Thức dậy đã lập gia đình rồi

Khuôn mặt Hạ Tổng lạnh nhạt: không phải vấn đề có lòng thành hay không, chuyện này chỉ sợ anh không bàn nổi.
 
Cô không trả lời tin nhắn này, xem như không nhìn thấy.
 
Ai mà nghĩ đến lúc chiều Cố Ức Hàng đã đến.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hạ Sở chợt sững sờ, không đoán được anh ta muốn đến làm gì.
 
Anh ta không thể nào biết được Hạ Mộc là cô, chuyện này ngoại trừ Giang Hành Mặc ra không có ai biết được, mà Giang Hành Mặc tuyệt đối sẽ không nói cho anh ta.
 
Chắc là chuyện khác, Hạ Sở đứng dậy đi đến phòng khách gặp anh ta.
 
Vừa bước vào, nhìn thấy Cố Ức Hàng thì Hạ Sở đã cảm thấy đau mắt.
 
Một người đàn ông, vậy mà lại hợp với từ ‘yêu tinh’ đến như vậy, thật sự không giống người bình thường.
 
Thật ra Cố Ức Hàng ăn bận không hề khoa trương, còn rất thoải mái nữa.
 
Phía trên là một chiếc áo thun màu đen, trước ngực là hoa văn đầu lâu đang đội vương miện, trên bộ xương đang quấn một con rắn, rất tà ác; bên dưới là một chiếc quần dài màu đen thẳng tắp, đường cắt may ôm sát kéo chân cực dài, chỗ đầu gối có cào xước không quy tắc nhưng không lộ ra màu da.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chuyện này rất bình thường, hơn nữa còn rất ngầu nhưng phối hợp với mái tóc uốn hơi cong, đôi mắt hẹp dài như tự có kẻ mắt, đôi môi không tô vẫn đỏ, chiếc cằm gầy nhọn, khí chất cả người đều đã thay đổi.
 
Trên xương quai xanh của anh có một sợi dây chuyền bạc, cổ tay trái còn đeo một chiếc vòng bạc, đầu lâu trên hai món đồ này giống hệt với trên quần áo.
 
Chỉ một chút xíu trang sức đeo, tôn lên làn da trắng ngần, cực kì giống với một yêu tinh nam câu dẫn tâm hồn người khác trên gió đêm.
 
Một tổng tài đoan trang nghiêm túc, sao mà lại đem chính mình ăn bận ẻo lả đến thế cơ chứ.
 
Hạ Tổng rất không đồng ý.
 
“Chào buổi chiều, Cố Tổng.” Cô khách sáo hỏi, “Có chuyện gì hay sao?”
 
Cố Ức Hàng nhìn thấy cô thì vui mừng, bật cười, mặt mày “bắn điện bốn phía”, tiếc là Hạ Sở là vật cách điện, không dẫn điện.
 
“Không có chuyện thì không thể đến thăm em hay sao?”
 
Hạ Sở nói: “Cố Tổng trăm công nghìn việc, sao mà sẽ không có chuyện?”
 
“Ừm...” Cố Ức Hàng nói, “có một chút chuyện.”
 
Trong lòng Hạ Sở hứ một tiếng, ngoài miệng không lộ ra: “Chuyện gì vậy?”
 
Cố Ức Hàng chớp chớp mắt, bóng mờ dưới đuôi mắt thật giống như đã trang điểm: “Nhớ em rồi, đến thăm em.”

 
Hạ Sở: “...”
 
Trong mắt Cố Ức Hàng ngập tràn ý cười, giọng nói dịu dàng: “Xem thử xem em có nghĩ thông suốt chưa, có muốn ly hôn đến chỗ anh hay không.”
    
Cô mà ly hôn cũng sẽ không đến chỗ của một người không đứng đắn đó đâu nha!
 
Hạ Sở nghiêm mặt đứng dậy: “Cố Tổng đã không có chuyện gì, thế tôi đi trước đây, bên chỗ tôi còn có...”
 
“Được rồi được rồi.” Cố Ức Hàng đã sợ cô, “Em đó, đúng thật là dầu muối không ăn mà.”
 
Trong lòng Hạ Sở nói: Dầu muối có thể có đó, chỉ không biết là chim công có thể hầm hay không.
 
Cố Ức Hàng mở miệng nói: “Cuộc thi này của Liên Tuyến các em không có quy tắc ngầm gì đi?”
 
Hạ Sở không hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói của anh ta: “Quy tắc ngầm gì chứ?”
 
Cố Ức Hàng nói: “Ví dụ như giải nhất được quyết định nội bộ hay gì đó.”
 
“Sao có thể.” Hạ Sở nói: “Ý nguyện ban đầu của việc mở ra cuộc thi chính là đem đến cơ hội cho người theo nghề thể hiện chính mình.”
 
Cố Ức Hàng: “Thế anh đã yên tâm rồi.”
 
Hạ Sở khó hiểu nói: “Anh hỏi chuyện này làm gì?”
 
Cố Ức Hàng nói: “Anh dìu dắt vài người mới, lấy một sản phẩm đến tham gia cuộc thi, sợ là giải nhất bên công ty em là quyết định nội bộ, làm bọn họ đau lòng.”
 
“Những người mới mà anh dìu dắt?” Hạ Sở khó tránh khỏi nhớ đến tin nhắn lúc sáng.
 
Cố Ức Hàng còn thật sự không biết xấu hổ, anh nói: “Đúng, sản phẩm của bọn họ là bản liệt kê XDG, em có nhìn thấy qua chưa, rất thú vị.”
 
Hạ Sở: “...” Dìu dắt em gái anh á! Anh dìu dắt nổi sao!
 
Hạ Sở cười lạnh trong lòng: “Bản liệt kê XDG? Dường như nghe bọn họ nhắc qua nhưng mà đăng ký dường như là một nhóm nhỏ độc lập?”
 
“Đương nhiên không thể nói là của Duy Tấn, dù sao cũng là cuộc thi của công ty em mà.” Cố Ức Hàng mập mờ nói, “Người mới của bên anh tham gia cuộc thi của bên em còn lấy được giải nhất, có phải là...”
 
“Haha.” Hạ Sở nói: “Cố Tổng chắc chắn bọn họ sẽ đạt giải nhất đến như vậy?”
 
“Chỉ cần bên công ty em công bằng ngay thẳng, anh cảm thấy không có vấn đề.”
 
Hạ Sở nói: “Hôm nay Cố Tổng đến đây một chuyến, chính anh đã không công bằng ngay thẳng đi.”
 
Bị người khác vạch trần tâm tư, Cố Ức Hàng cũng không thay đổi sắc mặt: “Em xem qua sản phẩm đó thì sẽ hiểu thôi, giải nhất danh xứng với thực.”

 
Mặc dù thằng cha này đang gây chuyện nhưng nghe thấy lời này, tâm trạng Hạ Sở vẫn khá tốt, dù sao cũng là “đứa con” của mình được khen mà.
 
Tiễn Cố Ức Hàng đi, một tiếng sau, điện thoại nick phụ của Hạ Sở vang lên.
 
Lần này là Cố Ức Hàng gửi tin nhắn cho cô: “Xin chào, liên quan đến bản liệt kê XDG, có thể gặp mặt bàn bạc một chút hay không?”
 
Bàn gì chứ, ngay cả bản liệt kê anh còn chưa mua được đã dám tự chủ trương khoe khoang khắp nơi.
 
Hạ Sở hiểu rõ mục đích Cố Ức Hàng hôm nay đến, anh ta muốn để cho bản liệt kê XDG giành giải nhất, muốn làm nóng trước, muốn mượn mánh khóe giải nhất cuộc thi thiết kế chương trình của Liên Tuyến để tạo chút độ hot. Như thế thì sau khi anh ta tiếp nhận liền có thể nhanh chóng đưa ra sản phẩm, tiết kiệm được một khoản chi phí tuyên truyền lớn.
 
Anh ta đến chỗ này của Hạ Sở nói chuyện một chuyến, chủ yếu là để kích thích Hạ Sở, ép cuộc thi phải “công bằng ngay thẳng”.
 
Sở dĩ anh ta dám làm như thế, một là chắc chắn chính anh ta có thể thuyết phục được ba người “sinh viên”, thuận lợi thu mua sản phẩm; hai là vô cùng tin tưởng bản liệt kê XDG, cảm thấy sản phẩm này quả thực là sự lựa chọn hàng đầu cho giải nhất; ba là anh ta hiểu rõ Hạ Sở, biết cô là người có tính cách công bằng, chỉ cần để cô chú ý đến sản phẩm này, cô chắc chắn sẽ có lòng bồi dưỡng người tài giỏi, không cho phép cấp dưới làm bừa.
 
Không thể không nói, lòng dạ anh bạn Cố rất sâu, tuyệt đối không phải là một món đồ trang trí chim công hoa hòe.
 
Hai điều phía sau của anh ta đều tính toán rất chính xác, nếu như không có điều đầu tiên, Hạ Sở sẽ thật sự theo ý muốn của anh ta, vì tương lai của “người mới”, để anh ta cọ nhiệt (*) một chút.
 
Tiếc là, anh ta tính tới tính lui, làm sao cũng không thể tính ra được Hạ Mộc là Hạ Sở, bản liệt kê XDG này là do Hạ Sở tự tay làm.
 
Bán?
 
Haha, “đứa con” của cô, anh ta thật sự không mua nổi.
 
Hạ Sở dùng nick phụ trả lời tin nhắn của Cố Ức Hàng: “Cảm ơn sự yêu mến, sản phẩm này tôi không bán.”
 
Sao mà Cố Ức Hàng có thể nghĩ đến mình sẽ bị từ chối? Duy Tấn có địa vị gì? Anh ta có thân phận gì? Anh ta hạ mình đến liên hệ bọn họ, quả thực là xem trọng hình thức ban đầu của trợ lý thông minh (bản liệt kê) này, hơn nữa là đã khen ngợi nói khoác ở chỗ của Hạ Sở, không muốn mất mặt ở chỗ của cô. 
 
Anh cũng không gấp, kiên nhẫn nói: “Các bạn không muốn bán cũng được, hay là gia nhập Duy Tấn, cùng nhau nghiên cứu phát triển.”
 
Nét mặt Hạ Sở mỉa mai, Liên Tuyến gia nhập Duy Tấn? E là phải thu mua Duy Tấn đi.
 
Cô tiếp tục dùng nick phụ trả lời anh ta: “Xin lỗi, chúng tôi không dự định gia nhập Duy Tấn.”
 
Cố Ức Hàng: “...”
 
Chuyện muốn lấy lòng nhưng lại bị mất mặt này làm anh có chút ngu ngơ, sao mà anh chịu từ bỏ, tiếp tục nói: “Có thể các bạn không hiểu rõ, một sản phẩm làm ra thì dễ nhưng chuyện nghiên cứu phát triển và duy trì tiếp sau đó không phải ba người có thể làm được, cần có một nguồn vốn nhiều và đoàn đội nghiên cứu mở rộng, tuyệt đối không phải chuyện dễ dàng.”
 
Anh ta lại nói: “Hay là xem xét một chút về giá tiền mà tôi đưa ra trước đã.”
 
Anh ta báo một con số, Hạ Sở vừa nhìn, trái lại cũng cảm nhận được lòng thành của Cố Ức Hàng.
 

Nếu là một sinh viên bình thường, đoán chừng phải hai mắt phát sáng, ngay cả nghĩ cũng không thèm nghĩ đã nhanh chóng bán đi.
 
Tiếc là... cô không xem trọng chút tiền này.
 
Cố Ức Hàng tiếp tục nói: “Hình thức ban đầu về sản phẩm của các bạn làm rất tốt, giao đến tay Duy Tấn, tuyệt đối sẽ trở thành một sản phẩm cực kì xuất sắc, tin rằng các bạn cũng là yêu thích nó, cũng hi vọng nó có một tương lai tốt hơn đi.”
 
Thật là biết ăn nói, động chi dĩ tình hiểu chi dĩ lý* thế này, người bình thường sao có thể chống đỡ nổi.
 
*động chi dĩ tình hiểu chi dĩ lý: raw là 之以情动之以理, ý chỉ dùng tình cảm để làm người khác cảm động, dùng đạo lí để làm người khác hiểu rõ.
 
Hạ Tổng của chúng ta không phải là người bình thường: “Xin lỗi, chúng tôi không bán.”
 
Cố Ức Hàng buồn rầu rồi, những người họ Hạ đều là cục đá đầu thai lên hay sao? Sao mà hết người này đến người kia đều hồ đồ không thông minh thế này?
 
Cố Ức Hàng chưa hết hy vọng, lại nói với cô: “Bạn có cần hỏi ý kiến những người bạn của mình không?”
 
Dù sao thì sản phẩm là của ba người nhưng trên mạng chỉ để lại phương thức liên lạc của Hạ Mộc.
 
Cố Ức Hàng như thế này là không thể phá vỡ cục đá thì chuẩn bị vòng vèo phát triển.
 
Liên quan đến chuyện này, Hạ Sở thật sự có thể tự mình đưa ra quyết định.
 
Ngược lại cũng không phải là cô tự mình quyết định, không quan tâm đến ý kiến của Dante và Gong, mà hoàn toàn ngược lại, cô nghe theo bọn họ hết.
 
Nếu như Dante và Gong không muốn bán, thế cô sẽ không bán.
 
Nếu như bọn họ muốn bán, thế cô sẽ mua lại, giá tiền tuyệt đối cao hơn giá mà Cố Ức Hàng đưa ra.
 
Cho dù bọn họ muốn tự mình nghiên cứu phát triển, cô cũng có thể giúp đỡ về nguồn vốn.
 
Cho nên cô mới sẽ chắc chắn với Cố Ức Hàng như thế.
 
Cố Ức Hàng vẫn đang đấu tranh: “Các bạn thật sự không muốn bán, Duy Tấn có thể lấy tư cách là nhà đầu tư rót tiền vào.”
 
Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất rồi, có thể thấy Cố Ức Hàng thật sự xem trọng bản liệt kê XDG, dĩ nhiên cũng không loại trừ chuyện bởi vì anh ta đã sớm ‘kéo xong lá cờ lớn’ trước mặt Hạ Sở, lúc này trên ‘lá cờ’ không thể viết lên tên của Duy Tấn, quá mất mặt.
 
Hạ Sở tiếp tục tạt nước lạnh cho anh ta: “Xin lỗi, chúng tôi đã có dự định rồi, không phiền Ngài hao tâm tổn trí.”
 
Cố Ức Hàng im lặng, cả đời này anh không hề muốn nói chuyện với những người họ Hạ nữa rồi!
 
Buổi tối, Hạ Sở vào nhóm thảo luận, Gong vẫn chưa online, cô nói chuyện này cho Dante nghe trước.
 
Sau khi cô nói ra giá tiền còn vô cùng đắc ý nói: “Cục cưng của chúng ta có giá trị không thấp.”
 
Dante nói: “Thật ra bán cũng được.”
 
Hạ Sở ngơ ngác, hỏi anh: “Anh muốn bán hay sao?”
 
Dante nói: “Giá tiền hợp lí thì có thể bán.”
 
Hạ Sở hỏi: “Giá tiền trong lòng anh là bao nhiêu?”

 
Dante cố ý ngừng lại một lát, thong thả ung dung nói: “Ba trăm... tỷ... USD đi.”
 
Một câu nói mà anh ngừng ba lần, cuối cùng hoàn toàn làm Hạ Sở bật cười: “Đừng quậy.”
 
Giá tiền này ai mà mua nổi? Là muốn giữ khư khư sao!
 
Dante nhẹ giọng nói: “Sản phẩm của chúng ta là vô giá mà.”
 
Lúc anh nói câu này rất nghiêm túc, bên trong giọng nói vốn từ tính mang theo một chút tình cảm khác.
 
Hạ Sở lại có thể nhanh chóng nhận ra được.
 
Tiêu rồi tiêu rồi, Dante sẽ không thật sự xem cô thành một sinh viên tuổi tác tương đương rồi đi?
 
Lúc này Gong đã đến, Hạ Sở thở phào một hơi, nhanh chóng đem chuyện thu mua cũng nói cho Gong nghe.
 
Gong nói: “Tôi không làm nhiều, chủ yếu là cách nghĩ của hai người, cho nên bán hay không tôi không ý kiến.”
 
Hiếm khi anh ta nói ra một đoạn dài như vậy, Hạ Sở vẫn không quen cho lắm, cô nói: “Đây là do ba người chúng ta cùng nhau hoàn thành, không chia làm nhiều làm ít, anh có suy nghĩ thì cứ việc nói ra.
 
Gong ngừng một chút nói: “Tôi chỉ muốn lấy được hạng nhất.”
 
Lòng hiếu thắng mạnh như vậy sao chứ.
 
Hạ Sở không lên tiếng, Dante lại hỏi anh ta: “Lấy được hạng nhất anh muốn làm gì?”
 
Gong nói: “Gặp một người.”
 
“Ai?”
 
Gong không lên tiếng, là không muốn trả lời.
 
Dante và Hạ Sở đều không hỏi tiếp nữa.
 
Ba người không tán gẫu tiếp nữa, lại chỉnh sửa một vài thứ với bản liệt kê, tranh thủ mấy ngày nay tiến hành lần test và điều chỉnh cuối cùng.
 
Sau khi bận xong, lúc mọi người offline, Dante hỏi một câu: “Lúc chung kết cần thể hiện ở hiện trường, chúng ta gặp mặt trước đi.”
 
Tim Hạ Sở chợt căng thẳng.
 
Gong không sao cả: “Được.”
 
Trong lòng Hạ Sở nói: Ngài Gong, anh được tôi không được nha!
 
-------
Giải thích: (Nguồn: Internet.)
 
(*) Cọ nhiệt: raw là 蹭热度, nghĩa là ké fame, lợi dụng sự nổi tiếng của người khác để tăng độ hot cho mình.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui