Cô không muốn để anh đi.
Nhưng mà cô có biết anh là ai hay không?
Lòng Giang Hành Mặc chợt nhói, cuối cùng không nỡ thoát khỏi sự níu kéo của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Sở dùng sức nắm lấy vạt áo của anh, dùng sức đến mức khớp tay trở nên trắng bệch. Áo sơ-mi những ngày hè vốn là rất mỏng nhẹ, chất vải màu xám bạc cứ như những đám mây tích mưa trên bầu trời, suôn mướt, mát mẻ nhưng có dùng sức như thế nào đều không có cách thật sự nắm lấy, ngược lại làm cho chính cô ướt sũng, rất nhếch nhác.
Giang Hành Mặc nhìn một hồi, cuối cùng vẫn không rời đi, anh lên giường, nằm bên cạnh cô.
Giống như đang tìm kiếm ngòi lửa vậy, cô co lại bên hông anh, lộ ra bộ dạng yếu đuối mà bình thường khó có thể nhìn thấy.
Nhưng cũng chỉ là co lại ở nơi đó, không chạm đến anh cũng không dựa đến gần anh nữa, chừa lại một chút xíu khoảng cách hầu như không thể nhận thấy được giữa hai lớp quần áo mỏng manh.
—— Một khoảng cách rất khó để nhìn rõ nhưng lại có thể cảm nhận được một cách rõ ràng.
Giang Hành Mặc cứ nằm trên giường như vậy, nhìn vào chiếc đèn treo do chính tay anh lựa chọn, nghe thấy hơi thở dần dần ấm áp của cô, trong đầu chỉ có một chút thoang thoảng, là do anh tưởng tượng ra, một mùi thơm thuộc về cô.
Hơn nửa tiếng sau, Hạ Sở dường như đã yên tâm, cánh tay nắm chặt anh đã buông lỏng, Giang Hành Mặc rất nhanh đã cảm nhận được, động tác của anh rất nhẹ, rất cẩn thận từng li từng tí.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mà lúc anh ngồi dậy, chuẩn bị rời đi, cô gái đang ngủ say chợt mở to mắt.
Hai người đối mặt, Giang Hành Mặc sững sờ.
Hạ Sở nhìn anh, dùng ánh mắt vô cùng tỉnh táo mà nhìn chằm chú anh, không nói tiếng nào mà cứ nhìn anh.
Cô đã tỉnh, cô đã nhìn thấy anh, cô sẽ nghĩ như thế nào.
Sao mà Dante có thể vào đây được?
Không phải Dante, vậy là ai?
Giang Hành Mặc không hề sững sờ quá lâu, mặc dù phương thức ngả bài này rất hỏng bét, nhưng anh vốn cũng không muốn tiếp tục che giấu.
“Anh...” anh mở miệng, chỉ nói một chữ, Hạ Sở đã nhắm mắt lại.
Giang Hành Mặc ngừng một lát, gọi ra tên của cô: “Megan.”
Hạ Sở không hề động đậy, ngủ rất yên tĩnh, cứ như mọi thứ khi nãy đều là ảo giác của Giang Hành Mặc.
Hai đầu chân mày Giang Hành Mặc hơi nhíu lại, anh ngồi bên hông giường, nhìn cô qua ánh đèn hơi mờ.
Cô ngủ say, không phải giả vờ ngủ, là thật sự chìm đắm vào trong một giấc mơ đẹp đẽ nào đó, yên tâm cứ như đang dựa vào trong lòng mẹ.
Người mở mắt khi nãy cứ như là một người khác, một người khác đang nhìn anh bằng cơ thể này của cô.
Lúc Hạ Sở thức dậy, đầu đau như búa bổ.
Uống rượu thì thoải mái được nhất thời nhưng những triệu chứng sau khi say xỉn cứ như thiêu đốt trong lò.
Cảm giác này ai thử người đó biết, đúng thật là cả suy nghĩ chỉ còn lại một câu nói: Ai mà uống nữa thì người đó là con chó con!
Hạ Sở rên một tiếng, phát hiện chính mình ngủ trên giường, rất ngạc nhiên: được đó, ý thức đã không rõ ràng, còn có thể đi về phòng ngủ, ngủ trên giường, Hạ Tổng thật giỏi!
Sau khi đầu óc cô hơi hơi tỉnh táo chợt nhớ đến Cao Tình.
Cô sẽ không bỏ mặc cô ấy trên mặt đất không quan tâm đó chứ? Hạ Sở ngồi bật dậy, cảm giác chóng mặt dữ dội ập đến, làm cô đã cảm nhận được cái gì gọi là mắt đổ đom đóm. Thật sự là đom đóm bay đầy mắt, bay đến mức xương sọ cô đều sắp nổ tung.
“Aizzz!” Cô phát ra tiếng than vãn, ngửa mặt nằm trên giường, sau khi hòa hoãn một lúc, Hạ Sở mới từ từ ngồi dậy, cảm giác đã có thể thích ứng được.
Cô đi chân không xuống lầu, vừa nhìn đã thấy những bình rượu rỗng lộn xộn, hôm nay phải tìm người đến thu dọn một chút. Cô nghĩ như vậy nên đi thẳng qua đó, đã nhìn thấy Cao Tình đang ngủ trên sofa.
Sofa rất rộng rãi, Cao Tình ngủ trên đó không hề lộ rõ sự chật hẹp, điều làm cho Hạ Sở thở phào hơn là, cô vẫn còn nhớ đắp thảm lông cho cô ấy.
Đáng tin, Hạ Sở thật sự khâm phục khả năng uống rượu của mình.
Nhìn thấy ánh mặt trời đã lên cao, Hạ Sở gọi một cuộc điện thoại cho Ethan, nói một tiếng về chuyện buổi sáng không đến công ty nữa.
Cô đi đến nhà bếp, đang cân nhắc xem tiểu Hắc có biết làm canh giải rượu hay không.
Bước qua vừa chạm vào, thật sự biết làm nha, Hạ Sở tâm phục khẩu phục với Hắc Đại Trù*.
*Đại Trù: raw là 大厨, đầu bếp có trình độ khá cao.
Tiểu Hắc đúng thật là cảm thấy hỗ thẹn vì được khen, vốn là, nó không biết làm đâu nhưng mà người ba nào đó tối hôm qua đã cập nhật cho nó, đã thêm vào sách hướng dẫn và nguyên liệu của món canh giải rượu, cũng cực kì chu đáo.
Tiếc là ba không để lại tên, tiểu Hắc liền lặng lẽ nhận lời khen thôi.
Nấu xong canh giải rượu, Hạ Sở tự uống một chén trước, mùi vị thật ghê, có điều quả thật đã tỉnh táo tinh thần.
Cô đi gọi Cao Tình một tiếng, Cao Tình bĩu môi lẩm bẩm: “Ngủ thêm chút, ngủ thêm chút nữa.” Giọng nói đã hoàn toàn khàn đi.
Hạ Sở nói: “Uống canh giải rượu đi rồi ngủ tiếp.”
Cao Tình lấy thảm lông che kín lỗ tai, coi như không nghe thấy.
Hạ Sở rất nhạy bén, lấy điện thoại mở ra chế độ chụp ảnh.
“Tách” một tiếng, chỗ nhấp nhô lông xù bên dưới thảm lông ngay lập tức lộ ra ngoài, Cao Tình với đôi mắt sưng vù nói: “Chụp gì mà chụp! Bà đây chưa rửa mặt chưa gội đầu chưa trang điểm!”
Hạ Sở cười nói: “Chính là muốn chụp lúc cậu không rửa mặt không gội đầu không trang điểm đó.”
Cao Tình sững sờ một lúc, đầu óc mới hoạt động trở lại, cô xoa xoa huyệt thái dương nói: “Trời đã sáng rồi à.”
Hạ Sở bưng canh giải rượu qua: “Uống rồi sẽ dễ chịu hơn một chút.”
Bên trong đôi mắt sưng vù của Cao Tình ngập tràn sự kinh ngạc: “Cậu còn biết làm cái này?”
Hạ Sở nói: “Tự nhà bếp nó làm đó.”
Cao Tình rất tò mò, muốn đi xem thử nhưng mà đầu cực kì nhức, không di chuyển chân được, cô nhận lấy canh giải rượu, hiếm khi nói: “Giang Hành Mặc không phải là một người chồng tốt nhưng quả thực là một người tài giỏi.” (Nếu có đọc ở trang rồi thì cũng nhớ qua Luvevaland.co đọc để ủng hộ editor nha mấy bà)
Đây có lẽ xem như là khen ngợi đi, mặc dù có chỗ khác nhưng kết quả vẫn giống với câu “Anh ta ngoài gương mặt ra cái gì cũng tệ”.
Sau khi bịt mũi uống hết canh giải rượu, Cao Tình đi rửa mặt súc miệng, Hạ Sở đi “trao đổi” bữa sáng với tiểu Hắc.
Lúc cùng nhau ăn sáng, Hạ Sở nhìn thấy trạng thái của Cao Tình cũng ổn thì đi thẳng vào vấn đề: “Cậu định làm thế nào?”
Cao Tình biết cô muốn hỏi điều gì: “Ly hôn.”
Hai chữ chắc như đinh đóng cột làm cho Hạ Sở thở phào một hơi, tận đáy lòng cô cảm thấy Vương Thụy Hâm không xứng với Cao Tình.
Có điều hai chữ ly hôn trước sau cũng là một cái nhãn, dán vào người phụ nữ thì sự tổn thương mà họ phải chịu đựng luôn sâu sắc hơn người đàn ông.
Hạ Sở hỏi: “Vương Thụy Hâm sẽ phối hợp hay sao?”
Cao Tình cười lạnh một tiếng: “Anh ta không phối hợp thì tớ quậy đến mức làm cho anh ta thân bại danh liệt (1).”
