“Tôi nghe Cesar… nói, hắn nói hy vọng ở trên người cô.”
“Cho nên ông nhận nhiệm vụ thuyết khách à?” Cesar quả thật có bản lĩnh, còn nói động được cả lão già Diêm gia này, “Hắn nói thế nào thì sẽ là như thế sao, Diêm gia chủ tin hắn vậy cơ à?”
Diêm gia chủ vuốt râu, suy nghĩ một lát, “Thật không dám giấu diếm, tôi tin ngài Cesar cũng vì việc tôi đã được báo động trước.
Thời Sênh hiểu rõ, Diêm gia giỏi về bói toán.
Diêm gia chủ cho rằng Thời Sênh sẽ hỏi báo động chuyện gì, nhưng người ta lại chỉ ngồi nhìn ông ta như lão già đời, hoàn toàn không có ý dò hỏi.
“Khụ… Tôi đã được báo trước là “Loạn thế buông xuống, trước sau có Thời”, lúc đầu tôi cũng không biết loạn thế này chỉ cái gì, nhưng giờ tôi đã biết rồi.”
Loạn thế không phải chỉ Thời Sênh mà là chỉ đầu não—Linh.
Còn câu sau là khẳng định chỉ có cô.
“Thời gia chủ, năng lượng của Linh lớn thế nào không cần tôi phải nói, cô cũng hiểu rõ trong lòng.” Diêm gia chủ hiện tại còn chưa tiêu hóa xong hết tin tức, lúc trước ông ta vẫn luôn cho rằng “loạn” là chỉ Thời Sênh.
Hoàn toàn không ngờ được lại là đầu não.
Thời Sênh không nói gì, Diêm gia chủ lại tiếp tục: “Nếu thật sự đúng như lời ngài Cesar nói, Linh muốn biến chúng ta thành máy móc không có cảm tình, cô có thể tưởng tượng ra được thế giới đó không?”
“Diêm gia chủ, chúng ta làm một đề bài lựa chọn đi.” Thời Sênh duỗi tay gõ chữ lên màn hình.
Bên phía Diêm gia chủ nhanh chóng nhảy ra một câu.
[Nếu Linh muốn dùng mạng tôi để đổi lấy chuyện nó sẽ từ bỏ quyết định này, Diêm gia chủ, ông sẽ lựa chọn thế nào?]
Diêm gia chủ nhìn chằm chằm câu hỏi kia tới một phút đồng hồ cũng không hề có phản ứng gì.
Lựa chọn như thế nào ư?
Chọn không là lựa chọn Linh tùy ý phát triển.
Nhưng nếu chọn có, tốt lắm, vậy càng chán sống.
“Thời gia chủ, lựa chọn này không tồn tại, không cần phải làm ra lựa chọn.” Diêm gia chủ đã ngần này tuổi, còn loại tiểu quỷ nào chưa từng gặp chứ, nhưng mỗi lần đối mặt với con bé này, ông ta đều luôn không nói được thành lời.
Con bé lúc nào cũng có thể đề ra một câu hỏi tệ nhất, sau đó lại đưa ra mấy kết quả tệ nhất bắt bạn lựa chọn.
“Diêm gia chủ, ông chọn có hay chọn không?”
Thời Sênh đợi một lát, Diêm gia chủ vẫn chẳng có phản ứng gì, cô liền cười nhạo một tiếng, “Nếu điều kiện này được thành lập, có phải lúc đó Diêm gia chủ sẽ liên hợp với mọi người khuyên tôi đi chết, một mình tôi chết có thể đổi lấy sự sống của toàn bộ tinh hệ, tên của tôi sẽ được lưu danh muôn đời, đời đời truyền tụng, đây là một chuyện thực sự có lời.”
Diêm gia chủ: “…”
Thời Sênh ghé sát mặt, chỉ vào chóp mũi của mình, “Ông cảm thấy tôi có giống người tốt bụng sẽ biết hy sinh bản thân vì người khác không?”
Cái lũ đần này!
Diêm gia chủ: “…”
Diêm gia chủ nhắm mắt, gương mặt tràn đầy tang thương và bi thống, “Tôi biết cô vẫn oán hận chúng tôi lúc trước không giúp đỡ Hạ gia, nhưng mà Thời gia chủ, lúc đó chúng tôi đều rất khó khăn, chúng tôi không phải thấy chết mà không cứu, đến khi chúng tôi phản ứng lại và phái người qua thì đã chậm rồi…”
“Hạ gia? Được thôi, vậy chúng ta tâm sự chuyện Hạ gia.” Thời Sênh lùi về sau, biểu tình càng thêm đạm mạc.
“Thời gia chủ, giờ chúng ta không có thời gian nói chuyện Hạ gia, mà Linh.” Diêm gia chủ nhăn mày.
“Diêm gia chủ, lời là do ông nói, ông chột dạ rồi à?”
Diêm gia chủ tức giận mắng, “Tôi thì có tâm tư quái gì, tôi ngẩng đầu không thẹn với trời, cúi mặt không thẹn với đất.”
Thời Sênh cười lạnh: “Nếu không chột dạ, Diêm gia chủ giận dữ như vậy làm gì?”
Diêm gia chủ suýt chút nữa thì ngừng thở.
Ông ta hít sâu một hơi, cố nén lửa giận bị cô khơi mào lên xuống, “Thời gia chủ, chuyện của Hạ gia chúng ta có thể tìm cơ hội nói sau, có thể gọi các nhà khác cùng tới để nói cho rõ ràng.
Nhưng không phải bây giờ, hy vọng cô có thể nhìn thẳng vào vấn đề Linh.
Thời gia chủ, chúng ta đều cần bình tĩnh lại rồi hãy tiếp tục liên hệ với nhau.”
Diêm gia chủ quyết đoán ngắt kết nối.
Thời Sênh nhìn chằm chằm vào hư không nơi hình ảnh vừa biến mất, sau đó cô lật cái bàn trước mặt.
Mẹ cái lũ ngu si tứ chi phát triển này!
Chuyện năm đó cô quá rõ ràng, nói mấy chuyện hỗn loạn chỉ là cái cớ, bọn họ hoàn toàn không muốn ra tay vì sợ lửa đốt lên người mình.
Giờ lại còn muốn nói chuyện công bằng với cô, nói chuyện gì? Không sợ cuối cùng còn mất cả qυầи ɭóŧ à?
Lúc Hạ gia còn tồn tại, bọn họ nhờ vả Hạ gia ít lắm ư?
Hạ Sơ giúp họ chế tạo đồ vật ít lắm ư?
Lúc tới lấy đồ thì rõ hăng say, đến khi cần hỗ trợ thì một đám rắm cũng chẳng dám đánh, xong việc còn muốn phủi sạch quan hệ, nào có chuyện lời lộc như thế chứ?
Phượng Từ bước vào thì nhìn thấy Thời Sênh đang tức giận, hắn đứng ở cửa trong chốc lát, đến khi Thời Sênh vẫy vẫy tay, hắn mới tiến vào.
“Mới dậy à? Ăn cơm chưa?” Thời Sênh sửa cổ áo cho hắn.
“Chưa, muốn ăn cùng với em.” Phượng Từ lắc đầu, “Làm sao mà lại tức giận như thế?”
“Một đám không biết xấu hổ ấy mà.” Thời Sênh mắng một câu, “Đừng nhắc tới bọn họ nữa, cứ nhắc là thấy điên.
Anh muốn ăn gì thì gọi đi, em giống anh.”
Phượng Từ gật đầu, click mở thiết bị cá nhân đeo trên tay, thuần thục mở giao diện rồi điểm mấy món ăn bên trên.
Trảm Long Vệ mau chóng mang đồ ăn vào, thuận tiện thu thập căn phòng bừa bãi vừa bị Thời Sênh phá.
“Tiểu Sênh, trong phòng cao nhất ở tầng cao nhất có gì thế?” Phượng Từ cắn đũa nhìn Thời Sênh.
“Tầng cao nhất?” Thời Sênh ngẩn người một chút, “Không nhớ nữa, không phải em đã cho anh quyền hạn rồi sao? Anh tự đi xem đi.”
“Không mở được.” Thời Sênh cho hắn mọi quyền hạn sở hữu biệt thự, có thể đăng nhập hệ thống, thay cô ban bố mệnh lệnh, nhưng lại không mở được căn phòng đó.
“Không mở được?” Biệt thự này cô có lâu rồi nhưng vốn không ở nên cũng chẳng nhớ nổi mình để thứ gì trên tầng cao nhất nữa.
Phượng Từ ngoan ngoãn gật đầu, quả thực không mở được.
“Chút nữa em đi xem.”
Chờ Phượng Từ ăn xong, Thời Sênh đi cùng hắn lên đỉnh lầu, tầng cao nhất có hai phòng, một phòng mở được, bên trong trống rỗng, chẳng có thứ gì.
Còn một phòng có cửa bằng kim loại, cửa phòng dùng khóa mật mã, Thời Sênh thử mật mã mà mình hay dùng.
[Mật mã không đúng.]
[Mật mã không đúng.]
Mấy câu nhắc nhở liên tục bắn ra.
Thời Sênh đần mặt, cái quỷ gì vậy?
Thời Sênh gọi điện cho Thập Phương, Thập Phương đang bận rộn nên nhanh chóng hỏi: “Gia chủ, có gì phân phó không ạ?”
“Phòng ở tầng cao nhất trong biệt thự của tôi sao vậy? Sao mật mã của tôi không mở được?”
“Tầng cao nhất?” Thập Phương cũng mê mang, “Thuộc hạ không biết.”
Biệt thự là bọn họ thu dọn, nhưng có nhiều phòng bọn họ không có quyền hạn nên sẽ không vào, hắn đâu biết được phòng ở tầng cao nhất gì đó.
Tầng cao nhất…
Thập Phương như nhớ ra cái gì.
“Gia chủ, ngài còn nhớ Kỷ Điệp không?”
Thời Sênh nhíu mày.
Thập Phương tiếp tục nói: “Lúc đó ngài mang cô ta về, bảo chúng tôi canh giữ cô ta.
Lúc đó Lam Tinh vô cùng hoang phế nên Trảm Long Vệ tạm thời nhốt cô ta ở căn phòng trên tầng cao nhất của biệt thự.
Nếu ngài không biết mật mã thay đổi như thế nào thì chắc chắn có liên quan tới cô ta rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...