Thức dậy đã lập gia đình rồi

Megan.
 
Một cái tên rất xa lạ với Hạ Sở, lúc này lại giống như một dòng nước nhỏ chảy vào lồng ngực, đã làm mềm mại lục phủ ngũ tạng.
 
Cô quen thuộc với cái tên này, dù sao thì cô cũng đã làm bạn với nó một thời gian dài như thế mà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hạ Sở cúi đầu mỉm cười, không nói gì.
 
Ăn xong bữa sáng, hai người cùng nhau đến xưởng chế tạo xe hơi, trên đường đi Giang Hành Mặc lại cùng cô nói đến chuyện xe không người lái.
 
Đây là một loại kỹ thuật gần trong gang tấc nhưng vẫn phải đối mặt với vô số cửa ải khó khăn.
 
Bởi vì nhà máy ở chỗ khá xa, hai người sắp lái vào đường cao tốc. Giang Hành Mặc hỏi cô: “Có muốn thử Autopilot hay không?”
 
“Chế độ tự lái?”
 
“Chế độ này của Tesla xem như là chế độ tự lái dưới hoàn cảnh đặc biệt.”
 
Hạ Sở vẫn rất hồi hộp: “Đáng tin không?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Hành Mặc tiện tay thao tác một chút, chiếc xe tít một tiếng, anh lấy tay ra khỏi vô-lăng.
 
Chiếc xe chạy rất ổn định, dường như còn ổn hơn lúc nãy một chút.
 
Hạ Sở tò mò, sáp qua nhìn nhìn bảng điều khiển xe, chính giữa bảng điều khiển là một chiếc xe màu đen, hai bên hiển thị ra những thứ mà nó nhìn thấy được: vạch màu trắng và những chiếc xe khác.
 
Hạ Sở cười: “Nó còn phân rõ được xe hàng và xe hơi.”
 
Giang Hành Mặc nói: “Có lúc cũng sẽ nhầm xe MPV (1) thành xe taxi.”
 
Hạ Sở rất có hứng thú: “Xem ra mắt nhìn của nó vẫn phải cải tiến hơn nữa.”
 
“Đúng nhưng với chế độ tự lái L2, Tesla đã làm rất tốt rồi.”
 
Hiện giờ Hạ Sở cũng đã hiểu biết khá nhiều, thật ra chế độ tự lái không xa vời đến thế, giống như rất nhiều chiếc xe phổ thông bây giờ đều có chức năng thắng lại trong tình huống khẩn cấp, giám sát điểm mù vậy, những chức năng này cũng thuộc về chế độ tự lái nhưng mà thuộc về tầng thứ nhất, hỗ trợ lái xe cấp thấp nhất.
 
Loại chế độ tự lái trong điều kiện tương đối có quy luật như cao tốc, đường vành đai (2) v.v. thuộc L2, cũng chính là giai đoạn hai, mà L3 càng là nhiều loại điều kiện hơn nữa, con người chỉ can thiệp vào lái xe trong những tình huống khẩn cấp.
 
Không người lái trên ý nghĩa thực sự là L4, trong những chiếc xe hơi L4 hoàn thiện sẽ gỡ bỏ đi vô-lăng và thắng xe, con người sẽ thực sự thoát khỏi công việc lái xe. 
 
Điều mà Liên Tuyến đặt chân vào chính là L4 khó khăn nhất.

 
Hạ Sở hỏi suốt đoạn đường, Giang Hành Mặc cũng kiên nhẫn giải thích cho cô suốt đoạn đường.
 
Không người lái liên quan đến trí tuệ nhân tạo và bản đồ độ phân giải cao, càng đừng nhắc đến camera, cảm biến v.v. làm mắt nhìn cho xe.
 
Hạ Sở nghe rất kinh ngạc: “Đây đúng thật là ‘người xe hơi’ mà.”
 
Giang Hành Mặc cười: “Ví von rất thú vị.”
 
Một chiếc xe không người lái thật sự cần phải có khả năng thị giác, có khả năng phân tích ngôn ngữ, càng phải có khả năng học tập chuyên sâu, thế này đích thực là một con “người” rồi.
 
Mang theo sự tò mò sâu sắc, Hạ Sở đã nhìn thấy TITI.
 
Chiếc xe này hoàn toàn không giống với trong tưởng tượng của cô, nó là một chiếc xe nhỏ nhắn màu vàng nhạt vô cùng dễ thương.
 
Kích thước không lớn, căng tròn, đèn xe giống như một đôi mắt to dễ thương, dáng vẻ vô hại và ngu ngơ dễ thương.
 
Hạ Sở ngớ ra một lúc, trong đầu hiện lên một đoạn ký ức ngắn.
 
Có lẽ là ở Liên Tuyến đi, nhà thiết kế đã đưa ra rất nhiều bản thiết kế về vẻ bề ngoài của TITI.
 
Bởi vì có thể vứt đi ghế lái, cho nên trên mặt thiết kế có rất nhiều khả năng sáng tạo cái mới, nhà thiết kế cố gắng hết sức, đã đưa ra vài bản thiết kế vô cùng ‘đẹp trai’, đầy đủ cảm giác khoa học công nghệ, ngập tràn cảm giác của tương lai.
 
Lúc đó Hạ Sở cũng có mặt ở đó, Giang Hành Mặc hỏi cô: “Cảm thấy thế nào?”
 
Sau khi Hạ Sở nhìn một lúc liền lắc đầu nói: “Em đề nghị làm đơn giản một chút, bình thường một chút.”
 
Rõ ràng là nhà thiết kế không đồng ý, anh ấy nói: “Một sản phẩm mới của tương lai như thế này, sao mà có thể...”
 
Giang Hành Mặc ngắt lời của anh ấy: “Dễ thương một chút, giống như loại Beetle (3) vậy đó nhưng phải mập mạp béo tròn hơn chút nữa.”
 
Khuôn mặt nhà thiết kế chết lặng, cho rằng đầu óc của mình có vấn đề: “Dễ, dễ thương?” Trên dưới Liên Tuyến đều rất “COOL”, không chút liên quan gì với hai chữ dễ thương!
 
Giang Hành Mặc nói: “Nhất định phải dễ thương, trí tuệ nhân tạo đã làm cho rất nhiều người vô cùng lo lắng, không cần làm đến mức có cảm giác khoảng cách đến như thế.”
 
Nhà thiết kế đã hiểu.
 
Bên ngoài thường xuyên có nhiều bài viết phê bình Giang Hành Mặc, chuyện thường hay nói nhất là: siêu trí tuệ nhân tạo đã định trước sẽ tiêu diệt nhân loại, mà Giang Hành Mặc lại dốc sức sáng tạo trí tuệ nhân tạo là một trong những chủ mưu cầm đầu!
 
Thay vì lại dùng một chiếc xe với dáng vẻ ngập tràn cảm giác khoa học công nghệ đi chạm đến thần kinh của bọn họ, chi bằng dễ thương và vô hại một chút về vẻ bề ngoài.
 
Hạ Sở hoàn hồn, lần đầu tiên cô gặt hái được trải nghiệm cực kì ăn ý với Giang Hành Mặc từ trong đoạn ký ức này.

 
Chuyện cô nghĩ đến, không cần nói rõ ràng, anh đã có thể hiểu được và tiếp thu.
 
Lúc nhà thiết kế vẫn ở đang bên ngoài tình hình, hai người đã thống nhất được ý kiến, hơn nữa đã đưa ra quyết định.
 
Chuyện này đâu chỉ là cực kì ăn ý? Hoàn toàn là hiểu rõ lòng nhau.
 
Hành trình sau đó rất bận rộn, TITI đang trong khu vực khép kín test thử, hoàn thành xuất sắc bài test lên đến ba mươi loại hoàn cảnh bao gồm đường hầm, đường có bóng mát, bãi đậu xe ngầm, đường giao nhau, v.v. Trong quá trình đó còn mô phỏng vô số tình huống thực tế, cũng cơ bản hoàn thành đạt tiêu chuẩn.
 
Các lập trình viên theo sát phía sau, thu thập số liệu tiến hành phân tích, và sửa chữa BUG.
 
Trong thời gian đó Giang Hành Mặc cũng tham gia vào, anh luôn có thể phát hiện vấn đề một cách nhạy bén nhất, luôn có thể đưa ra phương án giải quyết nhanh nhất, luôn có thể chọn ra đề nghị hiệu quả nhất trong những đề nghị phức tạp của mọi người.
 
Chuyên tâm, hiệu quả cao.
 
Đây là cảm nhận lớn nhất của Hạ Sở sau ba ngày đi theo.
 
Đúng vậy, vốn dĩ là nói xem một ngày rồi đi, Hạ Sở nhất thời không nhịn được đã ở lại ba ngày.
 
Thứ này quả thực rất thú vị, giống như đang đem một quyển tiểu thuyết trinh thám, vừa phỏng đoán những manh mối hiện có, vừa mong chờ tình tiết phía sau, chuyện càng làm cho người ta muốn ngừng mà không được là kết cục cuối cùng, cho dù là biết được nhất định sẽ tìm thấy hung thủ, lại vẫn ngứa ngáy khó chịu muốn tận mắt nhìn thấy cả một quá trình.
 
Còn về chụp hình chung gì đó, cũng không gấp đến thế, Giang Hành Mặc bận như vậy, cô cũng ngại mở miệng.
 
Cuối cùng hai người bọn cô cùng nhau quay về thành phố S.
 
Vừa lên máy bay Giang Hành Mặc nói: “Để em uổng công đến một chuyến rồi.”
 
Hạ Sở lắc đầu nói: “Không đâu, mấy ngày nay rất thú vị.”
 
Giang Hành Mặc không nhắc đến chuyện chụp hình chung.
 
Mấy ngày nay anh không ngủ ngon, lúc này ngắt mạng thế mà lại đỡ lo, mí mắt có chút muốn híp lại.
 
Hạ Sở nói: “Anh ngủ một chút đi, dù sao cũng phải bay hơn một tiếng đồng hồ.”
 
Giang Hành Mặc vựt dậy tinh thần nói: “Không sao, không buồn ngủ.”
 
Cô ngồi bên cạnh anh, cơ hội gần trong gang tấc này chỉ sợ không còn nhiều nữa, anh không muốn lãng phí.
 
Lúc Hạ Sở sắp đổi sang chế độ máy bay thì điện thoại reo lên, là Cao Tình gọi đến, sau khi bắt máy cô nói: “Mình đang trên máy bay, bây giờ sắp cất cánh rồi.”

 
Cao Tình nói: “Sắp quay về rồi?”
 
Hạ Sở nói: “Đúng vậy.”
 
Cao Tình nói: “Buổi tối ‘đón gió’ (4) cho cậu.”
 
Hạ Sở đồng ý nói: “Được!”
 
Tắt điện thoại, sau khi đổi chế độ xong, loa phát thanh trên máy bay vang lên.
 
Một đoạn kiến thức an toàn cần biết được nói xong, Giang Hành Mặc hỏi Hạ Sở: “Buổi tối cùng nhau ăn cơm?” 
 
Hạ Sở nói: “Lúc nãy đã hẹn với Cao Tình xong rồi, phải đến chỗ cô ấy.”
 
“Được.” Giang Hành Mặc trả lời một tiếng.
 
Giang Hành Mặc và Cao Tình là một núi không thể chứa hai hổ, Hạ Sở thật không dám mời anh cùng nhau đi, chỉ đành chuyển chủ đề nói chuyện, tùy tiện nói chút chuyện vụn vặt.
 
Hai người nói đến cuộc thi của Liên Tuyến, hạng mục mà bọn họ chắc chắn lấy được giải nhất lại bởi vì cả ba người đều bỏ quyền dự thi mà vô cùng đáng tiếc dừng lại trước vòng chung kết.
 
Chuyện này còn quả thực gây ồn ào một trận tại cuộc thi, người phụ trách Tào Tư Viễn cực kì thích bản liệt kê XDG, tiến hành tìm người khắp mọi nơi, nói gì cũng phải tìm cho ra ba con người tài giỏi.
 
Kết quả... dĩ nhiên không tìm ra nha!
 
Một người là người sáng lập Liên Tuyến, một người là CEO Liên Tuyến, để cho anh tìm ra được, hai người bọn cô không cần mặt mũi nữa rồi.
 
Hạ Sở tò mò hỏi: “Cung Thần cũng không bị tìm ra?”
 
“Bản lĩnh của tên nhóc đó rất cao, dù sao trước đây cũng là một hacker.”
 
“Hacker?” Hạ Sở chợt hoảng sợ trong lòng, “Chắc chắn không?”
 
“Anh từng âm thầm điều tra thử, ba năm trước cậu ấy xâm nhập vào Cảnh Thành Trí Nghiệp, đánh cắp một phần chỉ tiêu quan trọng, sang tay bán đi với giá mấy triệu NDT.”
 
Hạ Sở nghe mà há mồm trợn mắt: “Chuyện này... trái pháp luật nha.”
 
Giang Hành Mặc nói: “Ừm, dường như cậu ấy cũng không muốn trốn, thủ đoạn xâm nhập cao siêu, lúc rời khỏi lại để lại rất nhiều dấu vết, sau khi bị bắt, kết án sáu năm tù nhưng mà trong tù biểu hiện tốt, còn giúp đỡ Bộ Công An phá một vụ án lớn, lấy công chuộc tội, sau ba năm đã ra ngục.”
 
Hạ Sở hơi ngơ ngác, nhớ đến mái tóc vừa mới mọc ra đó của Cung Thần, hóa ra ba năm nay, anh ta đã vào tù.
 
Nhưng mà...
 
Hạ Sở nhíu mày nói: “Lúc trước tôi có đi gặp anh ta, anh ta nói cảm ơn với tôi.”
 
Giang Hành Mặc hơi sững sờ, nói: “Xem ra là em đã giúp cậu ấy, cho cậu ấy cơ hội ra tù trước thời hạn.”
 
