“Ngươi bị Vương phi còn chưa qua cửa của ngươi ngang nhiên ôm đi khắp cả trấn, Minh Đồng, ngươi thật sự là rất có tiền đồ đấy.”
Một người mặc cẩm bào màu hồng đan xanh, vốn là sự kết hợp trang phục rất tục nhưng trên người này lại nhìn không ra nửa điểm tục khí, ống tay áo hơi rộng lớn có mấy phần phiêu dật, trên gương mặt cương nghị cũng dị thường diêm dúa. Minh Đồng chỉ lãnh đạm liếc mắt một cái, nói: “Nghe nói phụ thân năm đó cũng ôm phụ vương chạy xuyên cả Minh thành, tình cảnh kia nhất định cũng không khác xa tình cảnh như con trai người hôm nay.”
Đôi mắt hồ ly run lên, kêu: “Tất nhiên rồi, dĩ nhiên rồi.”
“Chẳng qua là phụ thân gắng gượng đem phụ vương đang bị tiêu chảy mà chạy, nước mắt gấp đến độ cũng phải rơi, chắc hẳn phụ thân cũng nhớ chút nào chứ?”
“Phốc ——”
Một tiếng cười từ sau lưng truyền tới, rất nhanh Minh Vãn như hổ bộ sinh phong đặt mông ngồi xuống trước giường, “Cha con hai người các ngươi một khắc cũng không thể yên được. Thấy thế nào rồi, khó chịu ở chỗ nào?”
Bàn tay rộng lớn đặt ở trên trán Minh Đồng, nhiệt độ nóng bỏng khiến hắn nhíu mày chặt, ông nhìn về con trai với ánh mắt ôn nhu và lo âu.
“Phụ vương, ngài sao lại tới đây?”
“Mộ Dung gửi thư tới, thúc giục ta cùng cha ngươi hạ sơn trông chừng ngươi.”
“Trưởng tôn ngài đầy tháng ngài cũng không chịu xuống núi, vậy mà giờ này sao lại nhớ nhung tới con trai mình chứ.”
Đối mặt với phụ thân rất nhiều năm không thấy này, Minh Đồng có chút dè dặt, khẩu ngữ mang theo theo vài phần oán trách. Minh Vãn chỉ cười một tiếng, “Vương phi con trai cũng bỏ nhà ra đi, làm phụ thân sao có thể ngồi yên?”
“Tên Lý Mộ Dung đáng chết!”
Nghe vậy, vẻ mặt của Na Trương giống như đột ngột vặn vẹo dử tợn, cắn răng nghiến lợi: “Một ngày nào đó Bổn vương phải đem hắn đá cho Quản Vân, để hắn nửa đời sau còn dám phách lối như vậy nữa không!”
“Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, hôm nay ngươi cũng không mong đợi chạy đến nơi này?” Minh Vãn hơi nghiêng người sang, cẩn thận quan sát Nam Lạc một phen, “Tài nấu nướng của ngươi rất tốt, mới vừa rồi ta ở trong tiệm của ngươi ăn rồi.”
“A ta đây, tiệm của ta!”
“Ngươi quên còn một chảo cơm xào trứng, càng quên tắt lửa, chờ ngươi giờ khắc này nhớ tới thì chỉ sợ tiệm nhỏ kia của ngươi đã sớm hóa thành tro bụi. Tâm tư của người toàn bộ đều ở trên người Minh Đồng, nên mới quên mất thôi.”
Minh Vãn nói một lời khiến người trên giường và dưới giường đều quẫn đến đỏ cả lỗ tai, Nam Lạc gấp đến độ hồi lâu mà không nói ra được từ “ta”, nhưng hắn vẫn mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh Minh Vãn ——
“Nam Lạc, thấy hai người chúng ta mà không làm lễ sao?”
“Dạ, dạ!”
Minh Đồng ngăn trở không kịp, Nam Lạc đã phốc một tiếng quỳ xuống, đang định dập đầu, nhưng lại bị cản lại: “Khát, bưng lên hay ly nước trà đi.”
Nam Lạc biết điều lại quỳ xuống trình lên nước trà, sau đó dập đầu xuống nói: “Nam Lạc ra mắt Vương gia, Tương gia!”
“Không đúng”. Lông mày Minh Vãn nghiêm túc, nói: “Là phụ vương, phụ thân. Lần nữa, lại nói một lần nữa.”
Nhìn sắc mặt âm trầm cùng lời nói uy nghiêm thật là kinh khủng, Nam Lạc hoàn toàn bị khiếp sợ vội vàng dập đầu xuống nói: “Nam Lạc ra mắt phụ vương, phụ thân.”
” Ừ, không tệ, coi như là uống qua nước trà của con dâu.”
Minh Đồng vừa mới thấy mù mịt nay khuôn mặt tươi cười so với hoa còn rực rỡ hơn, chỉ đáng thương cho Nam Lạc vẫn còn mờ mịt mà bị gạt cả một đời.
Dưới sự chiếu cố hoàn toàn từ tài nấu nướng của Nam Lạc, Minh Đồng rất nhanh hạ sốt. Chẳng qua không đợi hắn thuyết phục Nam Lạc trở về cùng với hắn, hắn đã nhận được lệnh bài thúc giục hắn lãnh binh xuất chinh.
Kết quả là Minh Đồng quyến luyến không thôi một lần lại một lần nói: “Tiệm nhỏ này sẽ để lại cho Nguyệt Hồng, ta sẽ lưu người chiếu cố nàng.”
“Bảo bảo muốn ngươi, ngươi không thể bỏ lại nó.”
“Ta, ta cũng nhớ ngươi, ngươi trở về, chờ ta trở về cùng ngươi thành thân.”
Hồi cuối
Ngày đó khi đại quân hồi triều, cửa thành mở toang, trăm họ trùng điệp chào đón ngàn dặm. Minh Đồng là người cuối cùng đi vào, hắn dài cổ nhìn, vừa nhìn vừa có mấy phần trông đợi lại có mấy phần buồn.
Cuối cùng, chờ ngàn quân đã vào thành hết, ở dưới một tàng cây giữa đồng nơi ngoại ô, trong tầm mắt của Minh Đồng, có một người một thân đứng ở đó.
Hoàn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...