Ben nói: “Không sao đâu.”
Hạ Sở vui mừng hớn hở: “Cảm ơn đàn anh!”
Ben bị cô cười đến mức đỏ mặt, thế mà lại có chút ngại: Cô nhóc thật ngọt ngào, tiếc là còn quá nhỏ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Sở chẳng phí sức bao nhiêu đã kết nối được với ‘sợi dây’ Ben này.
Sau khi hai người trao đổi phương thức liên lạc, cô thường hỏi anh một vài vấn đề chuyên ngành, Ben đều nhiệt tình giải thích.
Cứ tiếp xúc qua lại thường xuyên như thế hơn nửa tháng, Hạ Sở rất yên tâm với phẩm chất con người Ben.
Thế là một lần nọ sau khi “xin chỉ bảo” cô đã giả vờ ngu ngốc, Ben chủ động nhắc đến: “Em đến chỗ anh đi, anh làm thử cho em xem.”
Ben sống chung với Giang Hành Mặc, Hạ Sở thế này xem như đã đánh vào nội bộ kẻ địch rồi!
Giang Hành Mặc không sống trong trường mà thuê nhà ở bên ngoài.
Ben nói với Hạ Sở: “Nếu như gặp được Dante thì em núp sau lưng anh.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Sở gật đầu nói: “Đã hiểu!”
Sau khi hai người dừng xe xong, Hạ Sở bị rung động bởi căn biệt thự nhỏ trước mắt.
Có tiền thật tốt nha, không ở trong kí túc xá thì cũng thôi đi, còn ở trong biệt thự!
Cô hỏi: “Một căn nhà lớn như thế mà chỉ có anh và đàn anh Dante ở thôi sao?”
Ben nhỏ giọng nói: “Anh đã muốn dọn ra ngoài rồi, ở chung với anh ấy, vốn là có thể sống đến chín mươi chín tuổi, bây giờ nhiều nhất chỉ sống đến ba mươi chín.”
Hạ Sở mở to mắt: “Đáng sợ như thế...”
Ben nói: “Em vẫn đừng nên đến gần anh ấy, em nhỏ như thế, không đủ anh ấy nhét kẻ răng đâu.”
Hạ Sở: “...” Nghe miêu tả này, đúng thật là ma quỷ nha!
Hạ Sở dè dặt nói: “Em nhất định sẽ né anh ấy.”
Hai ngưởi mở cửa vào nhà, Hạ Sở nhíu nhíu mày, Ben cười khan nói: “Có... có chút lộn xộn ha.”
Sao mà là có chút lộn xộn? Chỗ này đã lộn xộn thành ổ chó luôn rồi đó nha!
Nhìn bên ngoài thì là một tòa biệt thự tốt biết bao, ai mà nghĩ đến bên trong lại là dáng vẻ thế này chứ.
Thức ăn gọi ship ngoài vứt trên bàn, quần áo rơi rớt trên sofa, trên tấm thảm lông rất đắt tiền đó như có một vệt dầu mỡ cực kì lớn không giặt được, chuyện nghiêm trọng hơn là, một chiếc đồng hồ để bàn to lớn vốn nên lộng lẫy xa xỉ thế mà lại thành một đống rác...
Ben nói: “Dante không muốn người bên ngoài bước vào, hai người bọn anh lại không có thời gian dọn dẹp...”
Cho nên thành một bãi rác sao!
Hạ Sở không đam mê sạch sẽ cũng không thích dọn vệ sinh nhưng hoàn cảnh này cũng làm cô muốn bắt tay vào dọn dẹp rồi.
Ben gọi cô nói: “Đến bên đây nè.” Anh dẫn cô đến một căn phòng bên trái.
Chỗ này lại sạch sẽ một cách bất ngờ, thiết bị hoàn toàn mới, Hạ Sở nhìn một vòng liền cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Cùng là người trong ngành, vừa nhìn đã nhìn ra được chất lượng tốt xấu, những thứ này đều là những “người đẹp” mà cô thích nhưng không mua nổi nha!
Ben mở một chiếc máy tính, nhỏ giọng nói: “Anh có thể đi theo Dante làm, chủ yếu là luyến tiếc những ‘người đẹp’ này!”
Hạ Sở nhìn đông nhìn tây, cũng nói khẽ: “Đẹp, thật sự đẹp.”
Ben là một người ‘vượn’ lập trình điển hình, thuộc tuýp người vừa nói đến phương diện này liền không ngừng lại được.
Bình thường anh hẹn những em gái ngực to tóc vàng thì không dám nói, lúc này lại không kiêng nể gì cả. (Nếu có đọc ở trang rồi thì cũng nhớ qua Luvevaland.co đọc để ủng hộ editor nha mấy bà)
Một là Hạ Sở có tóc đen, hai là vòng ngực đó... ừm, có thể còn chưa dậy thì xong ha.
Dù sao Ben cũng chưa từng nghĩ đến chuyện theo đuổi Hạ Sở, cho nên không băn khoăn những điều đó nữa.
Hạ Sở nghe một cách say sưa hứng thú, nửa tiếng sau Ben nói: “Đúng rồi, đã nói phải làm thử cho em xem mà.”
Hai người cùng nhau ngồi trước máy tính, Ben nghiêm túc làm thử một ứng dụng mở rộng của một thuật toán thông thường cho Hạ Sở xem.
Hạ Sở nghiêm túc nghe xong, còn hiểu học một biết mười, hứng thú của Ben bị cô gợi lên, hai người càng nói càng hợp ý, cuối cùng Ben chợt vỗ trán: “Em nhắc anh rồi!”
Hạ Sở hỏi: “Sao thế?”
Ben nói: “Đoạn code này hoàn toàn có thể xử lý như này, bớt được quá trình phân tích rườm rà, còn có thể tự mình trial and error (1)!
Anh sợ chính mình quên mất nên nói với Hạ Sở: “Em đợi anh một lát trước, anh viết lại đoạn này một chút.”
Hạ Sở hỏi: “Đây là phần mềm mà các anh đang làm hay sao?”
Ben nói: “Ừm, là một phần mềm bổ sung an toàn.”
Hạ Sở nhìn vài lần: “Xem ra rất phức tạp.”
Ben nói: “Hết cách, phòng trộm khó hơn làm trộm rất nhiều mà.”
Ben tập trung tinh thần gõ bàn phím, Hạ Sở ở bên cạnh yên lặng nhìn theo.
Một tiếng đồng hồ chớp mắt trôi qua, lúc Ben hoàn hồn lại mới áy náy nói: “Xin lỗi, để em đợi lâu rồi.”
Hạ Sở nói: “Không đâu, rất thú vị.”
Ben muốn đứng dậy đưa cô về, Hạ Sở nói: “Chỗ này có thể... thế này hay không?”
Cô vừa nói, Ben nghe mà há mồm trợn mắt.
Sau khi nói xong, Hạ Sở nói: “Có phải em quá chắc hẳn rồi hay không.”
“Không...” Ben hơi kích động, “Logic này của em rất đúng nhưng có thể sẽ xung đột với Module B.”
Hạ Sở hỏi: “Có tiện cho em xem một chút về Module B hay không?”
Ben do dự một lúc.
Hạ Sở áy náy nói: “Là em làm phiền rồi.”
“Cũng không phải đâu.” Ben nói, “Lại không phải là Module chủ yếu, chỉ có điều Module B nằm trong máy tính của Dante...”
“Thế vẫn nên thôi đi!” Hạ Sở nói, “Thời gian không còn sớm nữa, em cũng nên quay về rồi.”
Chiêu ‘lấy lui làm tiến’ này của cô lại làm cho Ben ngứa ngáy khó chịu trong lòng, những người cuồng kỹ thuật đều có chứng bệnh này, không lọt hố không quan trọng, lọt vào trong hố rồi thì thế nào cũng phải đào đến cùng, hoặc là đào ra kim cương, hoặc là đào ra nham thạch nóng chảy, dù sao cũng không thể bỏ dở nửa chừng. (Nếu có đọc ở trang rồi thì cũng nhớ qua Luvevaland.co đọc để ủng hộ editor nha mấy bà)
Ben đang muốn nói chuyện, cửa đã mở.
Hạ Sở chợt sững người nhưng cô phản ứng rất nhanh, thoáng cái đã trốn đến sau lưng Ben.
Ben cũng rất trọng tình nghĩa, che giấu cô gái Hạ một cách chặt chẽ nhờ vào sự to con vạm cỡ của mình.
Hạ Sở không nhìn thấy gì hết nhưng nghe giọng nói cũng phân biệt ra được.
“Tôi đã nói không được dẫn phụ nữ về nhà.” Trong giọng nói của Giang Hành Mặc mang theo chút uể oải mệt mỏi khi vừa rời giường và sự không kiên nhẫn một cách dày đặc.
Hạ Sở không nhịn được suy nghĩ: Anh là có đôi mắt xuyên thấu hay là có mũi chó hả, sao mà phân biệt ra trong phòng có phụ nữ rồi?
Ben biết không giấu được anh, chỉ có thể cố gắng thêm điểm cho Hạ Sở: “Em ấy là đàn em của chúng ta, còn là người Trung Quốc, rất xuất sắc, toán học của em ấy rất tốt, hơn nữa chuyên ngành mạnh, anh xem đoạn này, là ý kiến của em ấy, nếu như tiếp tục suy diễn một chút...”
Anh vừa nói vừa kéo máy tính qua, bởi vì Ben di chuyển nên dĩ nhiên Hạ Sở đã bị lộ ra.
Thình lình đối mặt với Giang Hành Mặc, để thể hiện sự thân thiện, Hạ Sở cứng nhắc mỉm cười một chút.
Dường như Giang Hành Mặc mới tắm xong, tóc ướt dầm dề, không chỉ không sấy khô mà hình như ngay cả chải cũng không chải, tiếc là khuôn mặt quá đẹp, cho dù đầu ổ gà cũng trở nên gợi cảm mê người —— những giọt nước dính trên tóc trượt qua má, đều làm người ta không nhịn được mà nhớ đến những giọt sương sớm rơi xuống từ trên lãnh ngọc (2).
Nhưng mà vẻ bề ngoài có đẹp đến đâu đi nữa cũng không ngăn lại được thái độ và giọng điệu tồi tệ của anh.
“Ra ngoài.” Anh đanh mặt nói với Hạ Sở, giọng điệu muốn tồi tệ bao nhiêu thì tồi tệ bấy nhiêu, nghe ra rất giống chữ “cút” trong tiếng Trung.
Cứ đối đãi với một cô gái như thế, thật là không hề có một chút lễ phép và phong độ nào!
Nếu không phải bởi vì mình có nhiệm vụ bên người, Hạ Sở sớm đã vung tay bỏ đi cả đời này không thèm gặp mặt anh một lần nào nữa!
Ben giải vây nói: “Anh xem thử trước đi, thật sự rất giỏi, em cảm thấy sáng tỏ thông suốt...”
Sau khi Giang Hành Mặc liếc nhìn một lần đã nói: “Xung đột với Module B.”
Ben đang muốn mở miệng, Hạ Sở nói: “Có thể cho tôi xem thử Module B hay không, có lẽ...”
“Chỗ này của tôi không cần phụ nữ.” Giang Hành Mặc cứ thế ngắt lời cô.
Hạ Sở tức giận nói: “Anh đây là kỳ thị giới tính.”
Giang Hành Mặc hơi nhếch môi, giọng nói ngập tràn sự châm chọc: “Thế thì thế nào.”
Mẹ nó... Hạ Sở muốn xắn tay áo đánh người rồi!
-------
Giải thích:
(1) Trial and error: nguyên văn là 试错, có nghĩa là hoàn thành một việc bằng cách thử dùng những biện pháp khác nhau cho đến khi tìm được biện pháp đúng.
(2) Lãnh ngọc: nguyên văn là 冷玉, có nghĩa là quân cờ vây bằng ngọc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...