Minh chủ thái giám bị treo ở bên trên, sắc mặt xanh mét.
Con nha đầu chết tiệt kia lại buộc cả cổ hắn vào, cứ treo thế này kiểu gì cũng chết vì ngạt thở mất.
“Dừng tay… Dừng tay…” Minh chủ thái giám khó khăn lắm mới nói được thành tiếng.
Nhưng mà tiếng nói quá nhỏ, người bên dưới căn bản không nghe thấy.
Tiểu Ly có lòng tốt truyền lại lời giúp hắn, “Minh chủ của các ngươi bảo các ngươi dừng tay.”
Người của Huyết Sát Minh vừa ngẩng lên đã nhìn thấy ngay Minh chủ thái giám nhà mình sắp tắt thở tới nơi, tất cả đều đồng loạt tiến về nơi hắn đang bị treo.
“Tiểu Ly, quay về.”
Tiểu Ly nhìn về phía tường thành với vẻ khó hiểu, “Thành chủ, là…”
Câu nói kế tiếp còn chưa nói xong, Tiểu Ly đã nhìn thấy sắc mặt sa sầm của Thời Sênh.
Cô ta đành nhìn Giang Lâm với ánh mắt áy náy.
“Quay về đi, đây là ân oán của Lưu Quang Môn và bọn chúng, không liên quan gì tới muội.” Giang Lâm vỗ vai Tiểu Ly.
Tiểu Ly hơi đấu tranh tư tưởng, tốt xấu gì thì Giang Lâm ca cũng coi như là ân nhân cứu mạng của mình, thế là cuối cùng, cô ta nói: “Thành chủ, muội ở lại giúp Giang Lâm ca.”
Thời Sênh thu hồi tầm mắt, không nhìn cô ta nữa.
Tiểu Ly nhìn thấy phòng ngự của tường thành có hơi dao động, cô ta đã bị nhốt ở bên ngoài…
Chút nữa, cho dù xảy ra chuyện gì thì Tử Linh Thành cũng không thể phá vỡ được.
Đối với Thời Sênh mà nói, người mà cô thấy thuận mắt thì cô sẽ để cho lựa chọn, nhưng nếu đối phương từ bỏ cơ hội lựa chọn đó, vậy thì không thể trách cô không giúp đỡ.
“Thành chủ chỉ là đệ tử của Lưu Quang Môn mà, tại sao…” Tiểu Ly thấy thật khó hiểu, tại sao thành chủ có thể thờ ơ chứ?
“Tiểu sư muội ấy à…” Giang Lâm lắc đầu cười khổ, muội ấy chưa bao giờ hỏi bọn họ đã tra xét tới đâu, nhưng muội ấy cũng chưa từng ngăn cản bọn họ sử dụng tài nguyên của Tử Linh Thành, “Ta cũng không hiểu nổi muội ấy, có lẽ… người kia mới là người hiểu muội ấy nhất.”
Giang Lâm thu lại sắc mặt, xoay người nhìn đám người của Huyết Sát Minh.
“Các ngươi còn dám tiến lên một bước thì hắn sẽ chết mà không có chỗ chôn.” Tiếng nói của Giang Lâm lần này có thể chế trụ Huyết Sát Minh thành công.
Chủ yếu là sắc mặt của Minh chủ thái giám càng lúc càng xấu đi, khuôn mặt đã biến thành xanh mét, có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
Người trong võ lâm thấy tình cảnh này thì vội vã dựa sát về phía Giang Lâm, đứng ở sau lưng hắn.
Còn người của Tử Vi sơn trang thì đứng ở xa hơn, hình thành cục diện thế chân vạc.
Giang Lâm quay đầu nhìn Minh chủ thái giám bị treo ở trên không trung, trong đáy mắt phụt ra cảm xúc mãnh liệt, lạnh lùng hỏi, “Vì sao các ngươi phải gϊếŧ toàn bộ Lưu Quang Môn?”
