“Dừng lại bên đường.” Giang Hành Mặc nói với tài xế.
Tài xế không hỏi nhiều, nhanh nhẹn lái xe vào bên đường dừng hẳn lại.
Giang Hành Mặc từ ghế sau bước xuống đi đến ghế lái, tài xế cũng nhanh chóng xuống xe, Giang Hành Mặc nói với tài xế: “Cậu bắt xe quay về công ty đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tài xế nói: “Dạ được.”
Lên xe thắt xong dây an toàn, Giang Hành Mặc một chân đạp ga, dùng tốc độ nhanh như chớp xông ra ngoài.
Lực đẩy lùi cực lớn làm cho máu Hạ Sở chảy ngược, đầu óc liên tục mơ màng.
Chuyện này còn không tính là gì, cô phải nhanh chóng báo cảnh sát, cô vội vàng lấy điện thoại ra, càng vội vàng càng loạn, tay run đến mức ngay cả túi cũng không mở được.
Giang Hành Mặc đã mở miệng: “Gọi điện thoại cho cảnh sát Lôi.”
Hạ Sở hơi chóng mặt, cô cho là anh nói chuyện với cô nhưng rất nhanh đã phản ứng kịp, lời này là Giang Hành Mặc nói với chiếc xe.
Giọng nói trên xe phát ra: “Đang gọi điện thoại cho cảnh sát Lôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không bao lâu điện thoại đã kết nối, Giang Hành Mặc dứt khoát nói rõ tình hình, đối phương lập tức nói: “Bây giờ chúng tôi qua đó ngay!”
Nói xong những lời này, Giang Hành Mặc mới nhìn về phía Hạ Sở giải thích nói: “Tình hình của Cao Tình và Vương Thụy Hâm khá phức tạp, báo cảnh sát một cách đơn giản quá lãng phí thời gian. Cảnh sát Lôi này trước đây chúng từng giúp đỡ bọn họ nâng cấp hệ thống an toàn, là người quen, bọn họ đứng ra hành động sẽ nhanh chóng hơn.
Thời gian là thứ quan trọng nhất, có thể tranh thủ được thêm một giây thì một giây.
Vương Thụy Hâm chó cùng rứt dậu, khó bảo đảm sẽ không làm ra chuyện gì.
Hạ Sở nghiêm giọng nói: “Cảm ơn.”
Giang Hành Mặc lại an ủi cô: “Em đừng sợ, Cao Tình cũng không yếu đuối đến thế, cô ấy có khả năng tự bảo vệ mình.”
Mặc dù nói như thế nhưng sao Hạ Sở có thể không sợ, cô dùng sức nắm chặt tay, trong lòng không có cách nào khống chế được mà nghĩ đến những cảnh tượng đáng sợ có thể xảy ra.
Tuyệt đối đừng có chuyện, tuyệt đối đừng có chuyện, xin nhất định nhất định đừng có chuyện.
Hạ Sở như đứng đống lửa, như ngồi đống than, mong mỏi chiếc xe đã chạy như bay này có thể chạy nhanh chút nữa nhanh hơn chút nữa.
---
Điện thoại của Cao Tình bị Vương Thụy Hâm vứt ra ngoài, dùng sức đập vào trên tường, trực tiếp trắng màn hình treo máy.
Cô lùi về phía sau, cảnh giác nhìn vào người đàn ông giống như đã điên rồi trước mắt này.
“Vương Thụy Hâm! Lúc nãy tôi đang nói chuyện với Hạ Sở, cô ấy chắc chắn đã nghe thấy, anh...”
Vương Thụy Hâm nhìn giống như đã ốm đi hai vòng, quần áo trên người hiện ra vừa to rộng vừa nhếch nhác, tóc anh ta rối bời, râu cũng chưa cạo, khuôn mặt sau khi bỏ đi nụ cười giả dối đó chỉ còn lại sự thù hận một cách trắng trợn.
“Hạ Sở, Hạ Sở, hahaha, để nó đến đi, đến rồi thù mới hận cũ tao trả chung một lượt luôn!”
Anh ta nói như vậy, sắc mặt Cao Tình thay đổi, hối hận đã báo tin cho Hạ Sở, đặc biệt là cô nhớ đến Hạ Sở mất trí nhớ, càng luống cuống hơn, mười tám tuổi xúc động liều lĩnh, lỡ như Hạ Sở tự mình đến thì làm sao đây!
