Thời Sênh không ngờ lại gặp được lão già thích làm màu kia, còn ở trong trường hợp này nữa.
Người ở trường luận kiếm đều bị âm thanh này làm cho sợ hãi.
Âm thanh ồn ào náo động biến mất, tất cả giương mắt nhìn Hoa Dương thần y dùng khinh công bay tới.
Hoa Dương thần y chẳng những có y thuật lợi hại mà còn là một vị tiền bối có kiếm pháp mạnh mẽ.
Nhưng đã rất nhiều năm rồi không thấy ông ta rời núi.
Mọi người đều tỏ vẻ khó hiểu, năm nay làm sao thế, những người cổ quái, ít khi xuất hiện lại cùng tới đây thế này.
Vô Ảnh công tử nghiêng người dựa vào lưng ghế được đẽo thành từ đá.
Thời Sênh ghé vào bên cạnh hắn.
Sợi tóc của hắn nằm trong kẽ hở ngón tay cô, Thời Sênh khẽ nắm lấy.
Vô Ảnh công tử liếc nhìn cô một cái nhưng cũng không kéo xuống.
“Hoa Dương thần y, sao lão tiền bối ngài lại tới đây?” Tông chủ Linh Hạc Tông vội vàng đứng lên, theo sau đó là ba vị đứng đầu của ba môn phái lớn còn lại.
Hoa Dương thần y hừ lạnh một tiếng: “Lão phu mà không tới, các ngươi muốn biến đại hội kiếm pháp thành cái gì hả? Trò đùa chắc?”
“Hoa Dương thần y…” Mọi người khổ mà không nói nên lời, “Là Vô Ảnh công tử khơi mào mọi chuyện trước.”
Ngay cả tiền bối cũng bị kinh động rồi, dù sao cũng phải có người gánh tội chứ?
“Có lẽ tiền bối không biết Vô Ảnh công tử, hắn là blablablab…” Có người giải thích cho Hoa Dương thần y một chút, để ông ta có hiểu biết đại khái về cách làm người của Vô Ảnh công tử.
Lão tiền bối giống như Hoa Dương có thể biết tới người đứng đầu các môn phái cũng đã là vinh hạnh cho họ lắm rồi.
Còn loại tiểu bối như Vô Ảnh công tử, người ta không biết cũng là chuyện bình thường.
Hoa Dương nhìn về phía Vô Ảnh công tử ở bên này, thấy Thời Sênh ngồi gần với Vô Ảnh công tử như thế thì lập tức lộ ra sắc mặt không vui.
Tuy rằng ông ta là người trên giang hồ nhưng vẫn ủng hộ quan điểm nam nữ thì cần phải giữ gìn khoảng cách.
Thời Sênh và Vô Ảnh công tử ngồi quá gần, trong tay cô còn cầm tóc của người ta nữa.
Tầm mắt Hoa Dương dừng trên người Vô Ảnh công tử một chút rồi lại chuyển qua Thời Sênh, cẩn thận quan sát cô hồi lâu rồi nói: “Là ngươi!”
Vẻ mặt mọi người trở nên cổ quái.
Hoa Dương thần y nhận ra thành chủ Tử Linh Thành sao?
Vị này mới nổi danh chừng bốn năm nay mà thôi, với thân phận của Hoa Dương thần y thì đáng ra không biết cô mới phải… Có điều, thanh danh cô lớn như thế, cho dù biết thì cũng không phải chuyện gì quá kỳ quái.
Thời Sênh thả sợi tóc của Vô Ảnh ra, nhón chân vào mặt sau ghế đá phi lên, sau khi đạt tới độ cao ngang bằng Hoa Dương mới hỏi: “Có chuyện gì?”
Hoa Dương thần y hừ lạnh: “Đúng là Trường Giang sóng sau xô sóng trước, năm đó môn chủ Lưu Quang Môn cũng coi như có danh tiếng, sao lại dạy ra loại đệ tử này chứ.”
“Lưu Quang Môn?”
“Tiền bối đang nói tới Lưu Quang Môn ư?”
Năm xưa Lưu Quang Môn bị diệt môn, vốn là môn phái có một chút danh tiếng, vì thế thời gian đó cực kỳ huyên náo.
Người trên giang hồ đều nghe tới cái tên Lưu Quang Môn.
Nhưng mà giờ ý của Hoa Dương thần y là… cô ta là người của Lưu Quang Môn sao?
Lưu Quang Môn cũng không phải loại môn phái lớn.
Người bên trong môn phái, trên giang hồ biết được môn chủ và trưởng lão cũng đã là không tệ rồi, ai mà nhớ được loại tép riu chứ.
Vì thế bao năm Thời Sênh hành tẩu trên giang hồ mà chẳng ai nhận ra cô.
“Có chuyện gì?” Hoa Dương thần y nhìn phản ứng của đám người, vẻ mặt kỳ quái, Lưu Quang Môn có vấn đề gì ư?
“Tiền bối… Bốn năm trước, Lưu Quang Môn đã bị diệt môn rồi, không một ai sống sót.” Có người cẩn thận báo lại.
Hoa Dương nhíu mày, ông ta vừa mới ra khỏi núi nên vẫn chưa nghe kể hết những chuyện xảy ra trên giang hồ gần đây.
Ông ta nhìn về phía Thời Sênh đang đứng thẳng vô cùng kiêu ngạo, trầm trọng hỏi: “Chẳng phải chính cô ta là người của Lưu Quang Môn sao?”
Lúc trước ngọn núi của ông ta bị cô làm đổ sụp xuống, ông ta sẽ không nhận nhầm.
Mọi người cùng ồ lên.
Thành chủ Tử Linh Thành lại là người của Lưu Quang Môn sao?
Nếu là như thế thì cũng thật đáng sợ.
Cô chỉ dùng bốn năm thời gian đã một lần nữa đứng vững trên giang hồ, thậm chí còn là người có vai vế nữa.
Nói đến Lưu Quang Môn, sắc mặt của tông chủ Linh Hạc Tông vô cùng xấu, toàn bộ đám đệ tử hắn phái đi mời Hoa Dương thần y không một ai trở về.
Sau đó hắn phái người đi tìm thì chỉ tìm được một đống xương trắng hư thối mặc quần áo môn phái của hắn mà thôi.
Mà Đỗ Tuế Hàn…
Đây là nỗi đau của tông chủ Linh Hạc Tông.
“Thành chủ Thanh Diên, cô thật sự là người của Lưu Quang Môn sao?”
“Đúng thì sao chứ.” Thời Sênh cười khẽ, “Lưu Quang Môn nợ ngươi cái gì à?”
Người hỏi chuyện nghẹn lời.
“Xin hỏi thành chủ Thanh Diên, ngươi là người của Lưu Quang Môn, vậy tại sao sau khi Lưu Quang Môn bị diệt môn, cô không đứng ra xin các môn phái khác giúp đỡ mà lại đi thay tên đổi họ?”
“Thay tên đổi họ á?” Thời Sênh cười nhạo: “Ta không nhớ là ta cải danh đổi họ từ bao giờ đấy, Thanh Diên chính là tên của ta.”
Ai biết trước đây tên cô ta là gì, người hỏi chuyện cũng chỉ đoán mò mà thôi.
Dựa theo lệ thường, những người như cô thường sẽ thay tên đổi họ.
Thời Sênh hơi dừng lại: “Còn vì sao không tới tìm các ngươi xin trợ giúp ư… Các ngươi thì có thể hỗ trợ cái quái gì? Chê cười chắc?”
Có người lập tức phản bác: “Thảm án diệt môn như thế, sao chúng ta có thể chế giễu được chứ.
Lúc đó nếu ngươi đứng ra, chắc chắn chúng ta sẽ lấy lại công bằng cho các ngươi.”
“Thôi đi, nếu thật sự muốn lấy lại công bằng cho Lưu Quang Môn thì cho dù có còn ai sống sót hay không cũng đều nên làm, chứ không phải chờ người bị hại đứng ra kêu gọi.
Các ngươi vì đạo đức mà không thể không làm, lấy cái đó để biểu dương tinh thần nhân nghĩa giang hồ của mình.”
“Thành chủ Thanh Diên, cô nói chuyện chú ý một chút.
Lúc trước khi Lưu Quang Môn bị diệt môn, chúng tôi đều đã phái người đi điều tra.”
“Chúng tôi đã tìm tòi toàn bộ Lưu Quang Môn, tìm mấy ngày cũng chẳng thấy ai còn sống hay manh mối gì nên mới rời đi.
Những gì nên làm chúng tôi đều làm cả rồi.”
Thời Sênh nhướng mày: “Vậy các ngươi có bắt được hung thủ không?”
Mọi người im lặng.
Thời Sênh chớp mắt: “Đừng có nói dễ nghe như thế, mọi người cứ thành thật một chút, nói chuyện cũng nhẹ nhàng một chút đi.”
Mọi người: “…” Lật bàn, loại chuyện này sao có thể nói là thành thật chứ.
“Ha ha ha…” Dường như Vô Ảnh bị làm cho tức cười nên bật cười rất vui vẻ, “Nếu để ta nói ấy, lúc trước kẻ có khả năng gây ra chuyện này nhất chính là Linh Hạc Tông.”
“Vô Ảnh, ngươi đừng có ngậm máu phun người.” Người của Linh Hạc Tông lập tức giận dữ, “Lưu Quang Môn và bọn ta không có thù oán gì, tại sao bọn ta phải tiêu diệt cả môn phái đó chứ?”
Vô Ảnh vắt hai chân đặt lên ghế đá đằng trước, nhẹ nhàng rung rung, khoanh tay trước ngực, cười đến vô cùng ngứa đòn: “Ta chỉ nói là ta đoán thế, chứ có bảo các ngươi làm thật đâu.”
“Vô Ảnh, ngươi…”
Mắt thấy lại sắp cãi nhau ầm ĩ, Hoa Dương lập tức phất tay, mọi người nể mặt ông ta nên lập tức dừng lại.
Hoa Dương trầm giọng nói: “Chuyện Lưu Quang Môn bị diệt sau này sẽ bàn.
Hôm nay là đại hội kiếm pháp, các ngươi đừng quên chuyện chính.
Nhiều năm lão phu chưa từng rời núi, không ngờ đại hội kiếm pháp lại bị các người làm thành cái dạng này.”
Vẻ mặt Hoa Dương đầy thất vọng.
Hôm nay ông ta đi ngang qua nơi này, liền nhớ ra có đại hội kiếm pháp, kết quả vừa mới lên lại nhìn thấy tràng cảnh hỗn loạn kia.
Làm gì còn bộ dáng của đại hội kiếm pháp mà ông ta tham gia năm đó chứ.
Vẻ mặt mọi người rất khó coi, không phải bọn họ gây sự, là mấy tên đứng đầu gây chuyện đấy chứ.
Cái oan này họ không gánh.
“Thành chủ, lời nói vừa rồi của ta vẫn giữ nguyên nhé.” Vô Ảnh nói với Thời Sênh.
Thời Sênh nhướng mày cười khẽ: “Vậy thì huynh không được đổi ý đâu đấy.”
Cô vận khí phi thân xuống, bắn thẳng về phía Tử Vi công tử.
Tử Vi công tử cũng phi người lên, thân ảnh hai người va chạm giữa không trung, binh khí chạm nhau, hoa lửa văng khắp nơi.
Trong lúc mọi người còn chưa nhìn rõ ràng cái gì với cái gì thì kiếm trong tay Tử Vi công tử đã gãy làm đôi, rơi xuống mảnh đất trống bên dưới, âm thanh giòn vang lên.
Mới chỉ có qua thời gian vài giây mà thôi.
Mọi người: “…”
Mẹ kiếp!
Vừa mới đối mặt đã đánh gãy kiếm của người ta rồi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...