Sau khi thầy giáo lên lớp, Nhan Ca mới dừng lại câu chuyện phiếm của mình.
Thời Sênh chống cằm nhìn bục giảng, bộ dáng vô cùng ăn không ngồi rồi.
Trước khi thầy giáo lên lớp thì trên bục giảng có điểm âm trầm, nhưng học sinh đi ngang đều cảm thấy ở đó lạnh lẽo, nhưng sau khi thầy giáo tiến vào, sự lạnh lẽo bên đó còn mạnh hơn như thể có thể tích ra thành nước.
Thầy giáo tầm trung niên, hình tượng khác với những thầy giáo khác, thầy giáo này nhìn rất đẹp trai, đeo kính gọng vàng khiến cho khí chất trên người càng thêm nho nhã.
Nhưng bên cạnh thầy giáo này cũng không có thứ gì kỳ quái, chỉ có một cỗ âm khí quanh quẩn ngay gần bên nhưng lại không thể tới gần thầy giáo được…
“Quái lạ, sao lại lạnh thế nhỉ?” Nhan Ca xoa xoa cánh tay, nhích lại gần Kỷ Đồng giả, “Kỷ Đồng, phòng học này không có thứ gì không sạch sẽ đúng không?”
Kỷ Đồng giả cũng đang nhìn về phía bục giảng, Nhan Ca thấy cô ta không trả lời mình thì cũng nhìn về phía đó, nhỏ giọng hỏi: “Kỷ Đồng, cậu đang nhìn gì thế?”
Cô biết Kỷ Đồng có thể nhìn thấy những thứ người thường không nhìn thấy được.
Trời ạ, không phải Kỷ Đồng thực sự nhìn thấy thứ gì không sạch sẽ đấy chứ?
Trước đó Nhan Ca đã cùng trải qua mấy câu chuyện thần quái cùng với Kỷ Đồng giả nên giờ dù vẫn sợ hãi nhưng cũng còn khá hơn những người khác.
“Không sao.” Kỷ Đồng giả an ủi Nhan Ca.
Cô ta lại quay đầu nhìn ra phía sau.
Nữ sinh đằng sau không biết đã nằm xuống bàn ngủ từ bao giờ, chỉ còn nửa gương mặt lộ ra.
Kỷ Đồng giả thu lại tầm mắt, tiếp tục nhìn lên bục giảng.
Từ lúc bắt đầu tới lúc tan học cũng chẳng có gì kỳ quái xảy ra, thầy giáo vừa đi, cỗ âm khí kia cũng rời đi cùng ông ta luôn.
“Vừa rồi cậu có thấy gì không?” Tan lớp, Nhan Ca hỏi Kỷ Đồng giả, “Vừa rồi trong phòng học rất không thích hợp, rất lạnh, nhưng tan học liền hết rồi.”
“Đúng là có điểm kỳ quái.” Kỷ Đồng giả nhíu mày, “Nhưng tớ cũng không nhìn thấy gì hết, chắc là không có chuyện gì đâu.”
Nhan Ca đã nhiều lần tiếp xúc với sự kiện thần quái nên nếu gặp được cũng sẽ mẫn cảm hơn người thường.
Kỷ Đồng giả biết không giấu được cô nên nói những chuyện vừa xảy ra cho cô nghe.
Kỷ Đồng giả quay đầu nhìn ra sau, chỗ ngồi đằng sau đã không còn ai.
“A, cậu ấy đi lúc nào mà tớ không nhìn thấy nhỉ?” Nhan Ca gãi đầu kỳ quái.
Kỷ Đồng giả nghĩ ra cái gì đó, “Nhan Ca, tớ có chút việc, tiết sau nếu tớ còn chưa về thì điểm danh giúp tớ nhé.”
“Kỷ Đồng…”
Kỷ Đồng giả chạy đi rất nhanh, Nhan Ca chưa nói xong cô ta đã vọt ra ngoài phòng học, biến mất ở chỗ rẽ.
…
Kỷ Đồng giả đuổi theo rất xa mới nhìn thấy Thời Sênh ở trên một con đường nhỏ.
Cô đứng dựa vào thân cây, nhìn qua có vẻ rất tùy ý nhưng cũng rất tự phụ.
Mà ở cách đó không xa, thầy giáo ban nãy đang nói chuyện với một sinh viên, sinh viên đó như đang hỏi ông ta cái gì, ông ta giảng giải rất ôn hòa.
Người khác không nhìn thấy nhưng cô ta lại nhìn thấy âm khí xung quanh đã tiến tới gần thấy giáo kia, dường như thứ bảo vệ hắn đã biến mất.
Kỷ Đồng giả chạy tới trước mặt Thời Sênh, ánh mắt dừng tại một chuỗi hạt trên tay Thời Sênh, đầu ngón tay thon dài lần tràng hạt không hề vội vã.
“Cậu…” Kỷ Đồng giả nhìn thầy giáo rồi lại nhìn Thời Sênh, nghĩ thông suốt những điểm mấu chốt trong đó, gương mặt không khỏi trầm xuống, “Cậu ăn trộm bùa hộ mệnh của thầy ấy, cậu làm thế sẽ hại chết thấy ấy đấy.”
Thời Sênh liếc nhìn cô ta một cái, nhếch miệng cười, “Người hại chết hắn cũng không phải tôi.”
“Bạn học Kỷ, chúng ta có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không thể thấy, nên trợ giúp những người này, sao cậu lại có thể giúp hồn ma hại người chứ?” Kỷ Đồng giả nôn nóng, “Cậu mau trả cái vòng cho thầy giáo đi.”
“Bởi vì…” Thời Sênh đột nhiên kéo mạnh chuỗi hạt, giọng tràn đầy ác ý: “Tôi cảm thấy đôi lúc hồn ma còn đáng yêu hơn con người nhiều.”
Kỷ Đồng giả trợn trừng mắt, nhìn Thời Sênh với vẻ không thể tin tưởng.
Hồn ma luôn hại người, sao cô ấy lại cảm thấy đáng yêu chứ?
“Tôi làm cái gì cũng không tới lượt cậu quản.” Thời Sênh ném chuỗi hạt xuống, quan sát Kỷ Đồng giả với vẻ không hề có ý tốt, “Xen vào việc của người khác đều sẽ không sống lâu đâu.”
Tối hôm nay thử một chút xem có thể gϊếŧ chết cô ta không, nếu không gϊếŧ được thì thứ này quá nửa là vai chính rồi.
Kỷ Đồng giả không tự chủ được lui về sau, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt vừa rồi của Thời Sênh quá đáng sợ, còn đáng sợ hơn đám ác linh mà cô ta từng nhìn thấy nữa.
Thời Sênh nhấc chân rời khỏi, lúc này Kỷ Đồng giả mới thở hổn hển, tay che trên ngực, ánh mắt nhìn theo bóng dáng Thời Sênh dần biến mất sau hàng cây.
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Kỷ Đồng giả nhìn chuỗi hạt bị Thời Sênh ném xuống đất, khom lưng nhặt nó lên, phát hiện chuỗi hạt vừa rồi còn có ánh sáng giờ lại ảm đạm vô cùng.
Chuỗi hạt này đã không còn tác dụng.
Kỷ Đồng giả nhìn về phía thầy giáo, vừa lúc hắn tách ra khỏi đám học sinh kia và đi về phía văn phòng, âm khí đi theo sau lưng hắn dày đặc, dường như có bóng người dần ngưng tụ.
Kỷ Đồng giả siết chặt chuỗi vòng trong tay, sau đó đi theo thầy giáo với khoảng cách không xa không gần.
…
Thời Sênh tính toán buổi tối xem có gϊếŧ chết Kỷ Đồng giả được không, kết quả lại chẳng thấy bóng dáng cô ta đâu.
Thời Sênh cảm ứng vị trí của hồn ma đi theo thầy giáo kia, nghĩ nghĩ rồi chậm rãi đi về bên đó.
Trường học này rất lớn, Thời Sênh đi vòng vèo qua mấy khu nhà mới nhìn thấy một dãy nhà cũ kỹ, nhìn có vẻ như đã bị bỏ hoang, bên ngoài còn có bảng hiệu cấm vào.
Thời Sênh đi vòng ra phía sau, mở cửa sổ trèo vào.
Đúng lúc cô đặt chân xuống lầu hai liền có một cỗ khí lạnh lướt qua.
Cô quay đầu lại, sau lưng chỉ là bóng đêm mênh mang, không thấy thứ gì.
Cảm giác kia như là ảo giác vậy.
“Nhị Cẩu Tử, vừa rồi có thứ gì thế?”
[Không có.]
“Nhị Cẩu Tử, mi bị hỏng rồi đúng không?” Đem theo mi có tác dụng gì chứ, nuôi một con chó còn có tác dụng hơn mi.
[…] Cô mới hỏng ấy! Vốn dĩ chẳng có gì! Nghi thần nghi quỷ!
Thời Sênh nhìn xung quanh nhưng quả thật chẳng phát hiện được gì.
Cô vuốt cằm nhìn về phía âm khí càng lúc càng dày đặc trong tòa nhà.
Hình như nơi này từng là thư viện, còn rất nhiều giá sách chưa dọn đi, có tơ nhện và tro bụi phủ kín.
Trên mặt đất là đủ loại rác rưởi, có cái còn rất mới, nơi này ngày thường hẳn là nơi tụ tập bí mật của một số học sinh.
Âm khí lan từ một góc ở lầu bốn ra.
Thời Sênh còn chưa kịp tới gần thì đã nghe thấy tiếng người nói chuyện.
“Thầy rất thích em, em cũng rất thích thầy mà, đúng không?” Đây là giọng của thầy giáo kia, lẫn trong đó là những tiếng hét bén nhọn.
Tiếng hét đó không phải của con người, sắc mỏng như lưỡi dao cực kỳ dọa người, nhưng thầy giáo kia lại không hề nghe thấy.
“Ưm ưm ưm…” Có âm thanh giãy giụa.
Thầy giáo lại nhẹ giọng an ủi, “Yên tâm đi, không đau tí nào đâu, thầy sẽ rất nhẹ nhàng.”
“Ưm ưm ưm…” Âm thanh giãy giụa càng lớn hơn, còn có tiếng quần áo bị xé rách.
“Phát dục có vẻ tốt đấy.” Giọng thầy giáo tràn đầy khen ngợi, theo giọng ông ta, tiếng hét sắc bén kia càng đề cao lên.
Thầy giáo vẫn không nghe thấy tiếng kêu, tiếp tục nói chuyện, “Cho thầy sờ một chút, thầy cam đoan sẽ cho em một thành tích tốt vào cuối kỳ, được không? Đừng thẹn thùng, nhìn thầy…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...