Hai người đàn ông đều đang đợi câu trả lời của Hạ Sở, cô úp úp mở mở một lúc mới nói: “Tôi ở tỉnh ngoài nên không đến tham gia vậy.”
“Có thể xin nghỉ,” Dante rất nhiệt tình đưa ra biện pháp cho cô, “cô nói với thầy sản phẩm của cô đã vào vòng trong, trường học nhất định cho nghỉ.”
Chuyện này cũng đúng, sinh viên chuyên ngành Công nghệ thông tin lọt vào vòng chung kết cuộc thi thiết kế chương trình của Liên Tuyến, đừng nói là cho nghỉ, e rằng thầy cô đều muốn đi cùng một chuyến.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Sở không nghĩ ra được lí do thích hợp, chỉ có thể trốn chuyện thôi.
Gặp mặt offline là không thể nào, đánh chết cô cũng không thể nào!
Cô tuyệt đối không thể tiết lộ thân phận của mình, chuyện này cũng lúng túng quá đi.
Ngày hôm sau gặp mặt Giang Hành Mặc, lúc ăn cơm Hạ Sở nói đến chuyện Cố Ức Hàng muốn mua lại bản liệt kê XDG.
Trong mắt Giang Hành Mặc có ý cười: “Xem ra sản phẩm của các em rất thành công.”
Tâm trạng Hạ Sở rất tốt, cũng cười tít mắt: “Đương nhiên, nhóm của chúng tôi rất mạnh đó.”
Giang Hành Mặc nói: “Xem ra, vào vòng chung kết là không có vấn đề rồi đi?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nhất định không vấn đề.” Cô không thể không biết ngượng, cô cảm thấy giải nhất cũng không vấn đề gì!
Giang Hành Mặc nói: “Vòng bình chọn cuối cùng phải thể hiện sản phẩm trước mặt mọi người, hơn nữa còn có báo chí truyền thông phỏng vấn, em...”
Hạ Sở nghiêm mặt, nói: “Tôi chắc chắn sẽ không ra mặt, đến lúc đó để hai người bọn họ làm đi.”
“Thế cũng được.” Giang Hành Mặc đồng ý.
Hạ Sở vẫn đang rầu về chuyện gặp mặt offline nhưng chuyện này không có cách nào nói với Giang Hành Mặc, cô chỉ có thể tự mình nghĩ cách.
Cứ mãi suy nghĩ nên có chút ngẩn người, cô nhìn vào ánh mặt trời chiếu vào phòng, nhìn những tia sáng đặc biệt sáng ngời, trong lồng ngực chợt nổi lên một cảm giác tức giận và tủi thân khó nói thành lời.
Ánh mặt trời cực gắt, ngay cả góc khuất âm u cũng chiếu sáng rõ ràng nhưng lại không chiếu rõ được nội tâm âm u của con người.
Hạ Sở không có cách nào miêu tả cảm giác trong lòng cô, sự tức giận nhiều hơn sự tủi thân, sự tủi thân lại lấn áp hết tất cả, giống như những cơn sóng đang so sánh xem ai cao hơn vậy, từng tầng từng lớp, giống như núi ập vào mặt cô vậy.
Cô khó chịu vô cùng nhưng cảm giác khó chịu này lại dường như không phải hoàn toàn là vì mình.
Cô “nghe” thấy được giọng nói của mình: “Dựa vào cái gì, anh bất kể ngày đêm bỏ ra nhiều như thế, bọn họ như thế chính là cướp đoạt trắng trợn!”
Nói xong lời này, cô đã nhìn thấy người trong góc khuất.
Ánh mặt trời bên ngoài sáng đến thế, người đàn ông chỗ bóng râm lại cứ như đang ở trong một thế giới đen tối khác vậy.
Không thể nhìn rõ được nét mặt của anh ta, lại mơ hồ nhận ra được đường nét khuôn mặt.
Đôi chân dài của anh gác trên bàn, dựa vào sofa cứ như không có xương vậy, đầu ngón tay đang đốt một điếu thuốc.
Hạ Sở chỉ nhìn một cái thì trái tim giống như bị một bàn tay nắm chặt lại, ngập tràn sự đau khổ và tủi thân, cô nói: “Chuyện này không công bằng, chuyện này không hề công bằng với anh mà.” Nói xong, chóp mũi cô chua xót, nước mắt xoay vòng trong khóe mắt, quật cường không chịu rơi xuống.”
“Nhóc con.” Người đàn ông mở miệng, giọng điệu vẫn không tập trung như cũ, dường như không sao cả.
Hạ Sở lại cực kì khó chịu, cô nói: “Lẽ nào cứ tùy tiện bọn họ cưỡng ép cướp đoạt như thế hay sao, đó là sản phẩm của anh, là tâm huyết của anh đó!”
Người đàn ông đứng dậy, dập tắt điếu thuốc trên đầu ngón tay, ngón tay mang theo vết chai mỏng chỉ vào trán cô: “Đã bao lớn rồi, còn khóc nhè nữa?”
Vốn là cô không có khóc nhưng nghe anh nói như vậy thì nước mắt đã chịu thua mà rơi xuống.
Ban đầu là một giọt hai giọt, sau đó liền giống như những hạt châu bị đứt dây vậy, ào ào rơi xuống dưới.
Giọng nói của người đàn ông rất thấp, chứa đựng sự dịu dàng khó nói thành lời: “Được rồi, đừng khóc.”
Hạ Sở không thể ngừng khóc, càng nghĩ càng tủi thân, càng tủi thân nước mắt càng không thể ngừng: “Chuyện này quá không công bằng rồi.”
“Sao có thể có nhiều chuyện công bằng đến thế?” Người đàn ông cong ngón trỏ giúp cô lau đi nước mắt.
Tiếc là nước mắt trước giờ đều không thể lau khô được, cô nói: “Lẽ nào cứ như vậy hay sao?”
“Sao có thể?” Người đàn ông cười nhẹ một tiếng, bên trong giọng nói không tập trung mang theo sự hung ác nham hiểm đến mức không thể hóa giải được, “Anh chính là kẻ xấu có một thù tất báo trong miệng bọn họ mà.”
“Sao vậy?” Giọng nói khàn của Giang Hành Mặc gọi Hạ Sở về.
Hạ Sở đột ngột hoàn hồn, lại có loại cảm giác rối loạn khi thời gian và không gian đảo lộn, có chút không phân rõ cái nào mới là hiện thực cái nào là giả tạo.
Cô ngơ ngác một hồi lâu mới bình tĩnh lại.
“Tôi...” Chỉ có điều vừa mới nói một chữ, cô chợt cảm thấy khóe mắt nong nóng, có nước mắt chảy xuống.
“Khóc cái gì?” Giang Hành Mặc hơi ngơ ngác, đưa ngón tay qua.
Nhìn thấy động tác của anh, Hạ Sở nhớ lại ngón trỏ cong lại của anh, nhớ lại anh dịu dàng lau đi nước mắt cho cô, cũng nhớ lại sự tủi thân dưới đáy lòng.
Hạ Sở lùi về phía sau một chút, tránh khỏi ngón tay của anh, chính cô qua loa rút một tờ khăn giấy lau khóe mắt: “Không có gì.”
Dáng vẻ này sao mà là không có chuyện gì cơ chứ?
Giang Hành Mặc ngừng một lúc, vẫn hỏi: “Là nhìn thấy gì rồi hay sao?”
Anh không dùng từ ‘nhớ lại’, mà dùng ‘nhìn thấy’, chút chi tiết nho nhỏ này không nghi ngờ gì đã động viên Hạ Sở, làm cô thở phào một hơi.
Một lúc sau Hạ Sở mới lên tiếng: “Trước đây chúng ta, không, là sản phẩm của anh từng bị người khác cưỡng ép mua hay sao?”
Giang Hành Mặc biết cô nhớ đến chuyện gì rồi, anh nói: “Đúng là có chuyện như thế.”
Hạ Sở hơi có chút căng thẳng: “Cụ thể là như thế nào?”
Giang Hành Mặc không hề che giấu chút nào, chầm chậm nói: “Là xảy ra lúc sắp về nước, lúc đó chúng ta đã làm ra một hệ thống thao tác, vốn là muốn thành lập công ty, tiến hành phát triển nghiệp vụ về mảng này nhưng giá thị trường trong nước không bằng nước ngoài, nền móng của chúng ta yếu, khó tránh khỏi bị người khác ức hiếp, cuối cùng bị người khác dùng giá thấp cưỡng ép mua đi.”
Hạ Sở chợt căng thẳng: “Sau đó thì sao?”
“Em muốn hỏi hệ thống thao tác đó, hay là công ty đó?”
Hạ Sở nói: “Muốn biết hết.”
Giang Hành Mặc cười, hời hợt nói: “Hệ thống thao tác là tiền thân của MG, còn về công ty đó, sau khi bị lộ ra scandal về an toàn đã giải tán rồi.”
—— Anh chính là kẻ xấu có một thù tất báo trong miệng bọn họ mà.
—— Hơn nữa, bọn họ còn chọc cho em khóc nữa.
Hạ Sở chợt căng thẳng, không thể phân biệt rõ những cảm giác lặp đi lặp lại bên trong là cảm giác gì.
“Giang Hành Mặc.”
“Hả?”
“Trước đây anh thích tôi sao?”
“Dĩ nhiên.” Giang Hành Mặc cúi đầu cười nói, “Không thích thì tại sao lại phải lấy em.”
Hạ Sở không lên tiếng nữa, cô nói không nên lời: Nếu đã thích, tại sao chúng ta lại đi đến tình trạng như ngày hôm nay.
Sau đó Hạ Sở không hề nhắc đến chuyện ở khía cạnh này nữa, cô không nhắc đến Giang Hành Mặc cũng không nói nhiều, cực kì để ý đến cảm xúc của cô.
Nói tóm lại, trạng thái của Hạ Sở rất ổn định, không có bất kì xu hướng sắp quên đi nào cả.
Giang Hành Mặc thở phào một hơi, đã cảm nhận được thời gian mà Trương Quan Đình nói đến.
—— Lúc nào có thể nói cho cô ấy?
—— Chỉ có Dante biết được.
Giang Hành Mặc đã cảm nhận được, Hạ Sở đã từ từ đi qua khỏi chiếc cầu Dante này, đi về phía trước chưa biết rõ.
Mà Dante chỉ cần đẩy cô ấy một lần nữa.
Cả buổi chiều Hạ Sở đều có chút hồn vía lên mây, cô không còn “nhìn thấy” những cảnh tượng khác nhưng lời của Giang Hành Mặc lại không ngừng lặp lại bên tai cô: sự thờ ơ lúc anh ở trong bóng mờ, sự dịu dàng lúc anh lau đi nước mắt của cô, còn có sự hung ác nham hiểm trong câu nói cuối cùng kia.
Giang Hành Mặc, rốt cuộc là một người như thế nào.
Ăn xong bữa tối, Hạ Sở lại bắt đầu buồn rầu về chuyện gặp mặt offline.
Rốt cuộc nên nghĩ ra cớ thế nào đây?
Buổi tối vào nhóm thảo luận, Gong vẫn chưa đến, Hạ Sở lại có chút sợ ở riêng với Dante.
Dante nói: “Nếu như cô không tiện, tôi có thể đến Hàng Châu tìm cô.”
Đến gì mà đến, anh tìm được người đó mới lạ! Hạ Sở nhanh chóng nói: “Không! Đừng đến!”
Giọng nói cô hơi thay đổi, Dante hơi ngơ ngác, hỏi: “Cô... không muốn gặp tôi sao?”
Hạ Sở: “...”
Giọng nói Dante có chút cô đơn: “Tôi cho rằng cô sẽ muốn gặp tôi.”
Đây không phải là chuyện có muốn gặp hay không, mà là không có cách nào gặp nha anh em à!
Hạ Sở chỉ có thể ậm ờ nói: “Dĩ... nhiên muốn gặp nha, chúng ta đều đã quen biết lâu như vậy, hơn nữa hợp tác vui vẻ, còn...”
“Anh thích em.”
Dante thình lình nói ra câu nói như vậy, Hạ Sở xém chút té từ trên ghế xuống đất!
Xong rồi xong rồi, mặc dù Hạ Sở mơ hồ có chút dự cảm nhưng hoàn toàn không nghĩ đến ‘bạn học’ Dante lại thẳng thắn như vậy!
Thích cái quái gì nha, cô lớn hơn anh sáu tuổi, còn là người đã kết hôn, còn là Sếp của anh, chuyện này nếu như để anh biết được sự thật, không phải sẽ giết cô sao?
Hạ Sở vịn chặt tay cầm ngồi ngay ngắn lại, nửa ngày cũng không thể nói được tiếng nào.
Dante vẫn đang nói: “Vốn dĩ là anh muốn trực tiếp nói cho em nhưng bây giờ anh muốn trực tiếp nghe câu trả lời của em.”
Da đầu Hạ Sở tê rần, sâu sắc cảm nhận được cái gì gọi là lừa gạt thì vui chốc lát, bị vạch trần muốn đội quần!
Sớm biết có ngày hôm nay, cô đã không lừa gạt rồi hu hu!
“Cái đó... anh còn chưa từng gặp mặt tôi.” Hạ Sở nhỏ giọng nói, “Tôi rất xấu đó.”
“Vẻ bề ngoài của tôi cũng không đẹp trai.”
Anh không đẹp trai thì ai đẹp trai? Hạ Tổng lớn thế này còn chưa từng gặp qua khuôn mặt nào đẹp trai hơn khuôn mặt anh!
Hạ Sở nói: “Gặp mặt sẽ khác xa đó, tôi chắc chắn không phải... trong tưởng tượng của anh.”
“Anh không tưởng tượng,” Dante nói, “em chính là em, anh cảm nhận được.”
Hạ Sở khóc không ra nước mắt: nhưng vấn đề là... tôi không phải tôi nha!
“Trưa ngày mốt, nhà hàng Tác Lạc Luân, chúng ta gặp mặt đi,” Dante ngừng lại một lát nói, “Nếu muốn từ chối, cũng xin hãy trực tiếp nói với anh.”
Hạ Sở: “...”
Lúc này Hạ Sở đã nhìn thấy Gong không biết đến từ lúc nào.
Anh chàng này đến lúc nào thế? Có phải đã nghe hết mọi chuyện rồi?
Nhưng mà Hạ Sở không quan tâm những điều này nữa, cô nhanh chóng nói: “Gong, anh đến rồi!”
Giọng nói của Gong vẫn bình tĩnh như cũ: “Buổi trưa ngày mốt tôi không đi vậy!”
Quả nhiên anh đã nghe thấy mọi chuyện!
Hạ Sở nhanh chóng nói: “Cùng nhau, ngày mốt chúng ta cùng nhau đi! Ba người đều đi, thiếu một người cũng không được!”
Gong: “...”
Dante hơi thất vọng nói: “Đi cùng đi, chúng ta cũng nên gặp mặt một lần rồi.”
Cuối cùng Gong xác nhận một chút: “Thật sự muốn tôi đi?”
Hạ Sở nhanh chóng nói: “Đương nhiên, ba người chúng ta là một nhóm!” Làm ơn nha Ngài Gong, làm ơn nhất định phải đến đó, nếu không tình cảnh sẽ phải lúng túng lắm đó.
Gong sao cũng được nói: “Được.”
Buổi gặp mặt offline là không trốn được rồi, Hạ Sở cũng không muốn trốn nữa, trong lòng cô đã có biện pháp.
Dù sao cũng không có ai biết Hạ Mộc có vẻ bề ngoài như thế nào, cô có thể tìm người thay thế cô đi đến đó!
—— Chỉ cần ứng phó xong vòng chung kết thì Hạ Mộc có thể biến mất rồi.
Còn về phần tình cảm này của Dante, cô sẽ giải quyết dứt khoát, để anh hoàn toàn hết hi vọng!
Hạ Mộc là một người không tồn tại, mà giữa Hạ Sở và Dante thì tuyệt đối không thể có gì.
Một con “trâu già” như cô sao dám gặm cọng “cỏ non” này cho được?
Hơn nữa người mà Dante thích là Hạ Mộc.
Hạ Mộc tuyệt đối không phải là Hạ Sở.
Đó là một cô gái không có thật, không hề tồn tại ở bất kì thời không nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...