Thức dậy đã lập gia đình rồi

Bên trong chiếc hộp trang sức bằng nhung tơ đen đang đặt trọn bộ ngọc lục bảo (*) xinh đẹp: dây chuyền, bông tai, vòng tay còn có nhẫn.
 
Ngọc lục bảo bên trên mặt dây chuyền là to nhất, màu sắc cực đẹp, độ bão hòa cực cao, cứ như chồi non nở rộ, ngâm mình trong những giọt sương lóng lánh vào buổi sáng tinh mơ, tỏa ra khí chất sạch sẽ tao nhã.
 
Ngọc lục bảo trên bông tai thì tương đối nhỏ hơn một chút, tỏ ra rất độc đáo, trên vòng tay và nhẫn điểm xuyết kim cương, ánh sáng phản xạ ra vừa trong suốt vừa rực rỡ, quả thực là bắt mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đừng nói là mẹ Hạ, ngay cả một người không hề thích thú trang sức như Hạ Sở, hơn nữa hiểu biết cực kì rộng (trong nhà có rất nhiều) mà cũng đều nhìn đến hai mắt phát sáng.
 
Mẹ Hạ rất là thích, bà nói: “Không cần tốn kém như vậy.”
 
Giang Hành Mặc nói: “Cũng là một chút tấm lòng của phận làm con cái.”
 
Giọng nói này khàn khàn nhưng nội dung rất bùi tai, mẹ Hạ cũng biết hai người không thiếu cái này nên vui vẻ nhận lấy, đương nhiên là ánh mắt vẫn nhìn về phía khối rubik to to kia.
 
Đồ trang sức có quý hiếm và mắc tiền hơn nữa cũng không thể so được với tấm lòng và sự kinh ngạc vui mừng chứa đựng trong khối rubik trên tay này.
 
Mẹ Hạ đều không nỡ trả lại khối rubik cho Giang Hành Mặc, mặc dù đây vốn là món quà mà bà tặng cho anh.
 
Hạ Sở cũng chịu thua, thật ra cô cũng có chuẩn bị quà sinh nhật cho mẹ nhưng so với một món thêm một món quà này của Giang Hành Mặc thì món quà của chính cô quá khó coi, hoàn toàn không thể lấy ra được mà!
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu như Giang Hành Mặc đã nói bộ trang sức ngọc lục bảo này là do hai người cùng nhau tặng, thế thì... ngầm thừa nhận vậy.
 
Ba Hạ bưng canh lê hấp đường phèn ra: “Đến đến đến, uống một chút trước đi để thấm giọng.”
 
Giang Hành Mặc muốn nói cảm ơn, ba Hạ vội vã nói: “Được rồi, khách sáo làm chi, mau uống đi.”
 
Giang Hành Mặc im lặng, cẩn thận bưng chén.
 

Mẹ Hạ đây là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng vừa lòng, cho dù con rễ là một chiếc bánh ú.
 
Bà nháy mắt với con gái: “Còn không đi giúp đỡ, cánh tay nó còn đang quấn vải băng đó, bưng chén không đau hay sao?”
 
Hạ Sở: “...”
 
Giang Hành Mặc há miệng muốn nói: chính anh có thể làm được.
 
Mẹ Hạ đã chặn không cho anh nói chuyện, bà nói với Hạ Sở: “Nhanh, đi bưng giúp nó đi, cũng đã là vợ chồng, thẹn thùng cái gì.”
 
Hạ Sở ngẩn ngơ một hồi mới phản ứng lại: ý nghĩa trong câu nói này của mẹ là muốn cô đút anh uống hay sao!
 
Mẹ Hạ còn cố ý kéo ba Hạ trốn vào nhà bếp: “Các con uống trước đi, mẹ đi xem thử canh đã hầm ra sao rồi.”
 
Có thể ra sao? Món ăn đều đã dọn lên bàn hết rồi, có thể bắt đầu ăn rồi ba mẹ à!
 
Tiếc là hai ông bà cứ như yêu sâu đậm nhà bếp, đi nhanh như bay.
 
Hạ Sở nhìn nhìn Giang Hành Mặc.
 
Giang Hành Mặc nhìn thẳng về một hướng.
 
Hạ Sở lại nhìn đến chén canh lê hấp đường phèn trong tay mình.
 
Giang Hành Mặc rất tự giác, hắng hắng cổ họng khàn khàn nói: “Anh tự mình uống.”
 
Hạ Sở đặt canh lê hấp đường phèn lên bàn trà, lại đẩy bàn trà đến trước mặt anh.
 
Đút thì không thể nào đâu, cả đời này cũng đều không thể nào, đặt chén ngay tại nơi mà anh có thể chạm đến được đã là cực hạn rồi!

 
Hạ Sở nói: “Uống đi.”
 
Giang Hành Mặc thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
 
Giọng nói vẫn khàn khàn, hai chữ mà nói như một loại nhạc cụ đã biến âm, làm cho người ta nghe mà khó chịu.
 
Hạ Sở nói: “Cổ họng không tốt thì ít nói chuyện đi.”
 
Giang Hành Mặc không nói nữa, anh múc một muỗng nước lê, lúc uống vào, chỉ thấy vị ngọt này đã quá đủ, chiếm lấy đầu lưỡi, chảy vào bụng, làm ấm lục phủ ngũ tạng.
 
Có lẽ sự tốt đẹp này như hoa quỳnh sớm nở tối tàn nhưng cũng làm cho người ta cam tâm tình nguyện.
 
Một lát sau, bốn người ngồi trước bàn, sắp bắt đầu bữa tiệc. 
 
Thật ra thì Hạ Sở cũng có chút khó hiểu, họ hàng nhà cô cũng rất nhiều, sao mà một người cũng không đến?
 
Chỉ là nhìn thấy biểu hiện của ba mẹ đều rất bình thường, cô không tiện hỏi nên xem như là điều đương nhiên.
 
Mừng sinh nhật dĩ nhiên phải có bánh sinh nhật, cái này cũng là do Giang Hành Mặc chuẩn bị, bánh sinh nhật không lớn nhưng mà vẻ ngoài tinh xảo, cho dù là nhìn vô cùng đơn giản nhưng từ dao nĩa kia cũng có thể ngửi được mùi vị đắt tiền.
 
Tâm trạng Hạ Sở rất tốt, nói: “Mẹ, để con hát một bài mừng sinh nhật đi!” Bắt đầu từ lúc cô biết bài hát này, mỗi năm đều hát cho ba mẹ nghe, đây cũng là món quà tốt nhất có thể tặng cho ba mẹ thời cô còn trẻ. 
 
Nhưng vào giờ khắc này, cô vừa nói ra câu này, ba người trên bàn đều không hẹn mà cùng nhìn về phía cô, trong ánh mắt ít nhiều cũng có chút kinh ngạc.
 
Hạ Sở nhạy bén đã nhận ra được, trong lòng cô nói: Tiêu rồi, vừa vui mừng nên quên mất chính mình đã là một cô gái trưởng thành hai mươi tám tuổi rồi!
 
Với độ tuổi này làm sao mà sẽ hát mừng sinh nhật, nếu mà giỏi giang một chút, sợ là con cái cũng đã có thể đứng ra hát mừng cho ông ngoại bà ngoại nghe rồi.

 
Nhưng mà lời đã nói ra... 
 
Mẹ Hạ vui mừng trong lời nói: “Được đó! Đã lâu không nghe bé con hát mừng sinh nhật.”
 
Hạ Sở đã đâm lao phải theo lao, cô nói rất thẹn thùng: “Cũng... cũng không có người ngoài, lắng nghe đỡ nha.”
 
Không nghĩ nhiều thế nữa, mẹ vui mới là chuyện quan trọng nhất!
 
Cô hắng giọng, chậm chạp hát lên, một bài hát mà ai cũng biết, lời bài hát rất đơn giản, giai điệu cũng giản đơn nhưng những tình cảm chứa đựng trong đó không bao giờ là đơn giản.
 
Giọng của Hạ Sở rất hay, không phải là loại âm sắc làm người khác kinh diễm, mà là một chất giọng róc rách, trong suốt như một dòng nước suối, một giọng hát sạch sẽ mà khi chảy vào bên trong tai, có thể gột rửa tâm hồn. (Nếu có đọc ở trang rồi thì cũng nhớ qua Luvevaland.co đọc để ủng hộ editor nha mấy bà)
 
Giang Hành Mặc lặng lẽ lắng nghe, con ngươi co lại cực nhẹ.
 
Hạ Sở đã từng hát mừng sinh nhật cho anh.
 
Lúc đó hai người vẫn còn ở trong trường đại học, cùng nhau thức khuya để làm một dự án, anh chưa từng ăn mừng sinh nhật, cũng chưa từng có ai mừng sinh nhật cho anh, chính bản thân anh cũng chưa từng để ý đến.
 
Cũng không biết Hạ Sở làm sao mà biết được, lúc tiếng đồng hồ sáng sớm vừa vang lên, cô hỏi anh: “Hôm nay là sinh nhật của anh sao?”
 
Giang Hành Mặc hơi ngơ ngác, ngẩng đầu từ sau màn hình máy tính, ánh mắt nhìn về phía cô có chút ngờ vực.
 
Hạ Sở cười nhẹ nói: “Tôi không có chuẩn bị quà, nếu như anh không để ý thì tôi hát một bài cho anh nghe?”
 
Đó là lần đầu tiên Giang Hành Mặc nghe được bài hát chúc mừng sinh nhật, chất giọng nữ trong suốt đó, mang theo chút ít hồi hộp và mất tự nhiên, vang vọng trong màn đêm vắng vẻ.
 
Màn đêm quá trống vắng, tiếng vọng quá vang, đã làm rung động đến lồng ngực anh.
 
Sau khi hát xong Hạ Sở huơ huơ tay, che đậy sự mắc cỡ của chính cô: “Được rồi được rồi, mẹ à mẹ mau ước nguyện đi, thổi nến thôi!”
 
Mẹ Hạ chắp tay trước ngực, nhắm mắt cong khóe môi, điều ước là một nguyện vọng duy nhất của một người mẹ: Mong cho con cái cả đời bình an hạnh phúc.
 
Một bữa cơm ăn rất vui vẻ, “chuỗi thức ăn” có lẽ chính là: ba mẹ Hạ rất vui vẻ thì Hạ Sở vui vẻ; Hạ Sở vui vẻ thì Giang Hành Mặc vui vẻ; Giang Hành Mặc vui vẻ thì ba mẹ Hạ càng vui vẻ hơn... 

 
Cứ tuần hoàn như thế, ngược lại mới thật sự là một gia đình.
 
Sau khi ăn ba Hạ nói: “Các con không cần dọn, nếu bận rộn thì nhanh chóng quay về đi.”
 
Hạ Sở không nỡ rời đi, Giang Hành Mặc lại hắng giọng nói một câu: “Bốn người, vừa khéo đủ bàn.”
 
Chuyện này đúng thật là làm cho ba mẹ Hạ vui mừng vô cùng: “Các con rảnh sao?”
 
Hạ Sở có thể nói gì đây, chỉ đành ở lại cùng ba mẹ chơi mạt chược thôi!
 
Cả nhà dọn dẹp bàn xong, chơi cả buổi chiều, chỉ một mình Giang Hành Mặc thua, thua sạch sành sanh.
 
Trong lòng Hạ Sở nói: Tiến sĩ Toán học cũng khá lắm, đầu óc xoay chuyển cũng nhanh thật.
 
Ba mẹ Hạ chơi rất thỏa thích, chỉ có điều kiêng dè sức khỏe của Giang Hành Mặc, sợ anh không chịu nổi.
 
Giang Hành Mặc nói: “Không đâu, trong nhà mát mẻ, cứ ngồi yên thế này, cũng rất tốt.”
 
Ba Hạ nhanh chóng chỉnh nhiệt độ máy lạnh xuống thấp một chút nữa.
 
Vừa chơi đã chơi đến lúc trời bên ngoài sắp tối mò luôn.
 
Ba Hạ nghĩ một lát, nói: “Hay là tối nay các con đừng quay về nữa?”
 
Hạ Sở vẫn còn chưa ý thức được phía trước có bẫy, cô nhanh chóng nói: “Được đó được đó!” Cô ước gì luôn sống tại nhà.
 
Mẹ Hạ nhếch miệng cười nói: “Thế được thôi, mẹ đi thay drap giường mới cho các con.”
 
Hạ Sở ngơ ngác một chút: Đợi đã, con đường này tính không được đúng lắm nha!
 
(*) Ảnh minh họa ngọc lục bảo:

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui