Thức dậy đã lập gia đình rồi

Từ Thanh Dung nhướng mày: “Lòng tham không nhỏ nhỉ.”
 
Hạ Sở bình tĩnh nói: “Mức giá này không cao.”
 
Quả thực không cao, một dự án vài trăm nghìn tệ nếu như cô có thể làm đến mức tốt nhất, 30.000 tệ tính là gì chứ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hơn nữa đây còn là dự án mà Cảnh Thành Trí Nghiệp cần gấp, cho dù không kiếm tiền thì Từ Thanh Dung cũng nhất định phải làm đến mức tốt nhất.
 
Chỉ có điều Từ Thanh Dung hơi kinh ngạc, một cô nhóc có vẻ bề ngoài non nớt như vậy, nhìn thì có chút giống trẻ vị thành niên, thế mà lại có sự can đảm và dứt khoát thế này.
 
Không thể xem thường nha.
 
Từ Thanh Dung mỉm cười nói: “30.000 tệ có thể nhưng cô muốn em phải làm xong trong hai mươi ngày, không được xảy ra bất kì sai sót nào, cô cũng sẽ không sắp xếp thêm người cho em.”
 
Đơn độc một mình, thời gian hai mươi ngày, còn phải làm đến mức không thể có sai sót, đừng nói là một sinh viên năm nhất như Hạ Sở, cho dù là một người giàu kinh nghiệm từng làm qua khá nhiều chương trình cũng không làm nổi.
 
Ngón tay Hạ Sở nắm chặt, chấp nhận: “Được.”
 
Từ Thanh Dung lại nói: “Em phải nghĩ cho kỹ đó, sắp đến kì thi cuối kỳ rồi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Sở nói: “Em hiểu.”
 
Từ Thanh Dung lại nói: “Đừng chỉ nói suông, nếu như em không làm được thì cô không tha cho em đâu.”
 
Hạ Sở lặng im một hồi lâu.
 
Từ Thanh Dung cho là cô sợ rồi, đang muốn chế giễu cô, ai mà biết được cô nhóc thúi này vừa nói đã là: “Nếu như không làm được thì em sẽ nghỉ học.”
 
“Em có biết chính mình đang nói gì không!” Từ Thanh Dung cho rằng chính bà nghe nhầm rồi, “Em cho rằng đây là đâu, em cho rằng tương lai của em là gì, chỉ vì 30.000 tệ này...” Bà ấy đang nói thì ngừng lại, tương lai của cô nhóc này thì đâu có liên quan gì đến bà chứ.
 
Hạ Sở ngẩng đầu, nhìn về phía bà nói: “Em nói được làm được nhưng mà em có một yêu cầu.”
 
Quả nhiên vẫn còn đường lui, ngược lại Từ Thanh Dung hơi sợ hãi cô nhóc này rồi: “Thế nào?”
 
“Xin giáo sư Từ đưa cho em 10.000 tệ trước.”
 
Từ Thanh Dung mở to mắt: “Em điên rồi đi!” Chưa hề làm cái gì hết mà đã đòi tiền trước, tên lừa đảo này còn muốn lừa đến trên đầu ông tổ lừa đảo rồi sao?
 
Giọng nói Hạ Sở hơi khàn: “Mẹ em nhập viện rồi, em cần tiền.”
 

Từ Thanh Dung giễu cợt một tiếng: “Cô không phải là người làm từ thiện, em tìm sai người rồi đó.”
 
Hạ Sở lại nói: “Cô đã rất khó để tìm được người giúp đỡ ở trong trường đi?”
 
Một câu nói chọt vào chỗ đau, Từ Thanh Dung lạnh mặt: “Chỉ cần bỏ tiền ra, ở đâu cô cũng có thể mời được người hết.”
 
Hạ Sở bình tĩnh nói: “Mời người bên ngoài trường sẽ không còn là phương thức bàn giá cả này đi.”
 
Sắc mặt Từ Thanh Dung u ám.
 
Hạ Sở nói: “Không chỉ là dự án này, chỉ cần trong thời gian em còn ở trường, em đều giúp hết mọi chuyện của cô.”
 
Hai người lặng im một hồi lâu, khuôn mặt Từ Thanh Dung lại nở nụ cười lần nữa, bà vỗ vỗ bờ vai của Hạ Sở nói: “Đưa cô số tài khoản, cô chuyển tiền cho em.”
 
Mãi đến lúc Từ Thanh Dung rời đi, lòng bàn tay đang nắm chặt của Hạ Sở mới buông ra, trên lòng bàn tay có dấu vân tay của chính cô, ngập tràn mồ hôi.
 
Trong nhà thiếu tiền, không nghi ngờ gì nữa.
 
Đây là phương thức kiếm tiền nhanh nhất mà cô có thể nghĩ đến.
 
Quả thật, thứ mà Từ Thanh Dung làm, ra bên ngoài mời người, chỉ e là người khác chiếm tám phần, bà ấy chỉ có thể chiếm được hai phần.
 
Nhưng Hạ Sở hết cách rồi, cô chỉ là một sinh viên năm nhất, không thể bước ra khỏi khuôn viên trường học cũng không có được sự tin tưởng của người khác.
 
Mặc dù Từ Thanh Dung rất khốn nạn nhưng lại là hòn đá kê chân để Hạ Sở tiếp xúc với bên ngoài.
 
Trước lúc này, Hạ Sở chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề tiền bạc, nhà của cô không giàu có gì nhưng cũng không nghèo, cô chưa từng tiêu tiền lung tung, một lòng dốc sức cho chuyện học tập.
 
Một nhà ba người tuy đơn giản nhưng lại ấm áp.
 
Nhưng lúc này đây ba vào tù, mẹ ngã bệnh, cô phải đứng dậy.
 
Lấy được tiền, cô mới nói với Từ Thanh Dung phải về nhà một chuyến.
 
Ánh mắt của Từ Thanh Dung đã sắp trợn ra ngoài rồi: “Em...”
 
Hạ Sở nói: “Giáo sư yên tâm, em sẽ không chạy mất.”
 
Từ Thanh Dung hừ lạnh một tiếng: “Em cũng không chạy được đâu.”
 
Hạ Sở nói: “Ngày mai em sẽ quay lại, trong vòng hai mươi ngày chắc chắn hoàn thành nhiệm vụ.”
 

Từ Thanh Dung nói: “Nếu không hoàn thành nhiệm vụ được thì tôi đến phòng giáo vụ nói em trộm 10.000 tệ của tôi.”
 
Hạ Sở: “...” Chứng cứ đâu giáo sư à.
 
Bị cô nhìn như thế, Từ Thanh Hồng lại cảm thấy mình ấu trĩ, bà lại nói: “Đừng có giở trò với cô, cô có rất nhiều biện pháp để chỉnh em.”
 
Ngược lại Hạ Sở thật lòng nói một tiếng cảm ơn với bà ấy.
 
Từ Thanh Dung quay đầu đi, cười lạnh một tiếng: Nhóc lừa đảo, mới mười tám, mười chín tuổi đã sỏi đời rồi.
 
Sau khi về đến nhà Hạ Sở lập tức chạy đến bệnh viện, cậu cả vẫn đang trông coi ở đây, nhìn thấy cô đến rồi liền vội vàng tiến lên trước nói: “Không có gì nghiêm trọng, chính là...”
 
Hạ Sở đưa cho ông hai trăm tệ nói: “Cậu cả, cực khổ cho cậu rồi, cái này cậu nhận lấy mua thuốc hút nha.”
 
Khuôn mặt cậu cả chợt đỏ, bàn tay cầm tiền lại rất chặt: “Không... cực khổ, chính là chạy đến xem thôi.”
 
Trong lòng Hạ Sở nguội lạnh nhưng ngoài mặt vẫn ôn hòa, cô nói: “Cậu cả, con đến hỏi thăm bác sĩ trước, chỗ của mẹ con cậu xem chút nhé.”
 
Thay vì nghe cậu cả nói chẳng bằng trực tiếp đi tìm bác sĩ.
 
Bác sĩ nhìn thấy Hạ Sở là một cô nhóc nhỏ như vậy, ngược lại thái độ rất ôn hòa, nói chuyện cũng cực kì tường tận.
 
Mẹ Hạ không có gì nghiêm trọng chỉ là áp lực quá lớn, về mặt tinh thần không kiềm được vì vậy mới ngất đi.
 
Bác sĩ suy nghĩ một lúc, lại hỏi Hạ Sở: “Bên phía bà ngoại cháu có tiền sử về bệnh tâm thần hay không?”
 
Hạ Sở ngừng lại chốc lát, nói: “Ông ngoại cháu có bệnh rối loạn cảm giác tri giác.”
 
Bác sĩ nói: “Cháu cũng không cần quá lo lắng, mặc dù nói có một tỷ lệ di truyền nhất định nhưng không lớn đâu, chủ yếu là để mẹ cháu thả lỏng tâm trạng, đừng quá ép buộc chính mình.”
 
Hạ Sở nhớ đến ông ngoại lúc ** đã tự sát, trái tim chợt co rút, bàn tay nắm chặt lại: “Cháu hiểu, bác sĩ, tình trạng này của mẹ cháu có thể kê một ít thuốc thích hợp hay không? Trong nhà cháu xảy ra chút chuyện, nếu chỉ an ủi bà ấy một cách đơn thuần e là không được đâu.”
 
**: hai dấu ** ở đây không phải chú thích mà là trong raw bị bỏ trống, Bloody đã tìm khá nhiều trang raw khác nhau vẫn không ra, mình mạnh dạn đoán là lúc ông ngoại của Hạ Sở phát bệnh.
 
“Không chỉ là uống thuốc, tốt nhất là nằm viện quan sát thêm vài ngày.”
 
Hạ Sở đồng ý nói: “Được ạ, nhờ bác sĩ nhọc lòng rồi.”
 
Cô có một khuôn mặt baby, rõ ràng nhìn cực kì ngây thơ như gặp phải chuyện lại không sợ hãi, bình tĩnh điềm đạm, nhìn cực kì làm người ta đau lòng, đợi cô rời đi, mấy người trợ lý của bác sĩ trong phòng làm việc đều không nhịn được mà hỏi thăm tình hình.

 
Người bác sĩ kia nói: “Rất đáng thương luôn, ba cô nhóc không biết đi đâu mất, nhìn người cậu đó cũng là một người chẳng ra sao, chẳng trách mẹ cô nhóc ngã bệnh.”
 
“Nhìn thì thấy hoàn cảnh gia đình cũng không kém nhỉ.”
 
“Ai biết được chứ, chắc chắn là đã gặp rắc rối rồi.”
 
Hạ Sở về đến phòng bệnh, nhìn người mẹ đang mê man, nước mắt vẫn luôn đè ép trong chỗ sâu nhất không ngừng tràn ra, gần như sắp dồn đến vành mắt.
 
Không thể khóc, nước mắt không giải quyết được vấn đề.
 
Hạ Sở trông coi ba tiếng đồng hồ, cuối cùng mẹ Hạ đã tỉnh lại.
 
Thình lình nhìn thấy con gái, mẹ Hạ vẫn hơi không hoàn hồn lại được.
 
Hạ Sở nói khẽ: “Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào rồi?”
 
Mẹ Hạ đã hoàn hồn, kinh ngạc nói: “Sao mà con lại quay về rồi? Bây giờ cũng sắp thi cuối kỳ rồi, sao con lại chạy về rồi hả!”
 
Bởi vì sắp thi cuối kỳ rồi, bởi vì cô ở trong trường, thế cho nên không hề nói gì với cô sao?
 
Hạ Sở không thể nói những điều này, cô nắm lấy tay của mẹ nói: “Mẹ, mẹ đừng sốt ruột, ngày mai con sẽ quay về.”
 
“Con...” mẹ Hạ há miệng, một lúc lâu sau lại thở dài một hơi, “Ba con...” nói rồi nước mắt liền chảy ra.
 
Vợ chồng hai người đều là những con người bình thường, kết hôn một cách bình thường, làm việc một cách bình thường, sinh ra đứa con duy nhất một cách bình thường, chuyên tâm che chở nó lớn lên.
 
Hai người chưa từng làm chuyện gì lớn lao, cũng chưa từng làm chuyện gì xấu, biết thân biết phận sống qua ngày, ai mà biết tai họa lại từ trên trời ập xuống.
 
Hạ Sở đã quay về thì chứng tỏ cô đã biết hết, mẹ Hạ cũng không cần tiếp tục che giấu nữa, nói rõ ràng hết đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện.
 
“Sở Sở, sao ba con có thể làm chuyện vô lý đó? Sao ba con ông ấy có thể tham ô nhận hối lộ, ông ấy đâu phải là loại người đó đâu chứ!”
 
Hạ Sở rất hiểu ba mình, ông tuyệt đối sẽ không, nếu không gia đình của bọn họ cũng sẽ không bị họ hàng oán trách như vậy!
 
Hạ Sở an ủi mẹ nói: “Mẹ, chuyện này chúng ta không thể gấp được, mẹ nhất định phải chăm sóc tốt chính mình trước! Sau đó lại nghĩ cách để gặp mặt ba con một lần.”
 
Mẹ Hạ lắc đầu nói: “Không gặp được đâu, không hề cho gặp mặt.”
 
Đây không phải là một vụ án bình thường, người dính dáng quá nhiều, tập đoàn lợi ích chạm đến quá to lớn, ba của Hạ Sở rất có thể là bị đẩy ra để gánh tội cho ai đó.
 
Nhưng mà loại chuyện này... bọn họ có thể làm gì chứ? Thật sự là kêu trời trời không thấu gọi đất đất không thưa mà.
 
Hạ Sở chỉ có thể ổn định mẹ nói: “Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều, ba không có làm chính là không có làm, bây giờ không phải đang điều tra hay sao? Sẽ có ngày tra rõ mà!”
 
Cách nói này rất ngây thơ nhưng cũng chỉ có thể như thế, Hạ Sở lại nói: “Mẹ đừng chạy đi chạy lại khắp nơi nữa, không ích gì đâu, còn có thể hại ba, mẹ cố gắng đợi ở nhà, cố gắng chăm sóc tốt sức khỏe, con ở trong trường mới có thể yên tâm được.”
 
Câu nói cuối là câu nói có tác dụng nhất, mẹ Hạ lo lắng cho Hạ Sở, vội vã lau khô nước mắt nói: “Mẹ không sao, không hề có chút chuyện gì, con mau về trường đi, cố gắng chuẩn bị kì thi, chuyện trong nhà con đừng bận tâm.”

 
Cuối cùng cũng thấy mẹ vựt dậy tinh thần, Hạ Sở mới có chút thở phào một hơi.
 
Bên phía ba thì hai người thật sự không có cách gì, chỉ có thể đợi.
 
Đợi... sự thật lộ ra.
 
Ngày hôm sau Hạ Sở quay về trường, sau khi trả phép thì cô đi học trước, sau khi tan học thì chuyện đầu tiên là đi tìm Từ Thanh Dung.
 
Từ Thanh Dung nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô, hỏi: “Trạng thái này của em, có được hay không?”
 
“Không sao.” Hạ Sở đến WC rửa mặt một cái, sau khi ngồi trước máy tính thì cả người phấn chấn tinh thần.
 
Từ Thanh Dung thổn thức nói: “Còn trẻ thật tốt.”
 
Thời gian gấp gáp, hai người cũng không nói lời vô ích, Từ Thanh Dung bàn giao lại nhu cầu của khách hàng, nội dung cả dự án, nói kỹ càng tỉ mỉ về tiến độ, lại đưa thứ mà người chạy trốn đó làm cho cô xem.
 
Sau khi Hạ Sở xem xong thì nhíu mày nói: “Cái sườn này không được, phải làm lại.”
 
Từ Thanh Dung nói: “Đùa gì vậy chứ? Người làm trước đó chính là một sinh viên đã giành được giải thưởng ACM, cái sườn mà anh ta làm có thể không được?”
 
Hạ Sở nhìn bà một cái, hỏi ngược lại: “Tại sao giáo sư ngài đến khoa Công nghệ thông tin đảm nhiệm chức vụ.”
 
Từ Thanh Dung nhất thời đứng hình, nhướng mày nói: “Em quản được hay sao?”
 
Hạ Sở vểnh môi nói: “Anh ta muốn gài bẫy cô, cái sườn này nhìn thì rất nguyên vẹn nhưng thực ra có rất nhiều sai sót về mặt logic, nếu như thật sự dùng đến nó, sau này sẽ thường xuyên xuất hiện BUG, chỉnh chỉnh sửa sửa, chỉ sẽ đắc tội với khách hàng một cách triệt để.”
 
Từ Thanh Dung nghe mà hết hồn nhưng vẫn không tin cô: “Em có được không đó.”
 
Hạ Sở rất bất đắc dĩ, mặc dù cô biết chức vụ này của Từ Thanh Dung là nhờ vào chỗ dựa khổng lồ mới có được nhưng cũng không ngờ đến sẽ rỗng kiến thức đến mức này.
 
Cô nói: “Nếu cô không tin em, có thể đem ra ngoài tìm đại người nào đó xem thử.”
 
Từ Thanh Dung nhìn nhìn cô, cuối cùng vẫn tin tưởng: “Nếu như làm lại sườn thì hai mươi ngày không thể hoàn thành đi?”
 
“Cô giúp em xin nghỉ phép môn Văn hóa, hai mươi ngày cũng được.”
 
Cô nói xong, Từ Thanh Dung đã nhận ra được chắc chắn còn còn lời phía sau, nghi ngờ mà nhìn cô.
 
Hạ Sở không làm bà thất vọng: “Thêm 20.000 tệ nữa.”
 
Từ Thanh Dung im lặng, thật sự không nhịn nổi nữa: “Em - cô nhóc vô lại này trong mắt chỉ có tiền thôi sao!”
 
Cả đời này bà lại thật sự chưa gặp qua người nào còn tham tiền hơn bà luôn! 
 
Hôm nay đã được mở mang kiến thức!

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui