Chuyện Trác Hạo cấu kết với hải tặc nhanh chóng được tuyên bố trên Tinh Võng.
Tinh Võng này chính là đầu não internet của toàn bộ Tinh Tế, được cả sáu đại tinh hệ sử dụng, vì thế hiện tại cả sáu đại tinh hệ đều biết chuyện Trác Hạo cấu kết với hải tặc.
Đương nhiên, có nhiều tinh hệ không biết Trác Hạo là ai, nhưng chuyện cấu kết hải tặc là đủ để người người biết tới hắn rồi.
Các đại tinh hệ trong Tinh Tế đều căm thù hải tặc tới tận xương tủy, theo Pháp chế Tinh Tế công cộng thì tội cấu kết với hải tặc sẽ bị xử tử ngay lập tức.
Điểm này ai cũng không được xen vào.
Trác Hạo còn chưa hiểu ra sao thì người của Pháp viện đã tới bắt giữ hắn, chứng cớ vô cùng đày đủ, dù hắn có mời đến một xe luật sư thì cũng chẳng thay đổi cục diện.
Lúc mọi người khiển trách Trác Hạo, mấy quan viên lệ thuộc Hoàng thất cũng lặng lẽ bị giải quyết, tin tức này đến tai Tam hoàng tử Thượng Quan Phổ đầu tiên.
Trác Hạo vừa xảy ra chuyện liền tới lượt người của Hoàng thất, nếu Thượng Quan Phổ còn không nghĩ ra được cái gì thì hắn cũng không bò được đến vị trí hiện tại.
Hắn vội vàng chạy tới Hoàng cung gặp ông già mình.
Nghe Thượng Quan Phổ bẩm báo xong, linh vật Bệ hạ cảm thấy đau tới cả trứng, sau khi đau trứng xong mới dùng hết sức lực quát lên với Thượng Quan Phổ: “Bọn nó có bệnh à?”
Thượng Quan Phổ: “…” Đâu phải chỉ là bệnh, là quá điên rồi ấy chứ!
Linh vật Bệ hạ bình tĩnh lại: “Những ai đã chết?”
“Đều là người của anh cả.”
“Hỗn trướng!” Linh vật Bệ hạ tức giận chửi một câu, “Cả ngày không làm việc gì đàng hoàng, giờ làm một việc đàng hoàng thì lại dính tới vị kia, nó muốn làm cái gì thế hả?”
Ai mà biết được hắn muốn làm gì chứ…
Linh vật Bệ hạ đỡ trán than thở, “Việc này cứ thế đi, chúng ta không nhúng tay.”
“Vậy anh cả?” Thượng Quan Phổ chần chừ, thế này là từ bỏ lão Đại sao?
Ánh mắt linh vật Bệ hạ trở nên tàn nhẫn, “Ta không thể nào giúp đỡ hắn được, không thể lấy toàn bộ Đế Đô Tinh ra nói đùa được.
Lão Tam, ta coi trọng con nhất, lúc này con không thể mềm lòng được, muốn ngồi vào vị trí này, nhân từ, nương tay thì sẽ không ngồi vững được.”
Ông ta có tổng cộng bốn đứa con trai.
Lão Tứ đủ tàn nhẫn, cũng đủ thông minh, đáng tiếc chết sớm.
Lão Tam thông minh thì thông minh nhưng tính cách hơi mềm yếu, do dự, không quyết đoán.
Lão Nhị trầm mê vào chế tạo cơ giáp, một năm 365 ngày đều không nhìn thấy nó.
Lão Đại tính cách tàn nhẫn, nhưng làm việc lại quá hoang đường, cuồng vọng, tự đại, loại người như nó hoàn toàn không thể ngồi vào vị trí này.
Người duy nhất ông ta có thể tuyển cũng chỉ còn lão Tam này mà thôi.
Linh vật Bệ hạ tiếp tục nói: “Con nhìn Thời Sênh đi, cô ta đi lên từ hai bàn tay trắng, giờ có thể ngồi ở vị trí kia là dựa vào cái gì?”
“Ý của Phụ hoàng là bảo con phải máu lạnh, vô tình như cô ta sao?”
“Không phải bảo con máu lạnh vô tình mà là bảo con học sự tàn nhẫn của cô ta, cần bỏ thì phải bỏ, không được do dự, không thể không quyết đoán.” Linh vật Bệ hạ thở dài, “Thời Sênh làm việc đường hoàng, nhưng cô ta có tư cách làm, toàn bộ Thời gia đều do cô ta làm chủ, cô ta nói một là một, nói hai là hai, không ai có quyền phản bác.
Nhưng Đế quốc của chúng ta lại không thể như thế, thế lực nào cũng phức tạp, về điểm này thì con đừng có học.
Tuy rằng cô ta làm người ta hận ngứa răng, nhưng lại có rất nhiều chỗ đáng khen, con cứ về chậm rãi suy nghĩ đi.”
Linh vật Bệ hạ vẫy vẫy tay, có một số việc ông ta không nên nói rõ ràng, phải để nó tự đi tìm hiểu.
Thượng Quan Phổ nghe tới đần cả mặt, thấy linh vật Bệ hạ không có ý nói thêm nữa thì hơi khom lưng, “Vâng.”
Hoàng thất lựa chọn nhắm mắt không thấy, chuyện mấy quan viên bị gϊếŧ cũng bị ém nhẹm xuống.
Việc này vốn dĩ bọn họ sai, những người đó ra tay với người đó trước, cô ấy phản kích cũng là bình thường, có thể bớt đi một chuyện thì nên bớt, bọn họ không muốn đối đầu với Trảm Long Vệ, lại thêm một lần tắm máu Đế Đô Tinh nữa.
…
Phượng Từ ở trong khách sạn tới vài ngày, vết thương trên tay và chân hắn đã lành lại kha khá, nhưng ngày nào Thời Sênh cũng đều kiên trì bôi thuốc cho hắn đến khi không còn nhìn thấy dấu vết gì mới thôi.
Ngày nào Thời Sênh cũng ở bên hắn, trước khi nhắm mắt lại sẽ nhìn thấy cô, mở mắt ra cũng sẽ nhìn thấy cô đầu tiên.
Phượng Từ nhìn chằm chằm người bên cạnh, cẩn thận duỗi tay sờ lên má cô, khóe miệng hắn cong lên, cả khuôn mặt lập tức tràn đầy tà khí.
Mày Thời Sênh nhíu lại, Phượng Từ lập tức thu lại nụ cười, bày ra vẻ mặt vô tội chờ cô mở mắt.
“Phượng Từ.” Thời Sênh kéo tay hắn ra khỏi mặt mình, “Mới sáng ngày ra có thể an phận tí không hả?”
Cô mở mắt ra liền nhìn thấy ngay cặp mắt trong sáng và đầy nhu tình của chàng trai trẻ, nhìn vào đó như đang thấy cả biển sao trời lay động, bao dung vạn vật của thế gian, nhưng đến khi bạn tiến vào trong đó lại cảm thấy nơi ấy vô cùng nguy hiểm.
Thời Sênh biết bản tính của hắn không phải như thế, nhưng cô thích bộ dạng này của hắn, như một mặt trời nhỏ mang đến cho mình cô sự ấm áp và ánh nắng rực rỡ.
Cô biết mình rất ích kỷ, nhưng chẳng có cách nào, cô chỉ muốn hắn như thế.
Phượng Từ hôn chụt lên mặt cô mấy cái, “Anh ở ngay trước mặt em mà em còn nghĩ gì thế hả?”
Thời Sênh kéo hắn vào cái ôm của mình, “Anh có cảm thấy vất vả không?”
Phượng Từ dựa vào ngực cô, áo ngủ của cô rất mỏng, có thể nhìn thấy rõ cảnh xuân bên trong, Phượng Từ hơi dịch sang bên, “Chỉ cần được ở bên em thì làm gì anh cũng làm.”
“Thậm chí ngay cả phải che giấu bản tính vốn có của mình, anh cũng đồng ý sao?”
Đầu ngón tay của Phượng Từ hơi run, mi mắt rủ xuống, “Ừ, anh tình nguyện.”
Hắn đã nhận thua trước nên hắn phải thỏa hiệp.
Tình yêu không cần hai người cùng mạnh mẽ, hắn không yếu thế thì họ vĩnh viễn không thể ở bên nhau.
Thời Sênh thở ra một hơi, “Cảm giác mỗi ngày đều có thể ôm anh thật tốt.”
Cảm giác mỗi ngày có thể ở bên anh cũng thật tốt.
Tay Phượng Từ trượt xuống hông Thời Sênh, còn chưa kịp làm gì thì Thời Sênh đã buông hắn ra, Phượng Từ thất vọng nhìn cô xuống giường, nằm bẹp trên giường không muốn dậy nữa.
Thời Sênh ngồi ở bên mép giường mấy giây rồi mới thay quần áo.
Phượng Từ cứ nhìn cô chằm chằm, dù ở những thế giới kia bọn họ đã làm vô số lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô, hắn chỉ muốn mạnh mẽ đè cô xuống, muốn nghe giọng mềm mại của cô gọi tên hắn.
Hắn muốn để lại ấn ký của mình trên khắp người cô, cô thuộc về hắn, mãi mãi.
“Đừng có bày ra vẻ mặt không được thỏa mãn như thế nữa đi.” Thời Sênh đã thay quần áo xong, khoanh tay trước ngực đứng bên giường nhìn hắn, “Mau đứng lên.”
Mặt Phượng Từ đỏ lên, ai không được thỏa mãn chứ? Còn lâu mới là hắn ấy.
Hắn nghiêng người, kéo chăn trùm kín đầu mình.
Thời Sênh: “…” Bệnh của nữ chính không cứu nổi.
Đến khi Thời Sênh mang bữa sáng vào, Phượng Từ vẫn nằm giả chết trên giường.
Thời Sênh gọi vài lần hắn cũng không thèm chui ra.
Thời Sênh đành phải tiến lên kéo chăn, cái đầu hắn lộ ra, khuôn mặt bị nghẹn trong chăn đỏ bừng bừng, nhìn Thời Sênh với vẻ mặt tiểu công “trúa” ngạo kiều cần phải dỗ dành.
“Anh làm thế này là phạm luật đấy.” Thời Sênh thở dài, sao lớn rồi mà vẫn còn thế này chứ.
Phượng Từ bám vào cổ cô, hơi hếch cằm chờ cô hôn.
“Anh còn chưa đánh răng.” Thời Sênh từ chối, giờ mà hôn thì chắc cô không cho hắn xuống giường luôn quá.
Sắc mặt Phượng Từ lập tức đen lại, “Em ghét anh chứ gì?”
“Nào có.”
“Vậy em hôn đi.” Phượng Từ lại ghé về phía Thời Sênh.
Thời Sênh: “…” Tiểu yêu tinh này cứ thích dụ dỗ cô phạm tội là như thế nào nhỉ?
Vẻ mặt Phượng Từ tràn ngập vẻ vô cớ gây rối kiểu “anh mặc kệ, em không hôn anh thì anh sẽ không dậy”, Thời Sênh thực bất đắc dĩ, cúi người cắn lên môi hắn, “Thật đúng là nợ anh.”
Khóe môi Phượng Từ hơi cong lên, chẳng phải em nợ anh sao?
Hắn đã thỏa hiệp, không thu lại lời lãi thì chẳng phải thiệt lớn rồi sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...