Thời Sênh ở trong phòng nghiên cứu về Vong linh giới, trời bên ngoài cũng dần tối.
Theo màn đêm buông xuống, âm thanh ồn ào náo động của ban ngày cũng dần lắng xuống.
Nghe nói âm thanh quá lớn sẽ dẫn dụ vong linh nên trời vừa tối là tất cả mọi người đều trở nên yên tĩnh.
Bên ngoài tuy rằng an tĩnh nhưng trong khách điếm thì không, có không ít người ăn uống nói chuyện phiếm ầm ĩ ở đại sảnh.
Tiểu nhị của khách điếm bận tối tăm mặt mũi.
“Rầm!”
Cửa vốn dĩ đang đóng đột nhiên bị đá văng và nện lên người một tiểu nhị, người trong tiệm lập tức im bặt nhìn về phía người tới.
Đó là một đám pháp sư bọc áo bào tro, quanh thân đều tản ra khí thế không thể trêu chọc vào.
Cấp bậc của pháp sư phân chia theo màu áo choàng, màu đen là màu phổ biến nhất, chỉ cần là pháp sư đều có thể mặc, cũng được mọi người gọi là pháp sư cấp thấp.
Những màu còn lại thuộc về pháp sư cấp trung, màu lam là pháp sư cấp cao.
Còn áo choàng màu tím, người có thể mặc loại áo choàng này đều được gọi theo danh hào, là pháp sư xưng bá một phương.
Tiểu nhị của quán lập tức thầm than không ổn, chắc chắn đám người này tới vì cô gái ban chiều.
Nhóm người này mặc áo bào màu tro, bên trên có vẽ huy hiệu, đó là người của Kim, người đã đánh hạ được thành Vạn Cốt này.
Kim là pháp sư mặc áo choàng màu tím.
Người trong Vong linh giới đều gọi hắn là Kim pháp sư.
Đám pháp sư áo bào màu tro không để ý tới người trong đại sảnh mà đi thẳng về chỗ tiểu nhị, một tay xách hắn lên, gằn giọng hỏi: “Hôm nay có một nữ nhân tới đây thuê trọ đúng không?”
Tiểu nhị của quán nhìn về phía phòng của Thời Sênh một cái theo bản năng, vì mạng nhỏ nên đành phải gật đầu: “Có.”
“Ở đâu?”
Tiểu nhị của quán nuốt nước miếng, cố ý cao giọng hơn: “Đi thẳng, phòng thứ ba.”
Hy vọng cô nương kia có thể nghe thấy và mau trốn đi.
Lúc hắn sắp xếp phòng cũng cố ý sắp cho cô một căn phòng có cửa sổ.
Pháp sư mặc áo bào màu tro xách tiểu nhị và nháy mắt với những pháp sư đồng bọn, đám người đó lập tức đi về phía căn phòng mà tiểu nhị nói.
“Đá cửa.”
Một pháp sư tiến lên dùng chân đá vào cửa phòng.
Nhưng cửa phòng không bị đá bay ra như họ tưởng tượng, ngược lại pháp sư kia còn bị đẩy lùi về sau, cả người đụng phải vách tường, đất trộn lẫn cát vàng rơi xuống đầy mặt hắn.
Đám pháp sư mặc áo bào màu tro nhìn nhau sau đó cùng đồng thời giơ chân đá cửa phòng.
Các thực khách trong khách điếm liền được chứng kiến tràng cảnh một tập thể pháp sư áo bào màu tro bị bắn bay ra.
“Ai ở trong phòng đó vậy? Nhiều pháp sư trung cấp như vậy mà còn không đá nổi cái cửa phòng, không ăn cơm à?”
Có người nhìn thấy Thời Sênh vào trong khách điếm nên lập tức nói: “Là một cô nương vô cùng xinh đẹp.
Phỏng chừng là Kim pháp sư để mắt tới cô ấy nên phái người tới bắt, ai biết lại là cục xương khó gặp.”
“Chính là cô nương váy đen vào thành hôm nay đấy sao?” Có người tò mò.
“Đúng thế, chính là cô ấy.”
“Không phải cô ấy chỉ là người thường sao? Sao lại…”
Đám thực khách đột nhiên an tĩnh lại, đúng thế, cô ấy là người thường, sao lại lợi hại như vậy được? Một đám pháp sư cấp trung mà cũng không đá được cửa phòng của cô.
“Ken két…”
Cửa phòng cũ nát phát ra âm thanh chói tai, một thân ảnh màu đen xuất hiện ở cửa phòng.
Cô liếc nhìn đám pháp sư mặc áo bào màu tro với đủ các tư thái ở ngoài cửa, khóe miệng nhếch lên, “Buổi tối ròi mà còn hành lễ lớn với ta như thế làm gì hả?”
Mọi người: “…”
“Không phải ả.” Một pháp sư áo bào màu tro hô lên một tiếng nhỏ.
Đám pháp sư áo bào màu tro dù gì cũng đã lên tới cấp trung nên biết người nào có thể trêu vào, người nào không thể trêu vào, lực lượng đánh bay bọn họ vừa rồi tuyệt đối không đơn giản.
Các pháp sư dìu nhau đứng lên, một pháp sư vội vàng ôm quyền, khom lưng: “Quấy rầy các hạ rồi, chúng ta tìm nhầm người.”
“A…”
Đám pháp sư áo bào tro bị một tiếng “a” này khiến cho không biết phải làm sao, đây là có ý gì?
Âm thanh của thiếu nữ lại vang lên, bình tĩnh không một gợn sóng: “Các ngươi tìm ai thế?”
Gã pháp sư đó liếc nhìn Thời Sênh: “Các hạ, thực xin lỗi, đây là việc riêng của chúng ta, không thể bẩm báo.”
Thời Sênh cười híp mắt, “Vậy các ngươi định trấn an ta đã chịu sợ hãi như thế nào đây? Không bằng… dùng mạng của các ngươi tới trấn an được không? Tuy rằng kém một chút nhưng ta cũng có thể miễn cưỡng lựa chọn tha thứ cho các ngươi.”
Rõ ràng cô đang cười nhưng không hiểu sao bọn họ lại cảm thấy cực kỳ âm trầm, như ác ma đứng bên bờ địa ngục vậy.
[…] Bệnh thần kinh của Ký chủ lại tái phát, có bệnh thì nên uống thuốc!
Mồ hôi lạnh của đám pháp sư áo bào màu tro không biết thẩm thấu ở sau lưng từ lúc nào, nữ nhân này tuyệt đối không phải người thường.
Cỗ tà khí và âm ngoan trên người cô không thể xuất phát từ một người bình thường được, lần này e rằng họ đã đụng phải ván sắt rồi.
Phần lớn cường giả ở Vong linh giới đều rất cổ quái, ví dụ như Kim pháp sư luôn thích các cô gái trẻ xinh đẹp.
Nếu là trước kia, phản ứng đầu tiên của bọn họ sẽ là cướp cô gái này về dâng cho Kim pháp sư, nhưng còn chưa có ý niệm đó thì bọn họ đã bị thu thập rồi, sao còn dám nghĩ lung tung nữa.
“Các hạ… Chúng ta…” Pháp sư áo bào tro âm thầm lau mồ hôi lạnh, “Chúng ta đang tìm một nữ nhân, ả đoạt mất đồ vật của Kim pháp sư.”
“Lão bất tử kia thì có thể có thứ gì tốt chứ, ta nghĩ chắc là hắn để mắt tới đồ vật của người ta, muốn cướp chứ gì?”
Tuy rằng đây là sự thật như bị người nói ra như thế thì chẳng còn thú vị nữa, suy nghĩ này của pháp sư áo bào tro vừa xuất hiện thì đã lập tức bị cách xưng hô của Thời Sênh thu hút.
Pháp sư áo bào tro lộ ra vẻ sợ hãi, “Xin hỏi các hạ… có quan hệ gì với Kim pháp sư của chúng tôi?”
Bọn họ nhớ rõ, người dám gọi Kim pháp sư như vậy chỉ có một vị…
Hơn nữa giọng nói này thật sự rất quen tai.
Nguyên chủ vốn biết Kim pháp sư.
Vĩ Huyền hoàn toàn là pháp sư vong linh hắc ám.
Còn Kim pháp sư lại là loại người lõi đời, khéo đưa đẩy, hay qua lại giữa cả hắc ám và quang minh.
Trước đây, Vĩ Huyền đi tìm đứa con rơi của sư phụ mình nên có trả công để Kim pháp sư hỗ trợ.
Hai người cũng xem như có quan hệ hợp tác.
Nhưng rõ ràng Vĩ Huyền không thích Kim pháp sư nên luôn gọi hắn là lão bất tử.
Thời Sênh cười như không cười liếc nhìn hắn một cái, chỉ vào căn phòng cuối cùng, “Không phải các ngươi tìm người sao? Người trong căn phòng cuối cùng kia hẳn là có người các ngươi muốn tìm, thuận tiện nhớ lấy lại Vong linh Pháp trượng giúp ta.”
Vong linh Pháp trượng…
Thân mình pháp sư áo bào tro hơi lung lay, thật sự là cô ta rồi.
Vong linh Pháp trượng là độc nhất vô nhị, trước kia ở trong tay sư phụ của Vĩ Huyền, sau đó lại thuộc về Vĩ Huyền, trở thành vật tượng trưng cho thân phận của cô.
Cô ta có bị bệnh không thế? Có pháp bào không mặc lại còn cố tình mặc như người thường thế này?
Pháp bào của Vĩ Huyền cũng khác người thường, là màu đỏ, nhìn từ xa như một ngọn lửa, chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra.
Đương nhiên, pháp sư áo bào tro không dám oán giận gì.
Vĩ Huyền đáng sợ thế nào chứ, ngay cả Kim pháp sư cũng không dám đối đầu trực diện với cô.
Nhưng hiện tại cô không có Vong linh Pháp trượng…
Pháp sư áo bào tro suy nghĩ vô số điều trong đầu, cuối cùng vẫn thu lại ý tưởng không đáng tin cậy kia.
Dù hiện tại cô không có vong linh pháp trượng thì cô vẫn là người bọn họ không thể đối phó được.
May mắn là vừa rồi bọn họ không làm gì đắc tội tới cô.
“Pháp trượng của Vĩ Huyền các hạ cũng bị cướp sao?” Pháp sư áo bào tro cẩn thận hỏi.
“Vô nghĩa, nếu không ta bảo các ngươi cướp lại làm gì? Ngươi có thể tạo ra cho ta một cái không?”
Pháp sư áo bào tro: “…”
Thân là đại biểu của vai ác trâu bò nhất trong đám pháp sư mà cô lại bị người ta cướp mất pháp trượng, còn nói hợp tình hợp lý như thế, không xấu hổ à?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...