Không gian kia chỉ khi ở gần cây sinh mệnh mới có thể vào được, sau khi rời khỏi thì không vào được nữa.
Thời Sênh suy đoán có lẽ là vì cây sinh mệnh.
Thời Sênh rời khỏi phạm vi cây sinh mệnh, đi về phía tộc tinh linh.
Càng lại gần tộc tinh linh Thời Sênh càng cảm thấy lạnh.
Tiếp tục đi về phía trước có thể nhìn thấy hàn băng bao phủ, ngẩng lên nhìn, toàn bộ tộc tinh linh đều bị băng tuyết bao phủ, dây khô quấn quanh, mơ hồ còn có thể nhìn thấy tinh linh bị đóng băng.
WTF?
Thời Sênh kéo ra một ít dây khô, vẫn có thể nhìn được tình hình chiến đấu khi đó, chiến trường này đã bị đóng băng lập tức.
Ầu sệt!
Trâu bò nha!
Thế này thì cô phải cứu thế nào đây?
Đập vỡ băng ra à?
Mấy người này sẽ không thành mảnh vụn luôn đấy chứ?
Thời Sênh kiểm tra toàn bộ tộc tinh linh.
Đa số tinh linh đều nằm dưới đất, các tinh linh đang đứng đều đang ở tư thế xông ra ngoài, mặt hướng ra bên ngoài tộc tinh linh, nhưng lúc này bỗng nhiên bị đóng băng lại.
Thậm chí cô vẫn còn có thể nhìn thấy sự phẫn nộ và căm hận.
Thời Sênh đỡ trán, di nguyện này của nguyên chủ quả thật có chút quá đáng rồi nha.
Lúc cô ta chết đi đã là cục diện này rồi, trừ khi có thể viết lại toàn bộ kịch bản, nếu không căn bản không thể cứu tộc tinh linh được.
Bây giờ từ tộc tinh linh đã bị đóng băng này cô không biết phải giải quyết thế nào.
“Nhị Cẩu Tử, đưa kịch bản cho ta xem nào.”
Phải tìm hiểu xem ai mới là nữ chính, đây là bối cảnh gì.
[…] Không có, không có, không đưa, không đưa.
Tuy trong lòng Nhị Cẩu Tử nghĩ vậy, nhưng trên thực tế vẫn đưa kịch bản cho Thời Sênh.
Đại lục này tên là đại lục Thanh Vân, có rất nhiều chủng tộc sinh sống, cái gì mà nhân tộc, ma tộc, tộc người lùn, tộc tinh linh… tóm lại là có rất nhiều chủng tộc.
Trong những chủng tộc này có nhân tộc và ma tộc là chủ yếu.
Giống như tất cả mọi câu chuyện khác, nhân tộc và ma tộc đối đầu quyết liệt với nhau, ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn.
Các chủng tộc khác nếu không trung lập thì là đội ngũ chiến đấu.
Chủng tộc yêu hòa bình như tộc tinh linh và tộc người lùn đều thuộc về đội ngũ trung lập.
Mấy người trước đây đến tộc tinh linh chính là đoàn người nữ chính.
Nữ chính tên là Phong Tư.
Vì muốn cứu một nam phụ của cô ta, nên mới tìm đến tộc tinh linh tìm cây sinh mệnh, đồng thời cô ta cũng dẫn người của ma tộc đến, để ma tộc kết thúc đóng băng tộc tinh linh.
Sau này nữ chính trở về đại lục, đấu trí đấu dũng với người của ma tộc, kết cục là nhân tộc và ma tộc phân chia rõ ràng với nhau, không can thiệp lẫn nhau.
Phong Tư là người thống lĩnh nhân tộc.
Cuối cùng tộc tinh linh dường như bị người ta lãng quên.
Thời Sênh vò đầu, đệch, đúng là nữ chính có khác.
Thời Sênh chuẩn bị rời khỏi tộc tinh linh.
Bây giờ nữ chính đã rời đi từ lâu, cô phải đi ra ngoài mới có thể gϊếŧ chết nữ chính đại nhân được.
Thời Sênh giẫm lên trên mặt băng, chậm rãi đi ra bên ngoài tộc tinh linh, suy nghĩ xem sau khi ra ngoài cô sẽ làm gì trước tiên.
Đúng lúc cô đang đi đến lối ra, phía sau bỗng nhiên có một luồng sức mạnh kỳ quái truyền đến.
Luồng sức mạnh đó rất lạnh lẽo, nhưng đồng thời cũng khiến cô cảm thấy rất thân thiết, cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Thời Sênh dừng lại, quay người đi về phía nơi luồng sức mạnh kia truyền đến.
Thời Sênh đi một vòng quanh tộc tinh linh, cuối cùng dừng lại ở một nơi… đây chính là nơi vua tinh linh bế quan.
Luồng sức mạnh kia truyền ra từ đây.
Thời Sênh chần chừ.
Dựa vào tính cách của cô, bây giờ có lẽ cô phải quay người rời đi, nhưng, luồng sức mạnh bên trong đó…
Cô đặt chân lên bậc thềm bằng gỗ phủ đầy băng, đứng trước cổng đá cũng phủ đầy băng, vừa xoay cổ tay một cái, thiết kiếm bỗng nhiên xuất hiện, chiếc cổng đá vỡ vụn dưới sức mạnh của thiết kiếm.
Trong cổng đá cũng bị đóng băng, Thời Sênh vừa liếc nhìn đã thấy bức tượng băng ở giữa, bên trong có một đám bóng đen, giống như một đám mực bị đóng băng ở bên trong, mơ hồ nhìn thấy bóng người.
Tim Thời Sênh đập mạnh, cô ngưng mắt nhìn bức tượng băng, chầm chậm tiến lên, giơ tay ra…
“Đừng chạm vào.” Giọng nói trong trẻo vang lên từ bốn phương tám hướng.
Ngón tay Thời Sênh đang ở vị trí chỉ còn cách bức tượng băng 1 milimét nữa, Thời Sênh quay đầu nhìn vào hư không, thế nhưng trong hư không không nhìn thấy một ai, hoặc nói cách khác là không có lấy một bóng ma nào hết.
“Ta ở ngay trước mặt ngươi.” Giọng nói đó lại vang lên.
Thời Sênh nhìn bức tượng trước mặt, vẻ mặt cô phút chốc trở nên khó coi.
Tìm được vợ sớm như vậy đáng lẽ ra phải vui mừng mới đúng, nhưng bây giờ vợ lại bị đóng băng ở đây.
Lật bàn, thế này thì ông phải chơi sao đây?
“Ngươi là Hi Vi đúng không?”
“Ừm, ngươi biết ta sao?” Thời Sênh thu tay lại, di chuyển hai vòng quanh bức tượng, có lẽ đây chính là vua tinh linh Kính Lâm.
“Là ta đã đón ngươi từ cây sinh mệnh ra, không ngờ ngươi đã lớn thế này rồi…” Kính Lâm hơi ngừng lại, “Tộc tinh linh sao lại thế này?”
Nguyên chủ lại được Kính Lâm đón ra sao?
Lúc đó nguyên chủ còn quá nhỏ, giống như em bé vừa mới sinh ra, căn bản không thể nhớ được mình đã đến tộc tinh linh thế nào.
Dù sao thì từ lúc cô ta bắt đầu biết ghi nhớ thì đã sống trong tộc tinh linh, cũng chưa bao giờ được gặp vua tinh linh.
Thời Sênh trả lời câu hỏi cuối cùng của Kính Lâm, “Giống như ngươi thôi, đều bị đóng băng hết rồi.”
Kính Lâm trầm mặc một hồi, “Do ta không bảo vệ được họ.”
Thời Sênh: “…”
Không ổn rồi, lần này thiết kế nhân vật có vấn đề rồi.
“Đã qua bao lâu rồi?”
“Không biết.” Cô vừa mới tới, cũng chưa tham chiếu thời gian, làm sao biết được đã qua bao lâu rồi chứ.
Thời Sênh đứng trước mặt Kính Lâm, “Phải làm thế nào mới có thể đưa ngươi ra ngoài được?”
“Cây sinh mệnh.”
Thời Sênh nhíu mày, “Nó đã khô héo rồi.”
“Cho nên ngươi phải nghĩ cách khiến nó sống lại, mới có thể cứu ta ra ngoài được.”
Chết rồi mà còn sống lại được nữa sao? Cây sinh mệnh trâu bò như vậy cơ à?
“Ngươi không tự mình ra ngoài được sao? Không phải ngươi là Vua tinh linh hay sao?” Vua tinh linh yếu như vậy bị phong ấn, tộc tinh linh yếu hình như cũng không có gì lạ cả.
“Sức mạnh của ta đến từ vương miện tinh linh, không có vương miện tinh linh, thực lực của ta sẽ bị giảm đi rất nhiều.”
Thời Sênh: “…” Thế tức là hết trâu bò rồi.
Thương xót vợ của ta, hu hu hu.
Đau lòng.
Muốn chém người!!!
“Làm sao để cây sinh mệnh sống lại?”
“Đi tìm vương miện tinh linh.”
Kính Lâm nói cho cô biết, cây sinh mệnh bị khô héo là bởi vì làm mất vương miện tinh linh.
Giờ phải tìm lại vương miện tinh linh mới có thể khiến cây sinh mệnh sống lại, cứu cả tộc tinh linh.
Thế nhưng Kính Lâm cũng không biết vương miện tinh linh đang ở đâu.
Thế thì hỏi có hố hay không đây.
Thời Sênh không thể hiểu nổi vương miện tinh linh có mối quan hệ như thế nào đến cây sinh mệnh.
Tại sao tộc tinh linh làm mất nó thì cây sinh mệnh lại bị khô héo.
Nhưng thiết lập này huyền ảo như vậy, cô có thể nói gì được đây?
Thời Sênh ngồi bệt dưới đất vò đầu, cô phải đi báo thù hay là đi tìm vương miện tinh linh đây? Sao lại có nhiều chuyện như vậy chứ?
“Không còn cách nào khác cứu được ngươi ra ngoài hay sao?”
“Có.”
Thời Sênh đứng dậy, “Cách gì?”
“Tìm người đã đóng băng tộc tinh linh.”
Thời Sênh: “…”
Tục ngữ có câu muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông.
Tìm người đóng băng tộc tinh linh để phá bỏ phong ấn thì có thể được.
Thời Sênh hỏi hắn nên tìm ai, Kính Lâm nói hắn không biết.
Thời Sênh: “…”
Nguyên chủ căn bản không biết ai đã phong ấn tộc tinh linh.
So với việc làm cây sinh mệnh sống lại, thì việc tìm ra người đã đóng băng tộc tinh linh còn dễ dàng hơn một chút, bởi vì còn có đầu mối.
Ban đầu kẻ tấn công tộc tinh linh là ma tộc, chắc chắn là đám thiểu năng ma tộc đó làm.
Cho dù không phải là chúng làm thì cũng biết là ai đã làm chuyện thất đức này.
Cô chỉ cần tìm ma tộc hỏi là được.
Cách thức này đơn giản hơn nhiều so với việc đi tìm vương miện tinh linh.
Cho nên…
Bây giờ phải tu tiên thôi!
Không có thực lực mà muốn ra ngoài làm màu, làm cái rắm!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...