Hạ Sở đã quên hết, dĩ nhiên cũng không nhớ được mình có giúp anh ta hay không nhưng mà nhớ đến những lời nói chân thành mà Cung Thần nói với cô đó, chắc hẳn mình thật sự đã giúp anh, nếu không người đàn ông ương bướng đó sẽ không nói với cô nhiều chuyện xưa phủ bụi đã lâu như thế.
    

Hạ Sở khó hiểu nói: “Tại sao tôi phải giúp anh ta?” Anh ta phạm pháp vào tù là gieo gió gặt bão, mối quan hệ giữa cô và anh ta chỉ giới hạn bởi Cao Tình, Cao Tình đều đã kết hôn, cô còn giúp anh ta làm gì? Hơn nữa anh ta đã tổn thương Cao Tình như thế, Hạ Sở của lúc đó không phải nên hy vọng anh ta ở trong tù đến già cô độc suốt đời hay sao?
 
Giang Hành Mặc nói: “Anh cũng không rõ.”
 
“Tôi chưa từng nói với anh sao?”
 
Vẻ mặt Giang Hành Mặc nhạt hơn chút: “Em rất ít khi nói với anh những chuyện riêng của em.”
 
Hạ Sở nhất thời không nói nên lời.
 
Những chỗ nghĩ không ra quá nhiều, không tìm lại ký ức thì không tìm được sự thật, chuyện này làm người ta hơi khó chịu.
 
Tại sao Cung Thần có thể làm chuyện phạm pháp, là vì tiền? Nhưng nếu đã vì tiền thì sao mà có thể dễ dàng bị bắt được?
 
Tại sao mình lại phải giúp anh ta giảm án? Lẽ nào cô biết nguyên nhân anh ta phạm pháp hay sao?
 
Một chuỗi vấn đề dồn đống trong suy nghĩ, bởi vì không tìm được đầu sợi dây quan trọng đó, cho nên càng kéo càng loạn, tất cả rối loạn thành một chùm.
 
Máy bay có chút trễ giờ, lúc xuống máy bay Hạ Sở gọi điện thoại cho Cao Tình, cô muốn nói với cô ấy một tiếng, chính cô phải qua đó trễ một chút, để cô ấy không cần sốt ruột.
 
Cao Tình trả lời: “Được, thế mình không vội nấu ăn, đợi cậu thu xếp ổn thỏa trước rồi lại...”
 
Lời cô ấy nói được một nửa, bỗng ngạc nhiên la lên một tiếng.
 
Tim Hạ Sở chợt nhói, hỏi: “Sao vậy?”
 
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Cao Tình ngập tràn sự sợ hãi: “Vương Thụy Hâm sao anh vào đây được? Anh muốn làm gì, anh...”
 
Giọng nói của Vương Thụy Hâm âm u đáng sợ: “Mày được lắm nha Cao Tình, tao nói tại sao mày không chịu giúp tao, hóa ra điều mà từ đầu đến cuối mày và bạn thân tốt của mày tính toán chính là cướp đi công ty của tao!”
 
“Anh... anh đừng qua đây...” sau một tiếng quát của Cao Tình, điện thoại đã bị rơi ra ngoài, bên phía Hạ Sở chỉ có thể nghe thấy một đoạn tín hiệu báo máy bận.
 
Khuôn mặt Hạ Sở trắng bệch, Giang Hành Mặc hỏi: “Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?”
 
“Đến... đến nhà Cao Tình.” Hạ Sở quay đầu nắm lấy cánh tay của Giang Hành Mặc, sốt ruột nói, “Nhanh để tài xế lái xe đến nhà Cao Tình, cô ấy gặp nguy hiểm!”
 
-------
Giải thích: (Nguồn: Internet.)
 
(1) Xe MPV: raw là 商务型汽车, là tên viết tắt từ cụm từ - Multi Purpose Vehicle, được hiểu là dòng ô tô đa dụng. Xe MPV được thiết kế rộng rãi với nhiều chức năng, đặc biệt có thể chuyển đổi giữa việc chở người và chở hàng hóa thông qua việc sắp xếp các hàng ghế hành khách phía sau.
 
(2) Đường vành đai: raw là 环路, đôi khi được gọi là đường bao, là một đường bao trọn lấy nội đô, có thể là đường cao tốc đô thị hoặc xa lộ giúp cho các phương tiện tránh việc phải di chuyển trực tiếp vào các đường phố thuộc khu vực nội đô của một thành phố hay vùng đô thị.
 
(3) Hình ảnh Beetle:
 
(4) Đón gió: raw là 接风, ở đây có thể hiểu là làm tiệc đón gió hay tiệc tẩy trần, kiểu như sau khi đi xa về liền được bạn bè làm bữa cơm để mời.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui