Vương Thụy Hâm chưa chết nhưng cách cái chết cũng không xa lắm.
Anh ta đã bị nhiễm AIDS, đang trong giai đoạn cấp tính, cho rằng chính mình không còn sống bao lâu nữa cho nên mới giống như bị điên mà tìm đến Cao Tình để báo thù.
Lúc biết được tin tức này Hạ Sở rất lo lắng, dù sao Cao Tình và anh ta từng là vợ chồng, cô lo lắng cũng là chuyện rất bình thường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Hành Mặc an ủi cô: “Đã kiểm tra qua rồi, Cao Tình không có sao.”
Lúc này Hạ Sở mới yên tâm.
Cả quá trình kết thúc mọi chuyện đều do Giang Hành Mặc bận rộn, anh phối hợp với cảnh sát Lôi truy xuất camera, sau khi nhìn rõ cả quá trình sự việc thì anh thở phào một hơi.
Hạ Sở cũng đang xem, dù sao cô cũng không đủ kinh nghiệm, vẫn rất hồi hộp.
Giang Hành Mặc nhỏ giọng nói với cô: “Không nghiêm trọng, chuyện này thuộc về tự vệ chính đáng, Vương Thụy Hâm muốn giết Cao Tình, đừng nói là bình hoa không đập chết anh ta, cho dù đã đập chết thì Cao Tình cũng không cần chịu trách nhiệm hình sự.” Anh lại giải thích nói, “Nếu như Vương Thụy Hâm đã mất đi khả năng đi lại, Cao Tình còn tiến hành làm hại anh ta mới xem là tự vệ quá đáng.”
Nghe đến đây, quả tim đang treo của Hạ Sở cuối cùng cũng quay về vị trí rồi.
Lúc đó Cao Tình đã chết lặng, trong đầu một mảnh hoảng loạn, chỉ còn lại sự thật chính cô đã giết người này, những thứ khác hoàn toàn không thể suy nghĩ đến.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cung Thần lại đến hơi muộn, anh chỉ nhìn thấy Vương Thụy Hâm vỡ đầu chảy máu và bình hoa lớn đang lăn lốc ở một bên, còn có Cao Tình với khuôn mặt hết cách và lo lắng.
Theo bản năng anh nghĩ mọi chuyện theo hướng xấu nhất, chỉ nghĩ đến không thể để cho Cao Tình bị dính chút vết nhơ nào, không thể để cho Cao Tình rơi vào trong loại chuyện này.
May mà chỉ là sợ bóng sợ gió một trận, ai cũng không hề có chuyện gì.
Giang Hành Mặc nói: “Em đi xem xem Cao Tình đi, ở đây có anh.”
Hạ Sở nói từ tận đáy lòng: “Cảm ơn.”
Giang Hành Mặc nói: “Đừng khách sáo với anh.”
Nếu như không phải là Giang Hành Mặc, chuyện này sẽ loạn thành thế nào? Cao Tình đã bị dọa ngơ ngác, Cung Thần mất đi lý trí, Hạ Sở tay chân luống cuống, có lẽ cuối cùng cũng sẽ không có chuyện gì lớn nhưng chắc chắn sẽ không trật tự rõ ràng giống như bây giờ.
Hạ Sở đến phòng bệnh thăm Cao Tình.
Cao Tình không có chuyện gì, chỉ là trên chiếc cổ trắng ngần hiện ra dấu vết của ngón tay, nhìn mà giật mình.
Chuyện đáng để vui mừng chính là, lúc ở hiện trường thì vết bầm tím này không có hiện lên, nếu không Cung Thần trong lúc tức giận có thể lại đâm cho Vương Thụy Hâm một nhát.
Cao Tình khàn giọng nói: “Giúp mình nói cảm ơn Giang Hành Mặc.”
Hạ Sở ngồi bên giường, nắm lấy tay cô ấy nói: “Đừng nghĩ đến những chuyện này, không sao rồi.”
Khóe miệng Cao Tình nở một nụ cười, cực kì miễn cưỡng: “Là do mình tự tìm lấy.”
Hạ Sở nói: “Loại chuyện này ai có thể nghĩ đến được, đừng có chuyện gì cũng đều ôm hết vào chính mình.”
Cao Tình nói: “Là mình đã chọc giận Vương Thụy Hâm, là mình đã lợi dụng anh ta.”
Hạ Sở chợt sững sờ, an ủi cô ấy nói: “Con người anh ta quả thực không được, cậu...”
“Lúc đó Cung Thần đã vào tù rồi, bị phán sáu năm tù.”
Lúc Cao Tình nói lời này rất bình tĩnh, chỉ là vành mắt đỏ hoe, “Anh ấy phạm pháp bị bắt là chuyện đúng người đúng tội, mình không nên quan tâm nhưng mà không được, mình không ngủ được, suốt mấy đêm liền không hề ngủ được. Sở Sở, mình không dám nói với cậu, cũng không thể nói với cậu, cậu nhất định rất thất vọng về mình, không, mình cũng rất thất vọng về mình. Anh ấy cứ như thế mà vứt bỏ mình, cứ rời đi như thế, tại sao mình lại phải quan tâm anh ấy? Nhưng mà mình không làm được, mình không có cách nào không quan tâm anh ấy... lúc đó Vương Thụy Hâm xuất hiện, mình lợi dụng anh ta, lợi dụng Liên Tình, nghĩ hết mọi cách giúp Cung Thần giảm án, nghĩ hết mọi cách làm cho anh ấy ở trong tù có thể sống tốt hơn một chút...”
“Vương Thụy Hâm hận mình là chuyện nên làm, là mình tự tìm.”
Cô ấy nói ra những lời này, Hạ Sở đã hiểu rõ hết toàn bộ.
Là Cao Tình dùng danh nghĩa của cô đi giúp Cung Thần ở trong tù, chuyện giảm án của Cung Thần là kết quả Cao Tình âm thầm bôn ba.”
Nếu không phải Hạ Sở đã mất trí nhớ, lúc Cung Thần vừa ra ngoài cô đã nên biết rồi.
—— Chuyện mà chính cô hoàn toàn không có làm thì làm sao lại có thể nhận lấy phần tình cảm này.
“Loảng xoảng” một tiếng, là âm thanh vật nặng rơi xuống đất, Cung Thần đứng ở bên ngoài cửa sững sờ: “Là em đã dùng danh nghĩa của Hạ Sở...” Anh đã nghe thấy hết, đã nghe thấy hết mọi chuyện.
Cô kết hôn là vì anh, cô đẩy chính mình vào hố lửa như thế là vì giúp anh giảm án.
Cô như thế, thế mọi chuyện anh làm lại có ý nghĩa gì đây!
Cao Tình nhìn về phía anh, lại truy hỏi một vấn đề khác: “Rốt cuộc tại sao anh phải xâm nhập vào Cảnh Thành Trí Nghiệp đánh cắp chỉ tiêu, rốt cuộc tại sao anh vào tù!”
Cung Thần mím môi không lên tiếng.
Cao Tình đứng dậy nói: “Cung Thần, nếu như anh không nói thật với tôi, cả đời này chúng ta cũng đừng bao giờ gặp lại nữa!”
Cơ thể Cung Thần chợt run lên, sau khi nhìn cô một lần liền dời ánh mắt nói: “Là do Cao Lập Sâm đã mượn bọn cho vay nặng lãi.”
Cao Lập Sâm là cha của Cao Tình.
Cao Tình và Hạ Sở đều sững sờ, thế này đã liên kết hết mọi chuyện lại.
Chẳng trách mấy năm nay Cao Lập Sâm không còn đến tìm Cao Tình gây phiền phức, thậm chí cũng chưa từng xuất hiện trước mặt Cao Tình.
Ba năm trước, Cao Lập Sâm nghiện rượu như mạng đã đụng đến cờ bạc, thường xuyên thua đến mức hồ đồ, mựợn tiền bọn cho vay nặng lãi, lãi sinh lãi đến mức hơn hai trăm nghìn tệ.
Vốn dĩ ông ta không phải thứ tốt lành gì, bị ép bức thì muốn đi giày vò vợ con của chính mình.
Hơn hai trăm nghìn tệ, chuyện này ập vào người Cao Tình, phải là tai họa đến nhường nào.
Cha của Cung Thần chính là như vậy, anh quá rõ loại người này sẽ gây ra phiền phức thế nào cho người nhà.
Sau khi anh biết được đã đánh cho Cao Lập Sâm một trận, để có thể kiếm tiền nhanh anh đã chạm đến giới hạn của pháp luật, sau khi trả sạch nợ cho Cao Lập Sâm, số tiền còn lại anh đã thuê một người, chuyên giám sát Cao Lập Sâm, nếu ông ta dám đi làm phiền cuộc sống của Cao Tình thì sẽ đánh chết ông ta.
Sau đó mặc dù Cung Thần đã vào tù nhưng có vài người bạn đáng tin cậy, sau anh chuyển tiền qua tay vài người thì mới đưa cho người bạn đó, mỗi tháng định kỳ chi trả chi phí, người được thuê đó rất trung thực mà giám sát Cao Lập Sâm, cô mới sống yên ổn nhiều năm như thế.
Thật ra từ sau khi đuổi Cao Tình đi thì Cung Thần sống rất tạm bợ, rất thất vọng về cuộc đời, cũng không có khát vọng với cuộc sống.
Có thể vào tù vì cô, anh cảm thấy rất đáng.
Có thể giữ chặt Cao Lập Sâm, có thể để cô bắt đầu cuộc sống mới, anh không cảm thấy thiệt thòi.
Lúc trong tù anh nghe được Cao Tình kết hôn, trong lòng rất vui sướng, không có Cao Lập Sâm, không có anh liên lụy, cô nên có được hạnh phúc.
Nhưng thực tế thì sao.
Cô vì muốn giúp anh giảm án, gả cho một tên cặn bã.
Cô vì để giúp anh có thể ra khỏi tù nhanh một chút, đã giày vò hơn ba năm.
Anh ở trong tù, cô ở bên ngoài.
Chịu đủ giày vò.
Hạ Sở lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, đứng ở bên ngoài một hồi lâu.
Lúc mười tám tuổi cô cho rằng tình yêu chỉ có thể đem đến sự tổn thương cho cả hai, chỉ có thể làm cho hai người giày vò lẫn nhau, chỉ có thể làm cho con người ta đau khổ không chịu nổi.
Sau đó rất nhiều chuyện cũng đã chứng thực điều này.
Yêu một người sẽ luôn hy vọng cô ấy có thể tốt một chút, tốt hơn một chút, càng tốt hơn một chút nữa.
Dường như mọi thứ tốt nhất trên thế giới đặt trước mặt cô ấy, cũng hoàn toàn không xứng với cô ấy.
Bởi vì cô ấy quá tốt, những thứ khác càng thêm không xứng.
Để cho cô ấy được tốt hơn, làm chuyện gì cũng đều xứng đáng.
Cho dù là làm cho chính mình đau khổ.
Nhưng trên thực tế, đâu có phiền phức đến như thế?
Bản thân tình yêu không có sai.
Từ trước đến giờ đau khổ không phải là bản chất của tình yêu.
Trốn tránh mới là bản chất.
Cung Thần đang trốn tránh.
Hạ Sở cũng đang trốn tránh.
Sự trốn tránh của Cung Thần đổi lại vết thương chồng chất của Cao Tình.
Sự trốn tránh của cô lại đem đến cho Giang Hành Mặc những gì?
Cô đã quên hết mọi chuyện của quá khứ, giống như một con rùa rút đầu vậy đem chính mình rút vào trong chiếc vỏ chắc chắn.
Không sai, cứ như thế cô liền an toàn, cũng không còn bị tổn thương nữa, thậm chí có thể tìm kiếm sự tự do buồn cười bên trong bóng tối.
Nhưng người bị để lại ở bên ngoài thì sao?
Người ôm hết mọi thứ đứng trong sương gió thì sao?
Rốt cuộc đã chịu đựng sự giày vò như thế nào?
Hạ Sở hít sâu một hơi, thật sự muốn đối mặt với quá khứ.
Nhếch nhác cũng được, không chịu nổi cũng được, đau khổ cũng không sao.
Dù sao cũng phải tìm lại hết mọi ký ức rồi tính tiếp!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...