“Đưa đến bệnh viện?” Thời Sênh đỡ Ôn Cố, trầm mặt hỏi chú Vinh.
“Không, không cần, tôi đi lấy thuốc.” Chú Vinh lắc đầu, nhanh chóng lấy thuốc trong ngăn kéo bàn.
Thời Sênh ôm Ôn Cố lên giường, nhận lấy thuốc chú Vinh đưa, trực tiếp nhét vào trong miệng hắn, nhưng Ôn Cố lại nôn thuốc ra.
Chú Vinh vội lấy hai viên nữa đến.
Liên tiếp mấy lần, hắn đều nôn ra ngoài.
Thời Sênh: “…”
“Thiếu gia…” Chú Vinh tiếp tục dốc thuốc, thuốc này hẳn không có vấn đề, trước kia thiếu gia mặc dù đều sẽ nôn ra, nhưng cơ bản sau ba lần sẽ nuốt xuống.
Thời Sênh sợ hắn tiếp tục nôn ra, trực tiếp cho thuốc vào trong miệng mình, dùng miệng chuyển cho hắn, cưỡng ép hắn nuốt xuống.
Đầu lưỡi hắn nóng bỏng, Thời Sênh quấn lấy.
Ôn Cố dường như thích sự mát mẻ cô mang đến, chủ động dây dưa.
Chú Vinh: “…” Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn.
Có người ở bên cạnh, Thời Sênh trấn an hắn hai cái, rất nhanh liền lui ra ngoài.
Thuốc nuốt xuống rồi, Ôn Cố ngủ mê mệt, giữa lông mày dường như còn sót lại một tia đau đớn, khiến cho hắn ngủ cũng không thể yên ổn.
Thời Sênh lau lau khóe miệng hắn, “Xin lỗi chú Vinh, vừa rồi cháu không chú ý đến.”
Cô đã đồng ý với chú Vinh, sẽ không để cho hắn xảy ra chuyện…
Chú Vinh không nói gì, rời khỏi phòng.
Thời Sênh nhìn người trên giường, sau này sợ là hành động quá khích đều không thể làm.
Cô đã tận lực khắc chế mình, ai biết vẫn xảy ra chuyện như vậy.
Thời Sênh cầm tay hắn, khẽ hôn lên, dè đặt như với trân bảo, “Xin lỗi.”
…
Từ sau lần xảy ra chuyện đó, Thời Sênh cũng không dọn đến ở với hắn.
Cô không chủ động nhắc đến, Ôn Cố đương nhiên cũng sẽ không.
Ôn Cố còn phát hiện Thời Sênh sẽ không rảnh rỗi chọc ghẹo hắn nữa.
Hắn nói gì cô sẽ làm cái đó, rất ít phản bác.
Cho dù cô không thích, cũng chỉ là giấu hắn xử lý.
Được đối đãi như đồ quý hiếm như vậy, Ôn Cố không biết nên khóc hay nên cười.
“Tô tiểu thư, thiếu gia muốn ra ngoài đi dạo, cô đi cùng thiếu gia nhé?” Lúc chú Vinh hỏi lời này rất không yên lòng, ngộ nhỡ ở bên ngoài xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?
Nhưng thiếu gia đã quyết ý, ông ta cũng không có cách nào.
“Ra ngoài? Anh ấy không phải là Điện hạ cửa lớn không ra cửa phụ không bước sao, sao lại muốn ra ngoài?” Thời Sênh ngẩng đầu khỏi đống tin tức, kỳ quái hỏi.
Trừ lúc cần thiết, vị thiếu gia này chưa bao giờ bước ra khỏi cửa phòng nửa bước, còn thiên kim hơn cả thiên kim thời xưa.
“Thiếu gia nói muốn ra ngoài đi dạo.”
Thời Sênh nhìn đống chuyện hỏng còn chưa xử lý xong, quả quyết đóng máy tính lại, “Được, cháu đi cùng anh ấy.”
Chú Vinh đáp một tiếng, vội vàng chuẩn bị thuốc dự bị cho Thời Sênh, “Tô tiểu thư, đừng để thiếu gia đến nơi nhiều người, chú ý xung quanh một chút.”
“Vâng, cháu biết rồi.”
Không thể đến nơi nhiều người, Thời Sênh chỉ đành đưa Ôn Cố đến công viên, chỗ này vốn rộng, người cũng tương đối ít.
Hai người sóng vai đi ở trên đường nhỏ trồng đầy trúc, bốn phía không một bóng người.
Lá trúc hiu hiu trong gió nhẹ, phát ra tiếng xào xạc.
“Em gần đây đang xa lánh anh à?”
Ôn Cố bỗng dưng nói ra một câu như vậy.
Thời Sênh trực tiếp bị chấn động dừng tại chỗ, nghiêng đầu cổ quái nhìn Ôn Cố, “Sao anh lại nghĩ vậy?”
“Em gần đây…” Ôn Cố mím môi, còn chưa nói, sắc mặt đã đỏ lên, “Đều không hỏi anh muốn…”
“Muốn cái gì?” Mấy chữ phía sau Thời Sênh thật sự không nghe rõ, hắn gần như không nói ra, chỉ là mím mím môi, hoàn toàn nhìn không hiểu hắn nói cái gì.
Hắn cúi người hôn một cái lên má Thời Sênh, “Cái này.”
Thời Sênh bật cười: “Em sợ anh giống như lần trước, chứ không xa lánh anh, anh đừng nghĩ linh tinh.”
Tai Ôn Cố cũng đỏ lên, “Chỉ là… chỉ là như vậy, anh có thể khống chế mình.”
Cô là bạn gái mình, hắn nên cho cô quyền lợi tương ứng, nhưng có thứ hắn thật sự không cho được.
Thời Sênh cầm tay hắn lên, mắt cong cong hỏi: “Vậy Điện hạ có thể hôn thϊếp một cái không?”
Ôn Cố mỉm cười khẽ gật đầu.
Rừng trúc khẽ xào xạc, dường như tạo nhạc đệm cho đôi nam nữ ôm nhau phía dưới, tấu lên bản nhạc duy mỹ động lòng người trên thế giới này, khắc bọn họ vào nhạc phổ, mang đến nơi xa.
“Có phải 'Ác đồ' sắp đưa ra thị trường rồi không?” Trên đường trở về, Ôn Cố dắt Thời Sênh.
“Chắc vậy.” Chuyện này là nhà xuất bản bên kia phụ trách, cô cơ bản cũng không hỏi đến.
Lần trước hình như biên tập viên Tinh Tử có nói qua với cô, sắp bắt đầu bán trước hạn rồi.
“Có mở lễ ký tặng không?”
“Chắc là sẽ mở.” Trước kia nguyên chủ đều mở lễ ký tặng, mặc dù địa điểm không nhiều, nhưng mỗi lần ra mắt sách mới đều có.
“Anh không muốn em đi.”
“Được, không đi.”
Ôn Cố còn chưa nghĩ ra lấy cớ thế nào, đã nghe Thời Sênh đồng ý không chút do dự.
Thời Sênh đưa Ôn Cố đến thang máy, hôn lên mặt hắn, “Anh lên tầng trước đi, em đi mua ít đồ.”
“Đồ gì.”
“Đồ của con gái, anh có muốn đi cùng không?”
Ôn Cố nhanh chóng vào thang máy, “Đi nhanh về nhanh, đợi em ăn cơm.”
Thời Sênh đợi thang máy đóng lại, sắc mặt lập tức trầm xuống, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía nào đó, cô xoay xoay cổ tay, đi thẳng về bên kia.
Rất nhanh liền có tiếng kêu thảm thiết hư hư thực thực vang lên từ bên kia, chớp mắt lại biến mất, giống như hoa quỳnh thoáng nở.
Thời Sênh không ngờ lá gan của Lôi Đình càng ngày càng lớn, lại dám thuê người gϊếŧ người.
Bộ ỷ có hào quang nam chính thật sự cho là cô không làm gì được hắn sao?
Thời Sênh sợ Lôi Đình hạ thủ với cha mẹ nguyên chủ, cho nên về nhà trước một chuyến.
Ba mẹ Tô mấy năm này ngoài miệng nói không quan tâm nguyên chủ, trên thực tế vẫn âm thầm dõi theo.
Thời Sênh trở về, hai người cũng tỏ ra có chút kích động.
Chiến tranh lạnh mấy năm với con gái như vậy, bọn họ cũng không vui vẻ gì.
Lúc ăn Tết nhìn con cái nhà người ta đều về nhà, con mình thì một cuộc điện thoại cũng không có, làm sao có thể không đau lòng?
Bây giờ nghĩ lại, bọn họ cũng rất hối hận.
Bọn họ có thể nhất thời bảo bọc cho cô, nhưng liệu có thể bảo vệ cho cô cả đời?
Con cái có cuộc đời và con đường riêng của mình, bọn họ can dự quá nhiều, ngược lại sẽ khiến cho con cái phản cảm.
Đây cũng là đạo lý mấy năm này bọn họ lĩnh ngộ được.
Cho nên lần này Thời Sênh chủ động trở về, ba mẹ Tô đã thả lỏng, ủng hộ cô làm chuyện mình thích.
Giải quyết xong chuyện chỗ ba mẹ Tô, Thời Sênh bật chế độ đánh gục nam chính.
Tập đoàn Lôi thị lần lượt xảy ra chuyện.
Một tập đoàn lớn như vậy, nào có thể trong sạch hoàn toàn.
Thời Sênh đã sớm đề phòng Lôi Đình gây chuyện, vẫn luôn thu thập tài liệu về hắn.
Đối với Thời Sênh mà nói, chỉ cần có chút nguy hiểm, cho dù không động thủ, trong tay cũng nhất định phải có thứ có lợi với mình.
Người đi trước một bước, luôn sẽ có thịt ăn.
Lôi Đình thân mình lo chưa xong, nào còn có thời gian gây phiền toái cho Thời Sênh.
Lúc Lôi Đình đang nước sôi lửa bỏng, “Ác đồ” của Thời Sênh mở bán, lượng tiêu thụ kém hơn nguyên chủ trước đây, nhưng so với mặt bằng chung vẫn coi như không tệ.
Truyện tranh “Thiên cổ” cũng bắt đầu đăng liên tiếp.
Truyện chính thức đăng liên tiếp trên mạng, còn weibo của Thời Sênh liên tục cập nhật các phiên bản bị Ôn Cố gạt bỏ, khiến fan theo dõi nhiều không đếm xuể.
Đừng tưởng rằng Ôn Cố thừa nhận Thời Sênh là bạn gái hắn thì sẽ không dám bới lông tìm vết, một khi đã bới ra rồi, sẽ càng thái quá, không có gì hắn không dám soi.
Thời Sênh sau đó tổng kết một câu… Ỷ bệnh hành hung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...