lễ cái đầu cô ấy.
[Theo tôi được biết, Lam Tinh hoàn toàn không bị ảnh hưởng chút nào, Thời gia chủ nghỉ lễ ở Lam Tinh càng tốt hơn.] Nói tới đây, Caroll lại nghiến răng nghiến lợi, người phụ nữ này cái gì cũng chiếm hết, giờ còn chạy tới tinh hệ Xích Nguyệt khoe khoang, thật không biết xấu hổ.
Đúng thế, lúc này Caroll cảm thấy Thời Sênh đang khoe khoang Lam Tinh.
[Ngắm cảnh ở mãi một chỗ cũng chán, càng muốn tới nơi khác ngắm hơn.]
Thập Phương và Thần Hành cùng cảm thấy cạn lời, hai người này nói chuyện sao cứ như đặc vụ truyền tin cho nhau thế.
Thượng tướng Caroll không phải gián điệp mà gia chủ sắp xếp vào tinh hệ Xích Nguyệt đấy chứ?
Caroll là người không chịu nổi trước.
[Thời gia chủ có mục đích gì thì nói thẳng đi.]
Cứ nói tiếp như thế này chắc hắn sẽ điên mất.
[Nói sớm thế này có phải tốt không, mất công tôi nói rõ lắm như thế.]
Caroll: “…” Là tôi sai rồi sao?
[Mời Thời gia chủ nói đi.]
Nếu Caroll ở trước mặt Thời Sênh, thì chắc chắn lúc này hắn ta đang nghiến răng nghiến lợi mà nói chuyện.
[Thì tôi muốn đi vào thôi.] Thời Sênh nói rất chân thành.
[Không biết tinh hệ Xích Nguyệt có chỗ nào hấp dẫn Thời gia chủ như thế?] Tôi lập tức cho người đi hủy diệt luôn.
[Phong cảnh.]
Caroll tức đến nôn ra máu, vất vả lắm mới kéo được tới vấn đề chính, giờ lại bị cô vòng trở lại.
Thời Sênh đoán Caroll sắp nổ tung vì tức giận rồi nên bắt đầu nghiêm túc hơn.
[Tôi muốn vào tinh hệ Xích Nguyệt tìm một người.]
Bên kia, bàn tay Caroll đã đặt trên nút mở vũ khí tấn công, đột nhiên nhìn thấy những lời này thì khựng lại, vẻ mặt đầy cổ quái.
[Có thể khiến Thời gia chủ tự mình đi tìm, xin hỏi là thần thánh phương nào thế?] Không phải cô ta muốn đi tìm bệ hạ rồi gϊếŧ chết ngài ấy để thống nhất tinh hệ Xích Nguyệt đấy chứ?
Đừng hỏi tại sao hắn lại có ý tưởng đáng sợ đó, bởi vì thật lâu trước kia, chính cô ta đã không biết xấu hổ mà nói ra những lời này.
[Cái này không có liên quan gì tới tinh hệ Xích Nguyệt của các anh hết.]
[Nếu đã không có quan hệ gì với tinh hệ Xích Nguyệt của bọn tôi, vậy tại sao tôi phải thả cho cô tiến vào đây chứ?]
[Anh không muốn lấy lại Ngân Hồ của mình hả?]
[…]
Đối thoại kết thúc ở đây.
Đại khái, sau hơn một tiếng, Caroll mở cơ giáp ra, tiến tới gần tàu Vô Cực.
“Gia chủ, có cho hắn vào không?” Thập Phương có vẻ lo lắng.
“Hắn dám tới, chẳng lẽ tôi còn sợ không dám cho hắn vào à?”
Ông đây chẳng sợ cái quái gì hết.
Caroll đặt chân xuống tàu Vô Cực.
Thập Phương tự mình ra đón người, đưa hắn tới khoang tàu dùng để tiếp khách.
Caroll âm thầm quan sát phi thuyền, thiết kế của phi thuyền này ở bên trong khá đơn giản, nhưng mỗi một góc cạnh dường như đều được trải qua xử lý đặc biệt, mọi thứ đều như hòa thành một thể.
Trên mặt đất trải thảm dày màu đen, bước chân lên thấy vô cùng êm ái.
Trong khoang tàu tiếp khách, thiếu nữ vắt chéo chân ngồi rung đùi trên ghế chủ nhà, tay trái chống cằm, tay phải đặt trên đầu gối, đầu ngón tay hơi gõ đầu gối.
Khuôn mặt vẫn xinh đẹp như năm nào, có phong thái khuynh quốc khuynh thành.
Nhưng lúc người ta nhắc tới cô, thứ đầu tiên họ nhớ tới không phải là gương mặt khiến người khác không thể nào quên kia.
“Thời gia chủ, đã lâu không gặp.” Caroll nghiến răng nghiến lợi.
Chính cô ả độc ác như rắn rết này đã cướp mất Ngân Hồ của hắn, làm cho hắn bị người ta cười nhạo bao nhiêu năm ở tinh hệ Xích Nguyệt.
“Thượng tướng Barnes, mời ngồi.” Thời Sênh cười tủm tỉm tiếp đón Caroll.
Caroll cũng không khách khí, ngồi xuống đối diện Thời Sênh, đôi tay đặt lên bàn, “Thời gia chủ, tôi là Caroll Barnes.
Gọi đầy đủ tên người khác là một phép lịch sự tối thiểu, thân là gia chủ Thời gia, chẳng lẽ cô còn không biết cái này sao?”
Thời Sênh hơi nhướng mày, “Thượng tướng Barnes…?”
Khóe miệng Caroll giật giật: “Tôi là Caroll!”
Thời Sênh cười nhạt không nói.
Caroll thở sâu mấy cái rồi mới hỏi một câu: “Ngân Hồ ở đâu?”
Ngân Hồ…
Đây là siêu năng cơ giáp của hắn.
Từ sau khi mất đi Ngân Hồ, ngày tháng của hắn cực kỳ khổ sở.
Nếu không nhờ vào thực lực và mối quan hệ tích lũy của riêng mình thì sợ rằng hắn đã sớm không còn là Thượng tướng nữa rồi.
Mà hết thảy đều nhờ người phụ nữ này ban tặng.
“Thượng tướng Barnes, anh nhìn tôi thế làm gì, có phải tôi cướp Ngân Hồ của anh đi đâu, là anh thua cơ mà.
Hơn nữa… Thượng tướng còn rất “rộng lượng” ném Ngân Hồ vào vũ trụ.
Nếu không phải tôi có lòng tốt vớt nó về, giờ có khi anh còn chẳng nhìn thấy xác của nó ấy chứ.
Đáng lẽ anh phải cảm ơn tôi mới đúng.”
Sắc mặt Caroll lập tức trở nên rất xấu, hắn há miệng ra định phản bác nhưng cuối cùng lại chẳng nói nên lời.
Hắn ném Ngân Hồ vào vũ trụ là do lúc đó bị tức đến điên lên, hắn không chiếm được thì người khác cũng đừng hòng có được.
Ai ngờ kẻ điên này lại vớt Ngân Hồ về chứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...