Tháng 6 năm 2009.
Hạ Sở đem một gốc cây hoa nhài về từ chợ đêm, tốn 20 tệ, một chậu nho nhỏ, đã nở đầy hoa trắng, rất xinh đẹp.
Bạn cùng phòng nói với cô: “Cây hoa này không nở được lâu đâu, hoa tàn rồi sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Sở nói: “Không sao, mình sẽ chăm sóc nó cẩn thận, năm sau sẽ lại nở hoa mà.”
Bạn cùng phòng cười nói: “Cậu cũng thật là, hoa nhài thì có gì hiếm lạ cơ chứ, tầm thường lắm.”
Hạ Sở nhẹ giọng nói: “Không hiếm lạ gì nhưng cũng không tầm thường.”
Bạn cùng phòng không để ý đến cô nữa, đã cùng bạn khác nói đến những chuyện khác.
“Giáo sư Từ đã đến chỗ chúng ta kéo người rồi.”
“Chuyện này không phải chuyện tốt hay sao? Chúng ta mới vừa năm nhất đã có theo đi theo làm dự án rồi sao?”
“Cậu hiểu gì chứ? Mình nghe đàn anh nói, những sinh viên năm ba năm tư đều bị bà ấy gài bẫy hết rồi kìa!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“A... sao bà ấy gài bẫy mọi người rồi.”
“Còn không phải là ỷ thế hiếp người, tự chiếm đoạt thành quả, một người đàn anh của mình cùng bà ấy chạy một dự án, thức đêm bận suốt hơn 2 tháng trời mà chỉ đưa cho anh ấy vài nghìn tệ.”
“Tiền không quan trọng lắm đi... chủ yếu là có thể làm đẹp CV.”
“Cậu cho rằng tại sao bà ấy lại rộng rãi như thế? Đó là phí bịt miệng! Những công việc mà bà ấy làm đều là công việc riêng bên ngoài, hoàn toàn không phải là dự án trong phòng thực nghiệm, hơn nữa bà ấy đều tự mình ôm đồm hết, mới không nói đó là do sinh viên làm đâu!”
“Chuyện này cũng thật quá đáng rồi, phải đi khiếu nại bà ấy chứ!”
“Ai dám? Ai mà không biết người sau lưng bà ấy kia chứ, có thể chọc được hay sao?”
Các bạn cùng phòng nói chuyện hóng hớt, Hạ Sở đang cẩn thận chụp hình cho hoa nhài, cô muốn gửi cho mẹ xem.
Mẹ yêu hoa nhưng mà ba lại dị ứng với phấn hoa, cho nên trong nhà trước giờ đều không trồng hoa.
Hoa nhài rất bình thường nhưng Hạ Sở lớn như vậy rồi mà lại chỉ nghe thấy trong bài hát, chưa từng chân chính nhìn thấy hoa thật ở ngoài, cho nên lúc này thấy cực kì mới lạ.
Cô của lúc này, không hề để ý đến người mà các bạn học nói đến trong câu chuyện, cô cảm thấy những thứ đó không liên quan đến cô, giáo sư Từ, làm dự án gì đó đều vẫn còn xa xôi lắm.
Chuyện bây giờ mà cô muốn làm chỉ là học tập một cách đến nơi đến chốn, cố gắng tiếp thu kiến thức, từng bước một làm vững kiến thức cơ bản.
Cô chọn ra một tấm hình đẹp nhất gửi qua cho mẹ.
Một lát sau, điện thoại reo lên, Hạ Sở cho rằng là mẹ gọi đến, nhanh chóng bắt máy, người nói chuyện lại là một người xa lạ: “Xin chào, cô có phải là con gái của người dùng chiếc điện thoại này không?”
Hạ Sở chợt sững sờ: “Đúng vậy, điện thoại bị đánh rơi rồi hay sao?”
“Không phải,” Giọng nói của người đó có chút gấp gáp, “cô mau đến xem thử đi, mẹ cô ngất xỉu ở bên đường rồi.”
Đầu óc Hạ Sở chợt ‘ong’ một tiếng, nhanh chóng hỏi: “Ở đâu thế? Tôi...”
Người đi đường nói: “Tôi đã gọi 120 (1) rồi, cô trực tiếp đến bệnh viện thành phố đi, tôi đưa bà ấy qua đó trước.”
(1) Đường dây nóng cấp cứu bên Trung Quốc.
“Được... được thôi.” Bàn tay cầm điện thoại của Hạ Sở liên tục run rẩy, “Cảm ơn anh, cảm ơn anh lắm luôn.”
“Đừng nói những chuyện này, nhanh qua đây đi.”
Hạ Sở ở xa tít bên ngoài, sao có thể về kịp cho được? Cô lòng như lửa đốt gọi điện thoại cho ba, thế mà lại được nhắc nhở đã tắt máy.
Chuyện gì thế này, bởi vì nguyên nhân công việc nên điện thoại của ba chưa bao giờ tắt máy, hai ba giờ sáng đều luôn trong trạng thái mở máy mà.
Đã xảy ra chuyện gì rồi?
Trong lòng Hạ Sở rất rối, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể gọi điện thoại cho cô nhỏ.
Người nhận điện thoại là dượng Lưu, dượng nói: “Hạ Sở?”
Hạ Sở vội nói: “Dượng à, ba con đâu ạ? Con không gọi được cho ông ấy, lúc nãy có người nói mẹ con ngất xỉu bên đường rồi, đã đưa đến bệnh viện rồi.”
Đầu bên kia điện thoại ngừng lại một lát, nói: “Mẹ con không nói gì với con hết hay sao?”
Cổ họng Hạ Sở khô khan: “Sao thế ạ?”
“Ông Lý - Phó chủ tịch UBND thành phố đã phạm tội, ba con cũng đã bị bắt luôn rồi.”
“Bị... bị bắt luôn rồi?” Hạ Sở mở to mắt, rõ ràng đã nói ra câu này nhưng chính cô lại giống như không nghe thấy vậy.
“Chuyện này ồn ào cực kì lớn, dính dáng rất rộng, ba con là tài xế chuyên trách của ông Lý - Phó chủ tịch UBND thành phố, nghe nói ông ấy nằm trong đường dây nhận hối lộ chủ yếu, giúp người ta kết nối đường dây đó.”
Hạ Sở lạnh lùng nói: “Sao có thể chứ, chuyện này tuyệt đối không thể nào! Ba con không thể nào làm chuyện như thế được!”
Dượng Lưu nói: “Loại chuyện này sao có thể để đứa trẻ như con biết được chứ?”
Hạ Sở còn muốn nói tiếp, lại nghe ra được ý cười trên nỗi đau người khác trong giọng điệu của ông ta.
Dượng Lưu vẫn luôn muốn tìm đường vươn lên từ chỗ của ba Hạ Sở nhưng Hạ Hầu Chân chưa từng làm những chuyện này, số lần dượng Lưu đến nhiều rồi thì ba Hạ tức giận, dứt khoát đóng cửa không tiếp.
Sau khi bị từ chối không cho vào nhà (2) vài lần thì ông ta thật sự vô cùng bực dọc với Hạ Hầu, cho rằng ông khinh thường ông ta.
(2) từ chối không cho vào nhà: raw là 吃了闭门羹, có nghĩa là ăn chè bế môn hay từ chối không cho khách vào nhà.
Hiện giờ ba Hạ bị liên lụy vào tù, ông ta chỉ cảm thấy cực kì vui sướng.
Hạ Sở không hỏi nhiều về chuyện của người lớn nhưng nhìn một cách khách quan cũng phân biệt ra được.
Sau khi cô cúp điện thoại lại gọi điện thoại cho cậu cả.
Nhà của cậu cả sống rất khó khăn, vẫn luôn dựa vào nhà Hạ Sở giúp đỡ, lúc này nhận được điện thoại, liền đem đầu đuôi ngọn ngành mọi chuyện nói cho Hạ Sở nghe.
Hóa ra chuyện này cũng đã xảy ra hơn một tháng, ba Hạ vào tù, còn là một vụ án liên lụy cực lớn như thế, một nhân viên văn phòng siêu thị nhỏ nhoi như mẹ Hạ có thể làm được gì?
Mẹ Hạ gánh lấy áp lực cực kì lớn, bôn ba khắp nơi, cầu xin hết tất cả những người có thể xin, tiếc là lại không có cách nào thực hiện được, đã bị từ chối không cho vào nhà vô số lần rồi.
Bà ấy tuyệt vọng trong lòng, cơ thể lại yếu, phơi nắng dưới ánh mặt trời một lúc thế mà đã ngất đi.
Cậu cả nói: “Bây giờ cậu đến bệnh viện xem mẹ con thử.” Nói rồi ông lại nhỏ giọng nói, “Có điều Tiểu Sở à con cũng biết tình trạng của cậu, tiền thuốc men này...”
Hạ Sở nhắm mắt lại nói: “Cậu cả, cậu đến bệnh viện trước, tiền thuốc men thì cháu sẽ nghĩ cách.”
Cậu cả ngừng lại một lúc, thở dài một hơi nói: “Một đứa trẻ như con có thể nghĩ được cách gì cơ chứ...”
Hạ Sở cắn chặt răng, ép lại ý muốn khóc: “Cậu cả cậu nhanh đến bệnh viện trước đi!”
Cậu cả liên tục nói: “Được, được rồi.”
Cúp điện thoại, mấy bạn cùng phòng nhận ra được sự khác thường của cô: “Cậu sao thế?”
Hạ Sở nói chẳng ra hơi: “Trong nhà xảy ra chút chuyện, mình phải xin nghỉ phép để quay về.”
“Bây giờ cũng đã sắp thi cuối kỳ...”
Đừng nói là thi cuối kỳ, cho dù là không thể tốt nghiệp thì cô cũng nhất định phải quay về!
May mà bình thường Hạ Sở có thành tích xuất sắc, tính cách lại điềm tĩnh hiểu chuyện, nghe thấy trong nhà cô xảy ra chuyện, mẹ đã ngã bệnh, kỳ nghỉ này cũng được duyệt rất nhanh chóng.
Lúc Hạ Sở rời khỏi phòng giáo vụ, trước mặt ập đến một mùi nước hoa.
Cô ngước mắt đã nhìn thấy một người phụ nữ trang điểm tinh tế mặc một bộ váy màu trắng để tóc gợn sóng.
Hạ Sở nghiêng người nhường đường, lúc lướt qua ngang vai thì nghe thấy bà ấy đang gọi điện thoại: “Đừng tìm lí do với tôi, tốn bao nhiêu tiền cũng phải tìm được người hoàn thành dự án này cho tôi! Anh im miệng cho tôi, đây chính là Cảnh Thành Trí Nghiệp, không kiếm được tiền cũng phải làm đến mức tốt nhất cho tôi!”
Người phụ nữ này là Từ Thanh Dung, giáo sư Từ trong miệng của bạn cùng phòng trước đó.
Nói chính xác hơn chỉ là một phó giáo sư nhưng không có ai gọi là phó giáo sư Từ cả.
Hạ Sở đi chậm lại một chút, đã nghe được nhiều nội dung hơn.
Từ Thanh Dung luôn kéo người trong khoa làm cu-li, những thù lao được đưa không tỷ lệ thuận với những công sức đã bỏ ra. Hễ là sinh viên nào có thể độc lập hoàn thành lập trình Module, thứ mưu cầu phần lớn đều không phải là chút ít tiền đó mà là một bản CV và sự công nhận nhưng những công việc mà Từ Thanh Dung làm đều là công việc riêng, hoàn toàn không thể nào kí tên cho sinh viên, thêm nữa là bà ấy hoàn toàn cũng không xem trọng những sinh viên trong trường.
Một nhóm sinh viên nghèo không có xuất thân, bà ấy có gì mà phải kiêng dè chứ?
Hạ Sở chợt suy nghĩ, dừng lại bước chân, sau khi đợi bà ấy cúp điện thoại đã đi qua đó: “Giáo sư Từ.”
Từ Thanh Dung liếc nhìn cô một cái, nhìn thấy là một cô nhóc non nớt, không hề xem trọng: “Chuyện gì đó?”
Hạ Sở đi đến trước mặt bà ấy, ổn định giọng và nói: “Nếu như cô thiếu người, em có thể giúp đỡ.”
Từ Thanh Dung quan sát cô một hồi: “Năm mấy?”
Hạ Sở nói: “Năm nhất.”
Từ Thanh Dung mỉm cười: “Quay về ráng chuẩn bị kì thi cuối kì cho tốt đi.”
Hạ Sở nói: “Em là quản trị viên của TCK.”
Từ Thanh Dung sững sờ chốc lát: “Em?”
TCK chỉ là một diễn đàn rất nhỏ trong trường, chủ yếu đăng một vài thông tin liên quan đến Công nghệ thông tin, nghe ra thì dường như chẳng có gì nhưng muốn trở thành quản trị viên của TCK lại phải có một trình độ cực cao.
Vào đầu năm nay, một ID có tên gọi là ‘Megan’ đã vượt qua vô số bài kiểm tra đánh giá, trở thành quản trị viên thứ 5.
Chuyện này rất vang dội trong khoa Công nghệ thông tin, Từ Thanh Dung suốt ngày nghĩ cách đào người dĩ nhiên từng quan tâm đến.
Từ Thanh Dung nói: “Rất giỏi, mới năm nhất đã giỏi giang như thế rồi nhưng nếu em đã có bản lĩnh này sao lại không đến Học Thuật Tân Tinh? Ghi danh cuộc thi ACM cũng đã đủ tư cách đi?”
Hạ Sở nói: “Em cần tiền.”
Từ Thanh Dung nhướng mày.
Hạ Sở nói: “Em cần một số tiền mà lập tức nhanh chóng có thể lấy được.”
Từ Thanh Dung cười nói: “Được, trong tay cô có một dự án rất gấp, em nhận lấy làm tốt tôi đưa đưa em 3.000 tệ.”
“30.000 tệ.” Hạ Sở nói, “Em sẽ giúp cô làm đến mức tốt nhất.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...