Cả đường đi Kỳ Ám mua đồ liên tục.
Nếu không phải có sẵn không gian thì Thời Sênh rất hoài nghi rằng mình đã sớm bị những thứ đó chôn vùi rồi.
Kỳ Ám cũng không quan tâm cô để đồ hắn mua ở đâu, chỉ cố gắng mà mua mua và mua.
“Đưa tiền ra đây.” Thời Sênh thực sự không chịu nổi nữa, chuẩn bị chiếm quyền tiếp quản tài chính.
Kỳ Ám sờ một lượt khắp người, lôi ra sấp ngân phiếu và chút bạc vụn, toàn bộ đưa hết cho Thời Sênh.
Nhưng Thời Sênh phát hiện ra, cho dù có thu tiền của hắn thì hắn vẫn có thể mua được đồ.
Khiên Vũ Các có sản nghiệp ở khắp mọi nơi, Kỳ Ám không hề sợ không trả tiền được.
Có người yêu thích mua đồ phải làm sao?
Khó khăn lắm mới đến được nơi tổ chức đại hội Minh chủ, thế mà Kỳ Ám vẫn còn muốn mua nữa.
“Chàng có muốn mua luôn cả Sơn trang Minh chủ luôn không?” Thời Sênh chống nạnh quát Kỳ Ám.
Kỳ Ám nghiêm túc mà suy nghĩ một lúc, rồi ra vẻ chính trực nói: “Có chút khó, nhưng nếu Tiểu Nguyệt thích, ta cũng có thể thử xem sao.”
Thời Sênh xoa trán, may mà người này sinh ở thời cổ đại, nếu đổi lại là thời hiện đại, thì sẽ là kiểu bá đạo… phi, tổng tài trung khuyển*.
* Trung khuyển: rất nuông chiều, nghe lời người yêu.
Một lời không hợp liền mua.
“Đừng mua nữa, mau đi thôi.” Thời Sênh kéo Kỳ Ám đi tới Sơn trang Minh chủ.
Kỳ Ám hơi thất vọng nhìn thứ đồ vừa nãy còn chưa kịp trả tiền mua.
“Chàng muốn gϊếŧ ai?” Dọc đường đi Thời Sênh không hỏi Kỳ Ám, Kỳ Ám cũng không nói hắn rốt cuộc là muốn gϊếŧ ai.
“Trác Việt.”
Trác Việt?
Cái tên này…
F**, Minh chủ đương nhiệm!
Thân phận cao quý, thân thế tốt đẹp, thực lực mạnh mẽ, người này có danh tiếng trên giang hồ rất tốt, nếu không thì cũng không đảm đương nổi vị trí Minh chủ này.
Kỳ Ám chỉ nói có thù với Trác Việt, còn thù hận thế nào Kỳ Ám không nói cụ thể.
Thời Sênh nhìn hắn có xu hướng hắc hóa, cũng không dám hỏi tiếp.
Phượng Từ bị hắc hóa thật đáng ghét quá.
Vì không có thiệp mời nên họ không thể quang minh chính đại đi vào, hai người chỉ có thể chuồn vào.
Lúc này thực ra đại hội Minh chủ đã bắt đầu rồi.
Đương nhiên là họ không phải đến tham dự đại hội Minh chủ, cho nên dù đã bắt đầu hay chưa cũng không quan trọng.
Có một vị diện trước đó, Thời Sênh cũng đã từng tham gia đại hội Minh chủ, còn làm náo loạn cả đại hội Minh chủ nhà người ta lên.
[… Ký chủ xin hãy khống chế sức mạnh hồng hoang của cô, xin đừng gây chuyện nữa.] Hệ thống tận chức trách cảnh báo.
Tuy không có tác dụng gì hết, nhưng thân làm một Hệ thống, nó cũng phải giữ được đạo đức nghề nghiệp.
Thời Sênh không quan tâm đến Hệ thống, quay đầu nói với Kỳ Ám, “Bây giờ có lẽ Trác Việt đang chủ trì đại hội Minh chủ, chúng ta xông thẳng đến đó gϊếŧ đi?”
Kỳ Ám: “…” Tại sao phải xông thẳng đến đó gϊếŧ?
Bọn họ là tổ chức sát thủ!
Tổ chức sát thủ chính là âm thầm ám sát, hiểu chưa?
Kỳ Ám ngắm nhìn Thời Sênh đang nóng lòng muốn hành động, trong lòng thở dài, hắn kéo Thời Sênh đến một nơi hẻo lánh.
“Thế thì chúng ta ở đây làm gì?” Thời Sênh không thoải mái nhìn lá xanh xung quanh và đóa hoa hồng nhỏ xinh đẹp nổi lên ở bên cạnh – Kỳ Ám.
Đóa hồng nhỏ Kỳ Ám nói: “Đợi Trác Việt.”
Sênh Tự Phụ online, “Xông đến gϊếŧ luôn là xong, sao còn phải đợi hắn, hắn lấy đâu ra thể diện lớn thế mà bắt ông đây đợi chứ.”
Đóa hồng nhỏ Kỳ Ám ôm Thời Sênh vào trong lòng, “Ta muốn ở bên nàng lâu thêm một chút.”
“Chúng ta có thể gϊếŧ người xong rồi về phòng mài giũa tình cảm mà.” Nói cứ như thể trước đây chúng ta chưa từng ở bên nhau vậy.
Kỳ Ám: “…” Gϊếŧ người xong còn có thể về phòng mài giũa tình cảm, tâm lý của vợ nhà hắn có bao nhiêu mạnh mẽ thế?
Kỳ Ám không cho Thời Sênh đến thẳng đó gϊếŧ người, nên Thời Sênh đành phải ngồi bên cạnh hắn, không có kịch hay xem, cũng không đánh nhau, sao mà quãng thời gian này trôi đi chậm thế…
Thời Sênh cầm ngón tay của Kỳ Ám mà nghịch.
Kỳ Ám bị làm cho có chút nóng nực trong lòng, “Tiểu Nguyệt, yên tĩnh nào.”
“Ta đi lên đó xem kịch hay, chàng tự mình trông chừng đi.” Thời Sênh nhảy từ trên cây xuống.
Kỳ Ám: “…” Nhìn thử vợ nhà người ta, rồi nhìn vợ nhà mình, Kỳ Ám cảm thấy những ngày tháng sắp không thể qua được nữa rồi.
Một lời không hợp liền bỏ hắn lại một mình.
Hắn sa sầm mặt đuổi theo, đi cùng cô xem kịch hay, khi sắp tàn cuộc lại chuồn trở lại.
“Tiểu Nguyệt…” Kỳ Ám kéo Thời Sênh, “Nàng định làm gì?”
Thời Sênh ôm bụng, “Buồn tiểu.”
“…” Vành tai Kỳ Ám đỏ rực lên, sao nàng ấy có thể nói ra tự nhiên đến thế, hắn nhanh chóng nhìn xung quanh, “Cẩn thận đó, đi nhanh về nhanh.”
Kỳ Ám nhìn thấy Trác Việt về phòng, nhưng Thời Sênh vẫn chưa quay lại, hắn có chút không yên tâm, nên chưa ra tay.
Khoảng một nén hương sau, Thời Sênh mới xuất hiện.
“Sao lại đi lâu như vậy?”
“Bị đi ngoài.” Thời Sênh mặt không đổi sắc nói.
Kỳ Ám nhẹ chau mày, sau đó lại gần cô ngửi ngửi, “Nàng vừa gϊếŧ người?”
Thời Sênh giơ tay lên ngửi, nhỏ tiếng cằn nhằn, “Mũi chàng là mũi chó sao?”
Rõ ràng là cô không hề để dính máu vào người, sao hắn vẫn ngửi ra được mùi máu tanh chứ?
Ánh mắt Kỳ Ám trầm xuống, hắn không nói lời nào nhìn Thời Sênh, Thời Sênh bị nhìn đến toàn thân mất tự nhiên, “Ai, đừng có nhìn ta như vậy, gϊếŧ một người thôi mà, sao có thể để Các chủ động thủ được chứ.”
Vợ của cô sao có thể làm chuyện đẫm máu như thế được.
Hắn chỉ cần phụ trách dung mạo như hoa là đủ rồi.
[…] Hơ hơ, vậy trước đây ai là người sai hắn đi gϊếŧ người? Là thiểu năng à?
Thời Sênh cầm lấy tay Kỳ Ám, đặt lên môi hắn một nụ hôn, “Ta hy vọng khi ta có mặt, thì tay của chàng mãi mãi sạch sẽ, chỉ chạm vào một mình ta thôi.”
Giọng nói của cô rất nhẹ, nhẹ như đang thủ thỉ.
Lòng Kỳ Ám co rút lại, dường như chỉ trong chốc lát đã bị bàn tay lớn vô hình bót chặt lấy trái tim, nỗi đau dần lan tràn khắp nơi, cảm giác nghẹt thở khiến hắn hơi cong người lại, bờ môi khẽ mở, hô hấp cũng loạn nhịp.
Sắc mặt Thời Sênh thay đổi, “Sao vậy?”
Cô chỉ bày tỏ một chút thôi mà, sao bỗng nhiên hắn lại tỏ vẻ như sắp chết đến nơi thế chứ?
Kỳ Ám để đầu trên vai Thời Sênh, ôm chặt lấy cô, giọng nói đè nén, “Không biết, bỗng nhiên thấy khó chịu quá.”
Khó chịu đến mức hắn muốn móc tim lôi ra ngoài.
Hắn đang sợ hãi.
Nhưng đang sợ hãi điều gì, chính hắn cũng không biết.
Đó là phản ứng đến từ nơi sâu thẳm trong linh hồn.
Kỳ Ám càng ôm càng chặt, dường như hắn muốn hòa vào thành một thể với Thời Sênh.
Thời Sênh bị ôm chặt đến không thở nổi, khuôn mặt bị ép đến đỏ bừng, “Kỳ Ám, chàng phát điên gì thế, buông ông đây ra.”
Kỳ Ám nghe thấy giọng nói khó chịu của Thời Sênh.
Hắn nhanh chóng buông Thời Sênh ra, lo lắng nhìn cô, “Tiểu Nguyệt.”
Thời Sênh thở hổn hển hai cái, cái tên thiểu năng này, ở bên cạnh ngươi sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
[…] Hệ thống sợ màn tiếp theo chính là cảnh Thời Sênh nói kiên quyết không cần loại người này, rồi quay đầu đi thẳng.
Nó nín thở đợi một lúc, nhưng Thời Sênh vẫn chỉ đứng đó thở hổn hển, trong đầu là các kiểu oán giận Phượng Từ, nhưng không hề có ý muốn chia tay.
“Tiểu Nguyệt…” Kỳ Ám vẫn còn lo lắng, “Nàng có đau ở đâu không? Ta xoa bóp cho nàng.”
Xoa cái ông nội ngươi ấy!
Thời Sênh trừng mắt nhìn.
Kỳ Ám lập tức cúi đầu, một bộ dạng vẻ như làm sai chuyện gì.
Hắn nhỏ tiếng nói, “Nàng không thích ta gϊếŧ người, vậy thì sau này ta không gϊếŧ người nữa.” Dù sao thì Khiên Vũ Các có nhiều sát thủ như vậy, hắn có thể ra lệnh cho thuộc hạ làm…
Kỳ Ám bỗng ngẩn người, khóe miệng lan tràn một nụ cười khổ.
Hắn không còn nhiều thời gian nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...