Thức dậy đã lập gia đình rồi

—— Nếu như tình yêu chỉ có thể đem đến sự đau khổ, thế chi bằng buông xuống.
 
Đây là lần đầu tiên Hạ Sở cảm nhận được rõ ràng, tình yêu không chỉ có sự lãng mạn và ngọt ngào, còn có vô số đau khổ và tổn thương lẫn nhau.
 
Trong mắt cô, Cung Thần và Cao Tình đều là những người rất độc lập, kiên cường nhưng đoạn đường bọn họ đi lại thảm hại như thế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hạ Sở gần như đã hiểu rõ tại sao ký ức của mình sẽ dừng tại chỗ đó.
 
Mặc dù đây không phải là tình yêu của cô nhưng lại là lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào tình yêu.
 
Thứ chôn vùi xuống này không nghi ngờ gì chính là một hạt giống hỏng, có lớn lên thì cũng chỉ có thể là một cái cây xiêu vẹo bệnh tật ốm yếu.
 
Cà phê hơi nguội, Hạ Sở bưng lên uống một ngụm, sự đắng chát nồng nàn quấn lấy đầu lưỡi, làm cho đầu óc tỉnh táo hơn chút.
 
Hạ Sở hỏi Cung Thần: “Sáu năm trước, anh thật sự đã ở cùng với người phụ nữ khác hay sao?”
 
Cung Thần lắc đầu: “Không có.”
 
“Là vì để cho Cao Tình rời đi?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cung Thần nói: “Mẹ của Cao Tình tìm tôi, nói muốn dẫn cô ấy đến Hồng Kông, cô ấy không chịu đi.”
 
Hạ Sở nhăn mày: “Cho nên anh đã tìm một người phụ nữ diễn kịch?”
 
“Ừm.”
 
Nhưng cô ấy nói bọn họ đều đã ở cùng nhau vài tháng rồi?
 
Câu nói này Hạ Sở không có hỏi ra, bởi vì đáp án rõ rành rành, Cung Thần đã quyết tâm để Cao Tình rời đi, dĩ nhiên là lời nào khó nghe thì nói lời đó.
 
Hạ Sở nhất thời nghẹn lời, cô không hiểu lắm: “Hôm tốt nghiệp cấp ba đó anh đã nói muốn rời khỏi cô ấy, tại sao còn phải đợi ba năm.”
 
Cung Thần mỉm cười, tận sâu bên trong đôi mắt đen đều là dịu dàng: “Cô ấy rất thông minh.”
 
Tim Hạ Sở chợt nhói: “Cao Tình đã nhìn thấu anh.”
 
“Đúng vậy, cô ấy nhìn ra được là tôi cố ý rời khỏi cô ấy.”
 
“Nếu đã không rời khỏi, thế tại sao ba năm sau lại muốn rời khỏi.”
 
Cung Thần nói: “Ba năm đó cô ấy đi theo tôi sống rất khổ, ba tôi giống như một con sâu hút máu luôn nhìn chằm chằm tôi, tôi của lúc đó có thể cho cô ấy cái gì? Ngay cả chuyện mua một bộ quần áo xinh đẹp cũng không làm được... nếu cô ấy đã có cơ hội bắt đầu một cuộc sống mới, tôi cần gì phải liên lụy cô ấy thêm nữa. Hơn nữa cô ấy vẫn luôn cực kì nhớ đến mẹ mình, tôi biết.”

 
Cho nên anh đã buông tay cô ấy.
 
Hạ Sở ngừng một lúc lâu mới hỏi anh: “Bây giờ anh lại nói muốn thử xem.”
 
“Đúng.” Cung Thần nhìn cô, trong mắt có sự cố chấp và kiên định.
 
Sau khi rời khỏi quán cà phê, Hạ Sở đã suy nghĩ rất nhiều.
 
Gia đình của Cung Thần còn hỏng bét hơn gia đình Cao Tình, mẹ đã bỏ đi nhưng lại mắc bệnh, ngoài miệng Cung Thần nói hận bà ấy nhưng vẫn luôn nghĩ cách giúp đỡ bà ấy, cha là một tay cờ bạc, những người cho vay nặng lãi thường xuyên đến nhà, bản lĩnh đánh nhau này của anh ấy cũng là có được do bị đánh trong cuộc sống.
 
Chính vì Hạ Sở hiểu rõ những tình hình này của anh cho nên từ lúc vừa bắt đầu mới không thấy anh và Cao Tình có tương lai.
 
Cũng chính vì Cao Tình hiểu rõ những tình hình này của anh cho nên mới nói gì cũng không chịu rời xa anh. 
 
Dựa vào sự hiểu biết của cô với Cung Thần, anh là một người ít nói, suy nghĩ đều giấu sâu trong lòng.
 
Cuộc đối thoại lúc nãy của cô và anh được xem như là đã thành thật với nhau, đã nói rất nhiều vấn đề mà trong những tình huống bình thường tuyệt đối sẽ không nói, hơn nữa còn rất thẳng thắn, không chút che giấu.
 
Cung Thần là một người bởi vì tự ti mà cực kì kiêu ngạo.
 
Loại người này mà có thể nói nhiều như thế với một người, đủ để chứng minh anh cực kì công nhận người này.
 
Hạ Sở rất nghi hoặc: Rốt cuộc những năm nay mình đã giúp anh cái gì mà anh mới có thể cảm kích cô đến vậy.
 
Không tìm được câu trả lời bởi vì cô đã quên hết những chuyện này.
 
——  Có lẽ chuyện này rất quan trọng.
 
Tận đáy lòng có một giọng nói đang nhắc nhở Hạ Sở như vậy.
 
Tiếc là đoạn ký ức này có lẽ là một đoạn lớn và liên quan khá rộng, cho nên Hạ Sở không có cách nào chạm đến nó giống như chạm đến mảnh vỡ ký ức trước đây.
 
Trước tiên cứ như vậy đi, Hạ Sở thu lại mạch suy nghĩ, chuẩn bị đi một chuyến đến Cục Dân chính. 
 
Việc khẩn cấp trước mắt là đi làm lại giấy kết hôn trước đã, như vậy mới có thể ly hôn được.
 
Chuyện làm lại giấy kết hôn riêng tư như thế dĩ nhiên Hạ Sở sẽ không nhờ người khác làm giúp, cô tiếp tục bắt xe, lên đường đi đến Cục Dân chính.
 
Lúc xuống xe trong lòng cô cũng ngũ vị tạp trần (*), kết hôn là cảm giác gì còn chưa biết, ly hôn thì lại có thể trải nghiệm sớm một chút rồi.
 
Cô đeo kính đen, tóc dài xõa xuống, lại mặc vào một chiếc váy dài màu xám đậm rất không thu hút, cố gắng không làm người khác chú ý.
 

Phòng làm việc có rất nhiều người, có người cùng nhau đến lãnh giấy kết hôn, cũng có người xụ mặt đến làm thủ tục ly hôn.
 
Nghĩ kĩ cũng rất buồn cười, bên này là kết hôn, bên kia là ly hôn, đem hai chuyện này đặt cùng nhau cứ như đem chuyện cưới và chuyện tang sắp xếp trên một con đường lớn, đang khảo nghiệm niềm vui trong lòng có phải là niềm vui thật sự hay không, nỗi buồn có phải là nỗi buồn thật sự hay không.
 
Hạ Sở không có cảm giác đặc biệt gì, cô không có ký ức của việc kết hôn, không có sự ngọt ngào trong hôn nhân, mọi thứ đều rất nhạt nhẽo, không quan tâm từ đầu đến cuối.
 
Người làm lại giấy kết hôn là một người phụ nữ trung niên sắp nghỉ hưu, mắt kính của bác ấy gác trên sóng mũi, ngước mắt lên nhìn cô: “Mất giấy kết hôn rồi?”
 
Hạ Sở trả lời: “Đúng, không biết đặt ở đâu rồi.”
 
“Làm lại là để làm gì?”
 
Sao mà Hạ Sở có thể nói là muốn dùng để ly hôn, cô bịa chuyện nói: “Có chút chuyện cần giấy kết hôn.”
 
“Mua nhà rồi?”
 
Hạ Sở chỉ có thể kiên trì trả lời: “Đúng vậy.”
 
“Căn thứ hai rồi đi? Rất tốt, vợ chồng trẻ rất giỏi giang đây...”
 
Hạ Sở cười khan một tiếng, quay lại chủ đề nói chuyện: “Cháu có cần điền vào bảng hay không?”
 
“Điền đi, điền theo thế này là được.”
 
Hạ Sở nhận lấy bảng đăng ký, cầm bút lên bắt đầu viết.
 
Cũng không biết là do bác ấy quá cô đơn, hay là do Hạ Sở có vẻ ngoài giống một người dễ nói chuyện, nói chung bác ấy rất nhiệt tình nói: “Chữ viết thật đẹp, vừa nhìn đã biết là người có văn hóa.”
 
Tay Hạ Sở chợt run, đã viết lệch một chữ.
 
Bác gái không biết gì về Hạ Sở lẫn Giang Hành Mặc, cho nên nhìn thấy tên hai người cũng không có cảm giác gì quá lớn, còn đánh giá nói: “Tên của chồng cháu thật dễ nghe.”
 
Hạ Sở ngẫm thử: Tên rất dễ nghe nha.
 
Bác gái vẫn đang tiếp tục: “Lần sau đừng có bất cẩn nữa, giấy kết hôn rất quan trọng đó.”
 
Hạ Sở điền xong bảng, đưa cho bác ấy nói: “Sau này chắc chắn cẩn thận.”
 
Bác gái lại trêu cô: “Mất giấy kết hôn cũng không phải chuyện xấu, là một ngụ ý tốt, chứng minh không muốn ly hôn.”
 
Hạ Sở có thể thế nào, chỉ có thể cười mỉa một tiếng.

 
Bác gái cười híp mắt hỏi cô: “Ảnh chụp chung đâu?”
 
“Ảnh chụp chung?” Hạ Sở ngơ ngác.
 
Bác gái nói: “Đúng vậy, làm lại giấy kết hôn cần có ảnh chụp chung của hai người, hai người không có chụp sẵn trước à?”
 
Còn chụp chung sao! Ngay cả ảnh riêng của Giang Hành Mặc thôi mà Hạ Sở còn không có nữa là!
 
“Cái này...” Hạ Sở chỉ đành nói, “Thật sự không biết.”
 
“Chuyện này sao có thể không biết?” Bác gái nói, “Trên giấy kết hôn có thể không có ảnh chụp chung hay sao?”
 
Hạ Sở thật sự là chưa từng nhìn thấy giấy kết hôn có hình dáng thế nào!
 
Chạy đi chạy lại nửa ngày trời lại công cốc mà quay về, Hạ Sở sâu sắc ý thức được, ly hôn là một chuyện rất phiền phức!
 
Nhưng chút trắc trở nho nhỏ này không thể làm khó cô được, không phải chỉ là ảnh chụp chung thôi sao, bây giờ cô gọi điện thoại cho Giang Hành Mặc ngay.
 
Hạ Sở lấy điện thoại ra, tìm trong danh bạ nửa ngày trời mới nhớ đến chính cô trong lúc tức giận thì đã thêm anh vào danh sách đen còn xóa luôn liên lạc, mà cô hoàn toàn không nhớ được số điện thoại của anh. (Nếu có đọc ở trang rồi thì cũng nhớ qua Luvevaland.co đọc để ủng hộ editor nha mấy bà)
 
Trong các phần mềm trò chuyện xã hội đều đã xóa kết bạn hết... muốn kết bạn lại cũng không dễ đến thế.
 
Hết cách rồi, Hạ Sở chỉ có thể quay về Liên Tuyến một lần nữa để tìm Giang Hành Mặc.
 
Ai biết được về đến công ty, trợ lý của Giang Hành Mặc nói với cô: “Dante đã đến thành phố H rồi.”
 
Hiện giờ đã bỏ lệnh cấm, có thể gọi Dante rồi nhưng Hạ Sở nghe mà đau tai.
 
Hạ Sở hỏi: “Đi khi nào thế?”
 
Trợ lý nói: “Vừa sáng sớm.”
 
“Khi nào anh ấy quay về?”
 
Trợ lý lắc đầu nói: “Không rõ cho lắm.”
 
Hạ Sở: “...” Sớm không đi muộn không đi, sao mà lại chọn lúc mấu chốt này để đi cơ chứ!
 
Hạ Sở quay về phòng làm việc của cô, tìm được số điện thoại của Giang Hành Mặc gọi qua đó.
 
“Anh ở nơi khác?”
 
“Ừm.”
 
“Khi nào quay về.”
 
“Ít nhất là một tuần, có chuyện gì sao?”
 
Hạ Sở ngừng một lát, chỉ có thể nói: “Làm lại giấy kết hôn cần có ảnh chụp chung của hai chúng ta.”

 
Ở đầu bên kia điện thoại, Giang Hành Mặc hơi cong khóe môi, giọng nói lại do dự: “Như vậy à.”
 
Hạ Sở không cam lòng: “Anh không thể về sớm chút sao?”
 
Giang Hành Mặc nói: “Có thể không được, hàng mẫu liên tục xuất hiện vấn đề, anh phải ở đây nhìn.”
 
Hạ Sở cũng không tiện làm phiền công việc của người khác, chỉ đành nói: “Thế thôi đi, tôi đợi anh quay về.”
 
“Nếu không em qua đây đi.” Giang Hành Mặc đề nghị nói, “Em đến thành phố H, chúng ta cùng nhau đi chụp ảnh chung, sau đó em quay về thì có thể đi làm lại giấy kết hôn trước rồi.”
 
Đến thành phố H cũng chỉ bay hai tiếng, một mình cô đi rồi về có lẽ chỉ cần thời gian một ngày là giải quyết xong, chụp xong hình thì có thể đi làm lại trước, đợi Giang Hành Mặc quay về rồi, hai người trực tiếp ly hôn, quả thực tiết kiệm được không ít thời gian.
 
Giang Hành Mặc lại nói: “Dù sao hiện tại em cũng không có chuyện gì làm.”
 
Cô đã chuẩn bị từ chức hết rồi, bàn giao công việc xong, quả thực có rất nhiều thời gian rảnh.
 
Nếu không thì đến đó tìm anh? Để tránh đêm dài lắm mộng, nhanh chóng ly hôn nhanh chóng xong chuyện!
 
Hạ Sở đang muốn đồng ý, chợt nhạy bén nói: “Cần gì phiền phức đến vậy? Anh tìm một chỗ chụp hình một mình, tôi cũng chụp hình một mình, sau đó photoshop lại với nhau không phải được rồi sao?” Chút chuyện nhỏ như vậy sao phải cần đến bôn ba nghìn dặm.
 
Giang Hành Mặc im lặng: Em thật là một cô nhóc lanh lợi. 
 
Hạ Sở nói: “Thế quyết định vậy đi.”
 
Mơ đi! Giang Hành Mặc nói: “Không tốt lắm đâu, lỡ như bị người khác phát hiện.”
 
“Tuyệt đối sẽ không phát hiện.” Hạ Sở nói, “Chỉ chút chuyện nhỏ như vậy, chính tôi photoshop cũng cam đoan không có sơ hở gì.”
 
Thế này Giang bánh ú không thể bĩnh tĩnh được nữa rồi, anh đổi một khía cạnh khác để nói chuyện: “Chuyện này... có lẽ đây là lần chụp hình chung cuối cùng của chúng ta.”
 
Hạ Sở chợt sững sờ.
 
Giang Hành Mặc đè thấp giọng nói, nghe ra còn rất đau buồn: “Chúng ta chụp hình chung thật sự đi, cũng xem như là kỷ niệm cuối cùng.”
 
Anh nói như vậy, trái lại làm Hạ Sở có chút ngại nếu lại nhắc đến chuyện photoshop nữa.
 
Giang Hành Mặc lấy lui làm tiến: “Em không muốn chạy đi chạy lại thì đợi anh một chút, nhiều nhất là một tuần anh sẽ quay về thôi.”
 
Hạ Sở suy nghĩ một chút, quyết định chắc chắn nói: “Tôi đi tìm anh vậy, cũng không khó khăn đến thế.”
 
Đầu bên kia điện thoại, Giang Hành Mặc thở phào một hơi.
 
-------
Giải thích: (Nguồn: Internet.)
 
(*) Ngũ vị tạp trần – 五味杂陈 : 5 vị bao gồm ngọt, chua, đắng, cay, mặn; nhưng nghĩa ở đây là chỉ các hương vị nói chung; các vị trộn lẫn ở một chỗ, hình dung cảm nhận, tình cảm phức tạp mà không thể nói rõ.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui