Hạ Sở không biết tại sao ‘ông lớn’ này đến hướng dẫn sinh viên mới nhưng nhìn thấy sự không kiên nhẫn trên khuôn mặt anh thì biết anh không vui lòng làm chuyện này.
Cũng đúng, trời nóng lại phải phơi nắng, ai mà vui lòng đi loanh quanh trong khắp khuôn viên trường? Đoán chừng là trong trường có quy định đi.
Hạ Sở phỏng đoán như thế, không nhịn được mà nhìn anh thêm vài lần nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vẻ bề ngoài đúng thật là đẹp, cho dù đang nhíu mày xụ mặt, quanh người đang tỏa ra khí thế không quen miễn lại gần nhưng vẫn làm người ta không nhịn được mà nhìn qua.
Mặc dù anh khó chịu nhưng cũng đúng quy định mà làm tốt công việc hướng dẫn.
Theo lý mà nói với thái độ này của anh, người khác nên chán ghét mới đúng nhưng những sinh viên mới đều rất phấn khích, đặc biệt là con gái, còn có một em gái tóc vàng sáp lên xin phương thức liên lạc.
Giang Hành Mặc rất quá đáng luôn, một vẻ nghe không hiểu tiếng Anh, để ý đều chẳng thèm để ý đến.
Hạ Sở bĩu môi, vẻ bề ngoài đẹp trai thì giỏi lắm sao chứ!
Tiếp đó cô nhớ đến người cha nhiều tiền đến mức vung không hết đó của anh, lại nhớ đến anh mới hai mươi hai tuổi đã đang nỗ lực học tập học vị tiến sĩ thứ hai...
Aaaa, người so với người, chỉ muốn chết (1).
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Suốt cả quá trình tham quan khuôn viên trường, Hạ Sở đều không hề tiếp cận Giang Hành Mặc. Cô vốn cho rằng khuôn mặt người Hoa duy nhất này của mình sẽ gây sự chú ý cho Giang Hành Mặc nhưng từ đầu đến cuối anh đều không hề nhìn cô một lần.
Cụm từ ‘không coi ai ra gì’ này, quả thực là viết trên trán anh mà.
Không gấp được, Hạ Sở hiểu được “săn bắt” là một chuyện thử thách tính kiên nhẫn, việc của cô là ở bên cạnh anh mười năm, không thể ngã ở lần gặp mặt đầu tiên được.
Mặc dù không biết tại sao Giang Hành Mặc bài xích phái nữ nhưng nhìn dáng vẻ này có thể khẳng định chuyện này không phải giả.
Nếu đã bài xích, cô mà chủ động sáp lên thì ngược lại sẽ làm anh phiền, cho nên phải tính chuyện lâu dài.
Bắt đầu từ lúc này Hạ Sở không hề nhìn Giang Hành Mặc thêm lần nào, có điều là tuy không nhìn thấy người nhưng lại có thể nghe thấy giọng nói của anh.
Phát âm của anh là một phát âm cực kì xuất sắc, chắc là đã đến bên đây rất lâu rồi, lại thêm chất giọng trầm thấp lười biếng, thật sự là cực kì vui tai.
Hạ Sở tự an ủi mình nói: Mặc dù ngài tiểu Giang tính tình tệ, cô độc nhưng được cái vui mắt vui tai, công việc người giúp việc này của cô vẫn có thể làm được.
Đương nhiên làm hay không làm, cô cũng chỉ có thể làm đến cùng.
Đây là lần gặp mặt đầu tiên của hai người, Hạ Sở đã nhìn Giang Hành Mặc hai lần, cô cho rằng Giang Hành Mặc không nhìn thấy cô, trên thực tế ngay ánh nhìn đầu tiên Giang Hành Mặc đã nhìn thấy rồi.
Có điều cũng chỉ là nhìn thấy mà thôi, anh của lúc này có làm sao cũng không ngờ tới, cô nhóc nhỏ bé này đã làm chủ mọi cung bậc cảm xúc (2) nửa đời sau của anh.
Chớp mắt hai tháng đã trôi qua rồi.
Hai tháng này Hạ Sở không nhìn thấy Giang Hành Mặc thêm lần nào nữa, theo lý mà nói thì chuyện này đã có chút nằm ngoài trách nhiệm của cô.
Đã nói là sẽ ở bên Giang Hành Mặc mà? Hơn hai tháng mà cô không hề sáp đến bên cạnh anh, rõ ràng là rất không đạt yêu cầu nha.
Hạ Sở sợ Giang Cảnh Viễn lo lắng, len lén gửi email cho ông, giải thích một chút.
Giang Cảnh Viễn trả lời cô: “Con làm rất tốt.”
Thế này thì Hạ Sở đã yên tâm, không phải là cô không làm tròn bổn phận mà là không được xúc động.
Tùy tiện sáp đến bên cạnh Giang Hành Mặc, chỉ làm anh phiền chán, thế thì còn nói gì mà ở bên mười năm? Chỉ sợ mới nửa ngày cô đã bị anh đuổi đến tận nước Java (3) luôn đó.
Cô đang chờ cơ hội, đang chờ một thời cơ vừa phải.
Mặc dù không nhìn thấy Giang Hành Mặc nhưng mỗi ngày cô đều có thể nghe thấy cái tên Dante.
Nguyên nhân không có gì khác, cô ở khoa Công nghệ thông tin, cả một khoa đều là fanboy fangirl của Giang Hành Mặc, luôn có thể nghe thấy các cô gái thảo luận Dante đẹp trai bao nhiêu, tài giỏi bao nhiêu, bản lĩnh bao nhiêu.
Ngay cả bạn cùng phòng của Hạ Sở - Amy cũng là fan não tàn (4) số một của Dante.
“Megan, đàn ông Trung Quốc các cậu đều đẹp trai như thế sao!”
Hạ Sở: “...” Không phải luôn nói khiếu thẩm mỹ của Âu Mỹ và châu Á khác nhau rất nhiều sao, tại sao Giang Hành Mặc được hoan nghênh như thế.
Amy cho cô đáp án: “Anh ấy cao, dáng người thật đẹp, Dante nhất định là ‘báu vật’ mà ông trời ban cho chúng ta.”
Hạ Sở nghe cô ấy nói mà run cầm cập liên tục, cô gái Hạ bẩm sinh thiếu mất dây thần kinh yêu đương chỉ nhìn thấy Giang Hành Mặc kiêu ngạo đến mức trên trời dưới đất đều không chứa nổi, những thứ khác đều không chú ý đến.
Amy cầu mà không được với Giang Hành Mặc , Hạ Sở cũng xem như là “cầu mà không được” trên một mức độ nào đó, hai người lại là bạn cùng phòng, thường xuyên ở cùng nhau.
Đi theo Amy, cô luôn có thể có được tin tức trực tiếp của Giang Hành Mặc.
Ví dụ như anh chàng này từ năm nhất đã bắt đầu lập nghiệp làm dự án nhưng lại chỉ làm về mảng nghiên cứu phát triển, sau khi hoàn thiện thì sang tay bán đi, một sản phẩm kiếm được nhiều tiền nhất của anh bán được hai trăm triệu, chuyện này cho dù là ở Stanford ngập tràn ‘hoa lạ’ (5) này cũng là một ‘đóa hoa chiến đấu’ trong những đóa hoa lạ.
Đoàn đội của anh rất nhỏ, không vượt quá bốn người hơn nữa có tính chất không cố định cực kì mạnh, trên cơ bản chính là theo nửa ngày đã không chịu được mà bỏ chạy nhưng chạy một người thì có vô số người muốn đến thử sức.
Nguyên nhân không có gì khác, Giang Hành Mặc ra tay xa xỉ hơn nữa thật sự có thực lực, đi theo anh ấy hoàn thành một dự án, thật sự là được lợi rất nhiều.
Nhưng mà đến tận bây giờ, người ở bên cạnh Giang Hành Mặc dài nhất chính là một đàn anh năm tư, tên là Ben.
Hạ Sở rất tò mò: “Đàn anh Ben đã theo anh ấy bao lâu?”
Amy giơ một ngón tay lên.
Hạ Sở thán phục nói: “Một năm nha.”
Amy lắc lắc đầu: “Một tháng.”
Hạ Sở: “...”
Giang Hành Mặc anh là ma quỷ sao!
Lúc này, Hạ Sở hơi hiểu được tại sao Giang Cảnh Viễn phải hao tâm tổn trí đưa cô đến, chỉ muốn cô ở bên cạnh anh rồi.
Ông là sợ con trai của mình cô đơn đến chết đi!
Rốt cuộc là người này không biết làm người đến đâu chứ? Theo bên cạnh anh một tháng đều đáng được khâm phục, thế cô – người sắp ở bên cạnh anh mười năm này...
Hạ Sở đã nhìn thấy cái hố khổng lồ trước mắt.
Quả nhiên là người làm kinh doanh, ‘cáo già’ họ Giang không làm chuyện buôn bán lỗ vốn mà!
Hạ Sở oán thầm ‘cáo già’ xong, lại bắt đầu lo về ‘cáo con’.
Rốt cuộc cô phải tiếp cận Ngài tiểu Giang không chút dấu vết như thế nào mới không bị từ chối đây?
Amy thở dài nói: “Tớ cũng rất muốn làm việc cho anh ấy nha, không cần tiền cũng được, chỉ cần có thể mỗi ngày nhìn thấy anh ấy.”
Hạ Sở nói: “Anh ấy thật sự không dẫn dắt bất kì nữ sinh nào?”
Amy cực kì oán hận (6): “Năm tư có một đàn chị vừa giỏi vừa xinh đẹp, năng lực đè bẹp một đám đàn anh nhưng mà Giang Hành Mặc vẫn từ chối chị ấy ngoài cửa, lí do chỉ có một, không cần nữ sinh.”
Hạ Sở im lặng, không nhịn được nói: “Khuynh hướng giới tính này của anh ấy...”
Amy nói: “Đoán chừng là gay, mà còn là một anh gay mắc bệnh kỳ thị nữ giới.”
Hạ Sở suy nghĩ một lúc, ngược lại cảm thấy Giang Hành Mặc là gay cũng rất tốt, cô đã không cần lo lắng có cần làm thỏa mãn nhu cầu về phương diện sinh lí của anh hay không, dù sao cô cũng không thể làm thỏa mãn được mà.
Cơ hội đến cũng rất nhanh, một hôm Amy hẹn cô ra ngoài chơi, Hạ Sở không muốn đi, cô đến bên đây là có nhiệm vụ quan trọng, thực sự không có thời gian vui chơi.
Amy nói: “Cùng đi đi mà, có vài người đàn anh ở đó.”
Đàn anh... Hạ Sở hỏi cô ấy: “Có những ai?”
Amy đếm tên từng người một, lúc nghe đến tên Ben, Hạ Sở chợt dao động trong lòng: con đường đồ thị cứu nước đã xuất hiện rồi.
Hạ Sở đi theo Amy đến buổi tụ họp, là một buổi party nhỏ được tổ chức trong nhà một người đàn anh, có mười mấy người, cực kì náo nhiệt.
Tuổi trẻ mà, ham chơi là tính trời sinh.
Hạ Sở có chuẩn bị mà đến, Amy đã ‘đi săn’ rồi, cô cũng đã ngắm trúng đàn anh Ben.
Ben là một người to con, mặc một chiếc áo sơ-mi ca-rô đỏ và một chiếc quần jeans ngắn, nhìn có chút quê mùa, điều ngạc nhiên là rất được hoan nghênh, lúc này có vài cô gái vây quanh anh ấy.
Có điều sáp đến gần hơn một chút thì Hạ Sở đã hiểu, các cô gái có dụng ý khác (7), ai cũng đang hỏi thăm Dante.
Ban đầu Ben còn vui tươi hớn hở trò chuyện với mấy cô gái đó, trò chuyện vài câu thì phát hiện trong mắt trong lòng những em gái này chỉ có người khác nên không vui lòng nói nữa.
Anh đến đây để hít thở không khí trong lành chứ không muốn vẫn chìm đắm trong ám ảnh của ‘đại ma vương’.
Tiếc là anh không nói đến Dante, các cô gái liền mất hứng thú với anh, bỏ đi cực nhanh.
Ben có chút ngột ngạt, cực kì đáng thương mà đứng trên sân thượng uống rượu giải sầu.
Lúc Hạ Sở bước qua thì ánh mắt anh chợt sáng: Một cô gái thật nhỏ nhắn, thật dễ thương nha.
Một người có chiều cao trên 1m9 như anh, Hạ Sở mới hơn 1m6, lại không mang giày cao gót, thêm khuôn mặt nhỏ xíu, vừa cười còn lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, trực tiếp làm cho anh bạn Ben nhìn ra được tình cha như núi.
Hạ Sở chào hỏi với anh.
Ben được người yêu thương vừa mừng lại vừa lo: “Chào... Chào nha.”
Hai người giới thiệu lẫn nhau, thế là bắt đầu trò chuyện.
Không giống với những cô gái trước đó, Hạ Sở không hề nhắc đến một chữ Dante nào, khỏi phải nói là Ben vui mừng biết bao.
Mặc dù cô nhóc này quá nhỏ, không phải ‘món ăn’ của anh nhưng dễ thương như thế, anh cũng không nỡ lạnh nhạt với cô nhóc.
Kết thúc buổi tụ họp, hai người trò chuyện rất hợp ý nhau, xem như bạn tri kỷ.
Lúc sắp tách ra, Ben hỏi cô: “Nếu như em cảm thấy hứng thú, anh có thể dạy em.” Bọn họ nói những chuyện liên quan đến Công nghệ thông tin.
Hạ Sở hỏi: “Sẽ không làm phiền anh chứ?”
--------
Giải thích: (Nguồn: Internet.)
(1) Người so với người, chỉ muốn chết: raw là人比人得死, ý nói mỗi người có số mệnh riêng, có người hơn xa mình, có người thua xa mình. Nếu cứ lấy ra so sánh thấy mình thua kém thì chỉ muốn chết.
(2) mọi cung bậc cảm xúc: raw là 喜怒哀乐, chỉ vui mừng, tức giận, đau buồn, sung sướng, hay gọi chung là tất cả mọi cảm xúc khác nhau của con người.
(3) Java: là một đảo của Indonesia, giáp Ấn Độ Dương ở phía nam và biển Java ở phía bắc. Với hơn 148 triệu (chỉ riêng mình đảo Java) hoặc 152 triệu (bao gồm cả cư dân của các đảo xung quanh), Java là đảo đông dân nhất thế giới, và là một trong những vùng có mật độ dân số cao nhất toàn cầu. Ở đây có thể hiểu là Hạ Sở nói Giang Hành Mặc sẽ đuổi cô đi xa.
(4) Fan não tàn: Thường có những phát ngôn ngu khó tả, thuộc thành phần nguy hiểm, atsm, cdsht trong cộng đồng fangirl. Dù vậy, nhánh này thường mang lại sự hài hước và "sôi động" cho fandom.
(5)Hoa lạ: raw là 奇葩, thường dùng để chỉ những đóa hoa đặc biệt mà xinh đẹp, thường dùng để ví von với nhưng nhân vật cực kì hơn người hoặc những tác phẩm văn học xuất sắc không giống bình thường.
(6)oán hận: raw là 幽怨, có nghĩa là nỗi oán hận trong lòng (thường chỉ nỗi oán hận của người con gái về tình yêu).
(7) Có dụng ý khác: raw là 醉翁之意不在酒, có nghĩa là ý của Tuý Ông không phải ở rượu, ý không ở trong lời, có dụng ý khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...