Minh chủ thái giám chỉ ư ư mà không thể nói ra thành tiếng.
Vừa rồi không biết con nha đầu chết tiệt kia đã cho hắn ăn cái gì mà không thể dùng được nội lực được.
Nếu không hắn cũng không đến nỗi chật vật bị treo ở đây thế này.
Tức thật!
Tiểu Ly thả hắn.
Người bốn xung quanh ăn ý đè chặt hắn xuống.
Minh chủ thái giám bị ép quỳ trên mặt đất, hắn thở hồng hộc, trong cổ họng phát ra âm thanh quỷ quái.
“Nói!” Một đệ tử của Lưu Quang Môn tức giận đá hắn một cái, “Tại sao lại gϊếŧ toàn bộ Lưu Quang Môn?”
Minh chủ thái giám ăn đau, một hồi lâu mới cất tiếng nói rõ ràng: “Lưu Quang Môn… Trên tay Lưu Quang Môn có một quyển sách về thuật cơ quan.”
Sách về thuật cơ quan?
Giang Lâm chưa bao giờ biết Lưu Quang Môn có bí tịch nào, thuật cơ quan của bọn họ đều do sư phụ và môn chủ tận tay dạy dỗ.
“Vì một quyển bí tịch mà các ngươi liền gϊếŧ toàn bộ Lưu Quang Môn ư?” Giang Lâm túm lấy cổ áo minh chủ thái giám, “Các ngươi có nhân tính không hả?”
“Hừ!” Minh chủ thái giám cười lạnh, “Nếu không phải gã môn chủ của Lưu Quang Môn không chịu giao bí tịch ra, ta sẽ tiêu diệt toàn bộ Lưu Quang Môn sao? Muốn trách thì phải trách hắn không thức thời.”
“Ngươi muốn có bí tịch kia để làm gì?” Bên cạnh, có người chen vào, “Lúc trước trong võ lâm có rất nhiều người bị gϊếŧ, có phải các ngươi làm hay không?”
“Đúng.” Minh chủ thái giám thừa nhận một cách hào phóng, “Sau khi ta cướp được cuốn bí tịch đó của Lưu Quang Môn thì phát hiện ra bí tịch đó cũng không hoàn chỉnh.
Ta gϊếŧ đám người đó cũng chỉ là vì muốn hấp dẫn sự chú ý của các ngươi, để các ngươi tìm bí tịch hoàn chỉnh cho ta mà thôi.”
“Cầm thú!”
Người bên cạnh lại đá cho minh chủ thái giám một cái, chỉ vì cái này mà hắn có thể gϊếŧ bao nhiêu người như thế.
Có người ngăn cản người đang bị mất khống chế kia rồi hỏi tiếp: “Rốt cuộc ngươi tìm bí tịch để làm gì?”
Minh chủ thái giám im lặng.
“Nói!” Người bên cạnh không nhịn nổi nữa, gạt người ngăn cản mình ra, lại bắt đầu tay đấm chân đá.
Minh chủ thái giám đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía người của Tử Vi sơn trang đang đứng: “Tử Vi, nếu ngươi không muốn tiểu nha đầu kia chết thì nên biết phải làm thế nào đi.”
Tử Vi công tử cau mày, nhấc chân đi về phía này.
Người của Tử Vi sơn trang vẫn đứng yên tại chỗ.
“Tử Vi công tử, ngươi cùng phe với hắn ư?” Mọi người kinh ngạc, lúc trước thuốc mà bọn họ trúng không phải chỉ có mỗi Tử Vi sơn trang mới chế ra được sao?
“Muội ấy đã sớm chết từ lâu rồi.” Âm thanh Tử Vi công tử lạnh nhạt, “Ngươi tưởng rằng ta không biết ư?”
Vẻ mặt minh chủ thái giám biến đổi, “Ai nói với ngươi?”
“Ta tận mắt nhìn thấy.” Trong giọng nói của Tử Vi công tử trộn lẫn cả một loại cảm xúc phức tạp, có hơi nặng nề, “Ngươi đã sớm gϊếŧ muội ấy rồi, lại còn dùng muội ấy để đe dọa ta.
Ngươi nghĩ giờ ta còn nghe lời ngươi nữa sao?”
Mọi người nhìn nhau, rốt cuộc là sao thế này?
Tầm mắt Tử Vi công tử đảo qua mọi người, thong thả mở miệng.
Khoảng bảy năm trước, minh chủ thái giám bắt đi vị hôn thê thanh mai trúc mã của hắn, lấy nàng ấy để áp chế hắn, yêu cầu hắn tìm một trong ba thanh tà kiếm là Nghê Uyên.
Lúc đầu hắn thực sự đi tìm thật, nhưng sau đó hắn gặp được Vọng Thư.
Hắn tra xét lai lịch của Vọng Thư nhưng tra thế nào cũng không ra, mà năng lực của Vọng Thư lại không tồi, thế nên sau đó hắn liền chọc giận Vọng Thư, để Vọng Thư giúp mình tìm Nghê Uyên.
Rốt cuộc thì dựa vào một mình hắn vẫn là không đủ.
Nhưng không ngờ… trùng hợp là Vọng Thư lại là người của Huyết Sát Minh.
Lúc đầu Tử Vi công tử cũng không rõ ràng lắm vị Minh chủ kia muốn Nghê Uyên để làm gì, cho đến gần đây, hắn phát hiện ra rằng vị hôn thê của mình đã chết từ lâu rồi, còn phát hiện ra mục đích của minh chủ thái giám khi tìm kiếm Nghê Uyên là để mở một cơ quan kỳ quái.
Hắn tìm những bí tịch kia, cầm tù người của Dịch gia cũng chỉ vì muốn mở cơ quan đó ra mà thôi.
Lưu Quang Môn không phải môn phái duy nhất bị diệt môn.
Theo Tử Vi công tử biết, có vài thế lực cũng biến mất bí ẩn như thế, bởi vì những thế lực đó đều là gia tộc, mà trong giang hồ thì diệt cả nhà vì báo thù, diệt cả nhà vì cướp đồ không phải chuyện hiếm gặp gì, lại có thời gian tương đối cách xa, vì thế không ai móc nối những chuyện này với nhau.
“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Giang Lâm tỏ vẻ cực kỳ phẫn hận, “Đáng giá để ngươi làm cho cả giang hồ không được yên bình như thế sao?”
“Ta nhổ!” Minh chủ thái giám nhổ một bãi nước bọt, lại chuyển đầu nhìn về phía cổng thành, “Cục diện hiện tại của võ lâm đều do đứa con gái kia tạo thành, chính cô ta mới là người làm cho võ lâm không được yên bình.”
Mọi người cùng nhìn tới cổng của Tử Linh Thành.
Không ai nghĩ ra lời gì để phản bác cả.
“Ở Ngũ Phong Sơn, tại sao ngươi lại muốn bắt chúng ta.
Còn lần trước nữa, ngươi bắt chúng ta để làm gì?”
Vẻ mặt của minh chủ thái giám đổi tới đổi lui, cũng không biết đang có âm mưu gì, bị hỏi như thế nhưng hắn luôn im lặng không nói.
Đến khi có người ra tay đánh đập, hắn mới trả lời: “Thuật cơ quan của Dịch gia rất khó, lúc trước ta chỉ bắt được Dịch Chính.
Nhưng một mình lão ta không thể nào mở được cơ quan kia.
Vì thế ta nghĩ trong các ngươi nhất định có thể có người làm được.”
Tuy nói người trên giang hồ không thích bàng môn tà đạo, nhưng vẫn luôn có người thích nghiên cứu mấy thứ này.
Cho dù bọn họ không biết thì hắn cũng có thể bắt những người này tới thử từng bước một, cho đến khi mở ra mới thôi.
Đây là mục đích bắt người của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...