Hạ Sở thật lòng cảm thấy không đáng cho Cao Tình nhưng mà chuyện sau đó quan trọng hơn: “Sau khi ly hôn cậu có dự định gì?”
“Chuyện này cậu không cần lo lắng,” Cao Tình nói: “tớ rời khỏi người đàn ông này chỉ sẽ sống tốt hơn mà thôi.”
Cuộc đời này của cô đã gặp phải ba người đàn ông, một người là ba ruột, một người là người cô yêu sâu đậm, một người là chồng, toàn cmn không phải thứ ra gì, tất cả mọi tai vạ của cô đều đến từ bọn họ!
Hạ Sở không lên tiếng, lần đầu tiên cô hối hận chính mình chỉ có “mười tám tuổi”, cô tin là cô năm hai mươi tám tuổi nhất định có thể giúp Cao Tình rất nhiều.
Có điều cô sẽ nghĩ mọi cách để giúp cô ấy, chắc chắn sẽ không làm cho Cao Tình bị uất ức thêm nữa.
Ăn xong Cao Tình đã đi về, quần áo tối qua của cô ấy không thể bận được nữa, Hạ Sở đã tìm cho cô ấy một bộ quần áo mới mà chính cô chưa từng bận qua.
Cao Tình đẫy đà hơn cô một chút, chiếc váy liền màu đen ôm chặt làm cho cô ấy lộ ra dáng người lòi lõm, cực kì gợi cảm.
Hạ Sở cười nói: “Ngực to thật.”
Cao Tình còn cố ý ưỡn ngực, đứng đối diện với kính nói: “Đã không thông minh bằng cậu, nếu ngực mà không lớn hơn cậu nữa, thế thì tớ cũng quá thảm rồi đi.”
Nói xong hai người đều vui vẻ.
Buổi chiều, Hạ Sở ngồi trong công ty mất tập trung.
Mặc dù cô thiếu hụt kinh nghiệm xã hội nhưng cũng biết ly hôn không phải là chuyện đơn giản như thế, đặc biệt là một cuộc hôn nhân có tranh chấp về lợi ích, lại quậy thành thế này. (Nếu có đọc ở trang rồi thì cũng nhớ qua Luvevaland.co đọc để ủng hộ editor nha mấy bà)
Cô nghĩ tới nghĩ lui, không tìm được người thích hợp để trao đổi, dù gì cô hai mươi tám tuổi không hề cần tìm người trao đổi.
Cuối cùng, Hạ Sở đã gọi điện thoại cho Giang Hành Mặc.
Cũng chỉ có Giang Hành Mặc thôi, hai người bọn cô giờ đây cũng xem như là “giảng hòa”, lại có thêm ước hẹn một năm, tìm anh ta tư vấn một chút chắc là không có vấn đề gì lớn.
Điện thoại kết nối, giọng nói Giang Hành Mặc vẫn chưa tốt lên: “Hả?”
Hạ Sở nói: “Có thời gian không, gặp mặt đi.”
Giang Hành Mặc có thời gian nhưng phải “hóa trang”, thế là nói: “Mười phút sau anh đi tìm em.”
Hạ Sở nói: “Không cần, tôi đến bãi giữ xe phía Đông đợi anh.”
Giang Hành Mặc nói: “Được.” Bãi giữ xe phía Đông nằm chính giữa văn phòng của hai người, hơn nữa không hề có người khác đến.
Nhìn thấy Giang bánh ú, Hạ Sở cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp nói: “Tôi muốn trao đổi một chút với anh về chuyện ly hôn.”
Giang Hành Mặc: “...”
Hạ Sở ý thức được câu nói này của cô nói rất không ổn cho lắm, nhanh chóng giải thích nói: “Không phải chuyện ly hôn của chúng ta, hai chúng ta không cần trao đổi, một năm sau tôi trực tiếp rời đi.”
Câu giải thích này của cô không những không an ủi được anh bạn Giang, ngược lại còn đâm vào tim hơn.
Hạ Sở nói rõ đầu đuôi ngọn nguồn mọi chuyện của Cao Tình và Vương Thụy Hâm.
Mặc dù vừa gặp mặt đã bị đâm một nhát nhưng Giang Hành Mặc vẫn đưa ra biện pháp giúp cô: “Ly hôn, hủy hoại Vương Thụy Hâm, thu mua cổ phần trong tay anh ta, để Cao Tình làm ăn riêng lẻ.”
Đơn giản thô bạo, dứt khoát lưu loát.
Bỗng nhiên Hạ Sở có chút hoảng sợ, cảm nhận một cách sâu sắc được là người chồng trên danh nghĩa này của cô không phải là một người dễ trêu chọc.
-------
Giải thích: (Nguồn: Internet.)
(*) Thân bại danh liệt: raw là 身败名裂, có nghĩa là mất đi thân phận, địa vị (thân bại) và bị phá luôn cả danh dự (danh liệt). Nguồn: Internet.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...