Không không không... Cao Tình an ủi mình, từ nhỏ đến lớn Hạ Sở đều không phải người xúc động, cô ấy chắc chắn sẽ báo cảnh sát trước, nhất định sẽ báo cảnh sát mà.
Cao Tình nâng giọng nói: “Hạ Sở mới không trực tiếp đến, cô ấy sẽ báo cảnh sát trước, anh đừng làm bậy, một lát cảnh sát sắp đến rồi.”
“Đến thì đến”, ánh mắt Vương Thụy Hâm lộ rõ sự hung ác, từng bước từng bước ép đến gần cô, “Tao đều đã bị bọn bây dày vò đến thế này rồi, sự nghiệp mà tao cực khổ cố gắng cũng bị bọn bây giành mất rồi, cả cuộc đời tao đã hết sạch rồi, trước khi chết tao nhất định phải kéo theo mày làm đệm lưng.”
Lúc anh ta nói lời này, trong mắt ngập tràn sự thù hận khắc cốt ghi tâm, còn có sự bất chấp tất cả, dáng vẻ thề muốn cá chết lưới rách.
Cao Tình chợt nhói lòng, lưng đụng vào chiếc bàn gỗ trong góc tường, cô đã hết đường lùi rồi.
Vương Thụy Hâm nhìn vào người phụ nữ nhếch nhác bơ vơ ngập tràn sợ hãi trước mắt, trong mắt có cảm giác vui vẻ khi báo thù: “Cao Tình, mày giả vờ cái gì? Mày cho là tao không biết mấy năm nay mày đã làm cái gì? Ngấm ngầm giúp đỡ tên nhóc ngồi trong tù đó, để nó từ sáu năm giảm còn ba năm, haha, hai người bọn bây đúng thật là tình sâu nghĩa đậm há, nó ngồi tù vì mày, mày không biết gì hết mà còn có thể móc hết ruột gan giúp nó đến thế...”
Anh ngồi tù vì cô? Cao Tình chợt sững sờ, giọng nói cứng đờ lạnh lùng: “Anh nói gì? Vương Thụy Hâm, anh đang nói cái gì!”
Vương Thụy Hâm – chát – cho cô một cái tát: “Mày cho rằng tao sẽ còn nhịn mày? Nếu không phải vì Liên Tuyến, tao cmn sớm đã đánh chết mày rồi! Lấy tao mà trong lòng còn có người khác, mày xem tao là tên ngốc à!”
Cái tát này đánh rất mạnh, khuôn mặt Cao Tình lập tức đỏ một mảng, nhanh chóng sưng lên, cô nghiêng đầu, khuôn mặt thế mà lại không hề có chút sợ hãi, giọng nói cũng bình tĩnh khác thường: “Vương Thụy Hâm, tôi gả cho anh quả thật mục đích không đơn thuần nhưng kể từ ngày tôi gả cho anh, tôi muốn sống tốt với anh nhưng anh thì sao? Anh xem tôi là cái gì!”
Vương Thụy Hâm siết chặt cổ cô nói: “Tao xem mày là cây rụng tiền nhưng mày cmn là một con sâu hút máu!”
Bị siết chặt cổ, Cao Tình cũng không hề chùn chân, cô liều chết trừng mắt nhìn Vương Thụy Hâm: “Đmm Vương Thụy Hâm, không có tôi, anh có thể có ngày hôm nay? Suốt ngày anh làm mấy chuyện bất chính bè lũ xu nịnh, có từng nghiêm túc xem xét qua tình hình kinh doanh và tương lai của công ty hay không? Nếu không phải tôi chống đỡ giúp anh thì anh thật sự cho rằng anh có thể có ngày hôm nay? Tôi nói cho anh biết, tôi tiếp quản Liên Tình là chuyện chính đáng, tôi giao nó cho anh mới là để anh làm hại nó!”
Vương Thụy Hâm lại cho Cao Tình một cái tát, trực tiếp đánh tét khóe miệng Cao Tình: “Trong lòng mày có chuyện mờ ám! Để mày tìm Hạ Sở giúp đỡ mày không làm, mày lại đau lòng cho tên đàn ông đang trong tù chịu tội đó của mày, dĩ nhiên mày sẽ liều mạng làm cho Liên Tình lớn mạnh! Mày vì tao sao? Mày vì tao mới lạ đó!”
Đầu óc Cao Tình ong ong, vô cùng thất vọng về Vương Thụy Hâm, vô cùng thất vọng mấy năm vô lý này của mình, càng vô cùng khó chịu bởi vì nỗi đau mà mình không muốn nhìn thẳng lại bị người khác vạch trần ra.
Vương Thụy Hâm liều chết bóp chặt cô, quyết tâm muốn giết cô: “Tao sẽ không để mày đạt được đâu, cướp công ty của tao, hủy đi mọi thứ của tao, còn muốn đợi sau khi tao chết thì cùng thằng nhóc đó bên nhau không rời? Mày mơ đi, dù sao tao cũng không sống được bao lâu nữa, tao giết chết mày trước!”
Cánh tay anh ta càng thêm dùng sức, Cao Tình bị anh ta bóp đến mức đỏ mặt tía tai, đã không còn cách nào hít thở.
Cô không vùng vẫy, đôi tay không bị khống chế từ đầu đến cuối không hề nhấc lên.
Trong bộ não thiếu oxy hiện lên vô số cảnh tượng đã trôi qua rất lâu trong quá khứ.
Người cha đã uống say, người mẹ bị đánh, cô xông lên muốn bảo vệ bà ấy lại bị người cha một chân đạp ra ngoài.
Bàn chân của người đàn ông vừa to vừa mạnh, đạp vào lồng ngực cô, giống như một cái bàn ủi nóng hổi, để lại dấu vết trên khắp lục phủ ngũ tạng của cô, loại dấu vết mà cả đời đều không thể thoát khỏi.
Dựa vào cái gì, tại sao chứ.
Tại sao cô có thể có người cha như thế chứ, tại sao cô có thể gả cho một người đàn ông giống vậy chứ, tại sao vận mệnh phải đối xử với cô như vậy.
Người đàn ông sinh cô ra lại không cần cô, người đàn ông lấy cô lại muốn giết cô.
Tại sao cô phải chết trong tay bọn họ!
Đàn ông, đàn ông, đàn ông cmn!
Hai tay Cao Tình nắm lấy chiếc bàn gỗ phía sau, dùng sức nhấc lên trên.
Bên trên là một cái bình hoa nghệ thuật cực lớn khoảng một mét, cô không biết được sức lực của chính cô từ đâu đến nhưng ngay tại khoảnh khắc này cô rất bình tĩnh và lý trí, cô biết được chính cô đang làm gì, cô phải phản kháng, phản kháng lại vận mệnh cmn này!
Cô rõ ràng cảm giác được tay của mình nhấc chiếc bàn gỗ lên, cảm giác được sự dao động của bình hoa sau lưng, cũng nhận định xong góc độ tốt nhất.
Nhấc một bên chiếc bàn, bình hoa sẽ ngã ra phía sau nhưng phía sau là bức tường, ngã ra tường sẽ bật lại, cuối cùng bình hoa sẽ ngã về phía trước, sẽ đập vào người của Vương Thụy Hâm.
“Vương Thụy Hâm!” Cao Tình liều hết một hơi cuối cùng mà hét lên, “Bên trên có...”
Vương Thụy Hâm ngẩng đầu theo phản xạ...
Mọi thứ xảy ra trong chớp mắt, xảy ra trong thời điểm không có cách nào phản ứng kịp nhưng vô cùng chính xác không sai sót.
‘Loảng xoảng’ một tiếng cực vang, bởi vì Vương Thụy Hâm ngẩng đầu nhìn bình hoa, bình hoa cực lớn bị ngã xuống chính xác đập vào đầu, ngay lập tức mặt mày chảy máu.
Bình hoa quá bền, đã như thế cũng chưa vỡ, nó lăn sang một bên, không hề để ý chính nó vừa nãy mới “giết” người.
Cổ của Cao Tình được giải phóng, bắt đầu ho khan cực kì đau đớn.
Cô đã giết Vương Thụy Hâm, cô đã giết Vương Thụy Hâm, cô đã giết chết con người cặn bã này rồi!
Trong nháy mắt, đầu óc cô trống rỗng.
“Két” một tiếng, cửa nhà mở ra, Cao Tình đột ngột ngẩng đầu, cô cho rằng Hạ Sở đã đến nhưng người mà cô nhìn thấy lại là Cung Thần để đầu đinh, trán đầy mồ hôi, cả khuôn mặt đầy sự lo lắng.
Cung Thần. Cung Thần.
Trong đầu Cao Tình quanh quẩn cái tên này, từng luồng hơi nóng xông thẳng lên hốc mắt.
Cung Thần đứng ở cửa một lúc, lúc đi qua thì trong mắt đã hoàn toàn bình tĩnh, anh nhìn nhìn vết thương của Vương Thụy Hâm, tiếp đó di chuyển cơ thể của anh ta một chút, thay đổi góc độ, bắt chước động tác đập người mà ôm lấy bình hoa, để lại dấu vân tay của chính anh.
Ban đầu Cao Tình không biết đang làm gì nhưng rất nhanh cô đã hiểu được, sắc mặc cô trắng bệch như giấy, dùng giọng nói khàn khàn chất vấn: “Anh đang làm gì thế...”
Cuối cùng Hạ Sở đã đuổi đến, hai người bọn cô nhanh hơn cảnh sát, một đường chạy lên lầu, Hạ Sở thở hổn hển mở khóa cửa vân tay —— lần trước lúc đến, Cao Tình đã lưu dấu vân tay của cô, cô có thể vào nhà cô ấy.
Đẩy cửa bước vào, Hạ Sở lo lắng kêu lên: “Cao Tình!”
Lời vừa dứt cô đã nhìn thấy tình cảnh hỗn loạn này.
“Cung Thần...” Hạ Sở vô cùng kinh ngạc gọi anh, tiếp đó cô đã nhìn thấy Vương Thụy Hâm ngã trong vũng máu.
Tim bỗng ngừng đập, Hạ Sở không thể kiềm chế được mà lảo đảo, Giang Hành Mặc ở phía sau đỡ lấy eo cô, nắm chặt lấy tay cô.
Lúc này Cung Thần mở miệng, anh nói: “Người là tôi giết, lúc tôi đuổi đến anh ta đang làm hại Cao Tình, trong lúc tức giận tôi đã dùng bình hoa đập vào anh ta.
Giết người rồi... Cung Thần giết người rồi... anh vừa mới ra khỏi tù...
Cao Tình đột ngột đứng dậy, vội vàng nói: “Anh nói bừa gì thế! Vương Thụy Hâm là do tôi giết, tôi đã nhấc ngã bình hoa phía sau đập anh ta.”
Cung Thần nói: “Em không nhấc nổi.”
Cao Tình vội vàng nói: “Tôi nhấc nổi, là tôi làm, tôi không cần anh gánh tội giúp tôi, chuyện chính tôi làm tôi tự mình gánh vác, Vương Thụy Hâm anh ta muốn giết tôi, tôi đây là tự vệ quá mức mà giết người, nhiều nhất bị phán ba năm tù, tôi...”
Cung Thần ngắt lời cô: “Ba năm, chỗ ngục tù đó là chỗ mà em có thể ở được hay sao!”
Lúc sắp chết Cao Tình cũng không khóc nhưng lúc này nước mắt chảy xuống cứ như bị đứt dây: “Đây là do tôi làm, thật sự là do tôi làm mà.”
Nghe đến đây, Hạ Sở đã hiểu rõ.
Mặc dù không xác định là do ai làm nhưng rõ ràng là hai người đều đang giành nhau gánh vác trách nhiệm.
Ai cũng đều không muốn đối phương gánh lên tội danh giết người, cho dù là tự vệ chính đáng đi nữa thì dù sao người cũng đã chết.
Loại tình huống này, Hạ Sở hoàn toàn không biết nên làm sao, đầu óc hỗn loạn, không thể bình tĩnh lại được.
Xong rồi... Cảnh sát Lôi, Hạ Sở quay đầu nhìn về phía Giang Hành Mặc, cái gì cũng chưa nói, dường như Giang Hành Mặc đã hiểu rõ, anh nắm lấy tay cô nói: “Không sao.”
Nói xong anh bước nhanh về phía trước, bước đến trước mặt Vương Thụy Hâm đang vỡ đầu chảy máu.
Hình dạng anh ta cực thảm, mái tóc đều bị vết máu làm dính bết lại, khuôn mặt bị máu tươi che phủ, bên dưới đầu còn chảy một vũng máu lớn.
Cái gọi là người trong cuộc, quan tâm quá thì loạn. Người duy nhất ở hiện trường thật sự bình tĩnh chỉ có Giang Hành Mặc.
Anh nói: “Mặc dù Vương Thụy Hâm đáng chết nhưng anh ta có lẽ vẫn chưa chết.”
Lời vừa dứt, Giang Hành Mặc đã gọi điện thoại cho bệnh viện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...