“Cái gì?” Giang Hành Mặc thật sự không có cách nào che giấu sự kinh ngạc trong mắt.
Hạ Sở rất ngại: “Anh đừng hiểu lầm, tôi thật lòng muốn ly hôn cùng anh ta, chỉ là ba mẹ tôi không chấp nhận được, thế hệ của bọn họ rất chống đối chuyện ly hôn này...”
Cô ngừng lại một chút rồi nói: “Tôi muốn vượt qua tiệc sinh nhật trước đã, lại ngấm từ từ cho bọn họ Giang Hành Mặc đã cặn bã xấu xa lại còn ngoại tình như thế nào!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Hành Mặc im lặng, anh trốn đông trốn tây nhiều ngày như vậy, thì ra là đang trốn tránh tiệc sinh nhật của mẹ vợ?
Trời mới biết anh muốn đến nhà Hạ Sở biết bao, muốn đến thăm hỏi hai ông bà nhiệt tình hiếu khách biết bao, muốn uống vài ly với ba vợ biết bao.
Lúc này đây, đồng chí Giang nhận thức sâu sắc được “hối hận xanh ruột” là sự miêu tả xác đáng đến mức nào —— bây giờ anh đều có chút đau xoắn ruột rồi.
Hòa hoãn lại một chút, Giang Hành Mặc nói: “Tại sao không gửi tin nhắn cho anh ấy?” Nếu như sớm gửi một tin nhắn, anh biết được không phải là ly hôn, chắc chắn...
Hạ Sở chun mũi nói: “Điện thoại đều không nghe, tin nhắn anh ta sẽ xem sao? Xem rồi thì làm sao? Để anh ta biết tôi có chuyện nhờ anh ta, không chừng anh ta lại gây ra chuyện nữa! Vốn dĩ tôi đã ở thế bất lợi, mới không cần cho anh ta cơ hội tác quái.”
Giang Hành Mặc: “...” Thành kiến ăn sâu bén rể này phải làm sao mới có thể gạt bỏ đây.
Hạ Sở lại nói: “Anh ta không đi thì thôi vậy, vừa khéo, tôi ngã bài với ba mẹ tôi, trực tiếp để hai người nhìn rõ anh ta là loại người như thế nào, cũng bớt chuyện!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tim Giang Hành Mặc thắt lại, cảm giác được một mối nguy cực lớn ập đến.
Tiệc sinh nhật này, anh nhất định phải đi, tuyệt đối không thể để mất đi sự ủng hộ đến từ ba mẹ vợ.
Hạ Sở nghĩ lại rồi nói: “Vẫn muốn kéo dài qua sinh nhật... anh nói xem tôi đàm phán với anh ta thì thế nào? Chỉ cần anh ta cùng tôi tham gia tiệc sinh nhật của mẹ, tôi lập tức kí tên thỏa thuận ly hôn với anh ta.”
Giang Hành Mặc: “...”
Hạ Sở tiếp tục nói: “Anh ta chắc chắn là rất muốn nhanh chóng ly hôn với tôi.”
Anh không muốn, không muốn chút nào.
Hạ Sở đã hạ quyết tâm: “Cứ quyết định như thế đi, ngày mai tôi đi thử!”
Đừng thử nữa, không thể thành công đâu.
Hạ Sở lại càng nghĩ càng “rõ ràng” rồi: “Anh ta không đi thì thôi, tôi nói xấu anh ta, để cho ba mẹ tôi ủng hộ tôi ly hôn, không được thì đi theo trình tự pháp luật; nếu anh ta đi thì tôi sẽ theo nguyện vọng của anh ta, cho anh ta chút thể diện, chúng tôi dễ hợp dễ tan.”
Không đến tiệc sinh nhật, đắc tội với ba mẹ vợ, kết quả là ly hôn.
Đến tiệc sinh nhật, Hạ Sở nhất thời tức giận liền chắc chắn sẽ ly hôn với anh ngay tại chỗ.
Năm nay Giang Hành Mặc đúng là không thể ném đi lời nguyền ma quỷ “ly hôn” này mà.
Đây đúng thật là một mệnh đề có kết cục hoặc là chết hoặc cũng là chết mà.
Giang Hành Mặc nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định tự cứu mình một lần: “Có lẽ anh ấy không muốn ly hôn với cô.”
Hạ Sở xì mũi coi thường chuyện này: “Sống riêng nửa năm, chắc chắn anh ta có người thứ ba thứ tư thứ năm thứ sáu (1) xếp thành hàng, anh ta có thể không muốn ly hôn với tôi?”
Giang Hành Mặc nói: “Cô đừng nghĩ quá hỏng bét về anh ấy, anh ấy sẽ không ngoại tình đâu.”
“Sao mà không cho được?” Hạ Sở nói: “Chắc anh biết tổ video của chúng tôi gần đây gặp phải vấn đề khó chứ? Một bộ phim đầu tư sản xuất lại bởi vì nữ chính Điền Hân Lật là bồ nhí của anh ta, mới luôn gác lại đến bây giờ, nghe nói là người phụ nữ đó sợ nóng chê mệt, muốn đợi mát mẻ chút mới quay tiếp.”
Giang Hành Mặc khẽ nói: “Đừng nghe lời đồn, mắt thấy mới...”
Anh còn chưa nói xong, Hạ Sở ngắt lời anh: “Sao anh luôn nói giúp Giang Hành Mặc thế?”
Giang Hành Mặc mím chặt môi mỏng.
Hạ Sở quan sát anh một hồi, không vừa lòng nói: “Rốt cuộc anh đứng về phía ai?”
Ngài Giang có lẽ là đã gặp phải vấn đề khó giải nhất trên thế giới: Chính bản thân anh và vợ anh, anh nên đứng bên nào?
Hạ Sở nhìn anh hỏi: “Anh nói xem, anh có phải là Giang Hành Mặc...”
Cô cố ý ngừng một chút, Giang Hành Mặc ngay lập tức ngồi thẳng, tiếp đó Hạ Sở nói hết trọn câu, “có phải là gián điệp mà Giang Hành Mặc phái đến hay không?”
Giang Hành Mặc: “...”
Nếu như tim anh mà không tốt thì lúc này em đã không còn chồng rồi, cô Hạ à. (*)
(*) Giải thích một chút: trong tiếng Hoa khi nói thì định ngữ đứng trước trung tâm ngữ, ngược lại với tiếng Việt, nên khi Hạ Sở hỏi ngắt quãng, Giang Hành Mặc mới nghe nhầm tưởng đâu là Hạ Sở đã biết Dante là Giang Hành Mặc.
Hạ Sở nói xong ngược lại tự gây cười cho mình, cô cười nói: “Được rồi, nói đùa đó, nếu như anh thật sự có quan hệ gì với Giang Hành Mặc, tôi phải nghi ngờ cuộc đời nha!”
Giang Hành Mặc bị cô “trêu đùa” đến mức thật sự muốn làm cho cô nghi ngờ cuộc đời một chút.
Hạ Sở tự cười xong, nhìn thấy Giang Hành Mặc dường như có chút kỳ lạ, cô cũng thật sự nổi lên nghi ngờ trong lòng: “Anh không phải là...”
Giang Hành Mặc giữ bình tĩnh: “Phải là gì? Tôi phân rõ giới hạn với tra nam (*), tuyệt đối không có quan hệ.”
Hạ Sở lại mỉm cười: “Đúng! Chúng ta phải yêu quý mạng sống, tránh xa tên ‘tra nam’ Giang Hành Mặc này!
Nói xong cô còn tha thiết mong chờ nhìn Giang Hành Mặc, có lẽ là đang đợi “bạn thân” và chính mình cùng nhau tuyên thệ.
“Bạn thân” họ Giang chỉ có thể tâm trạng phức tạp mà mắng chính mình: “Ừm, yêu quý mạng sống, tránh xa tên... nam Giang Hành Mặc này.”
“Lớn tiếng một chút! Là tra nam!”
“Tạp nam.”
“Tra!”
“Trách.”
“Là ‘tra’ nha!”
Giang Hành Mặc nghiêm túc nói: “Tạp.”
Hạ Sở đã từ bỏ, nói: “Với giọng địa phương như anh, e là kiếp này anh không có duyên với kì thi cấp bậc tiếng Phổ thông (Trung Quốc) rồi.”
Giang Tổng không cần cấp bậc kì tiếng Phổ thông, anh chỉ là đang vùng vẫy tìm cách sống.
*Giải thích: ở đây do ngữ cảnh Giang Hành Mặc né tránh từ ‘tra nam’ (tên đàn ông cặn bã) nên mình để nguyên Hán Việt cho hợp ngữ cảnh.
Sáng sớm ngày hôm sau Hạ Sở nhìn vào lịch trên tấm gương rửa mặt, nhìn vào ngày sinh nhật đang dần cận kề, thở dài một hơi.
Cô nói với Dante rất rõ ràng rành mạch nhưng nếu thật sự giao cho cô quyết định thì rất khó.
Giang Hành Mặc không tham gia tiệc sinh nhật, làm sao mà cô có thể nói những chuyện này trên bữa tiệc sinh nhật để làm mẹ buồn đây.
Vẫn nên để cho Giang Hành Mặc tham gia, cho dù trói cũng phải trói anh ta đem đi!
Hôm nay có một buổi họp báo, liên quan đến việc ra mắt trò chơi mới.
Liên Tuyến dựa vào trò chơi “Thiên Hiện” mà mãi thịnh hành không suy yếu, đã trở thành huyền thoại trong giới trò chơi.
Từ khi “Thiên Hiện” ra mắt, nó đã không ngừng phá vỡ kỷ lục của mình, quanh năm chiếm đóng trên khắp các bảng xếp hạng lớn, lấy được vô số giải thưởng trong và ngoài nước, có được cộng đồng fan to lớn, hơn nữa còn có rất nhiều đoạn kết, có khả năng tương tác hoàn hảo. Nó làm được nhiều chuyện mà rất nhiều trò chơi khác không làm được, đã tạo ra được những kỳ tích mà vô số người không thể tưởng tượng được.
Nhiều năm như vậy, Liên Tuyến chỉ theo đuổi chất lượng chứ không theo đuổi số lượng, chủ yếu kinh doanh trò chơi này, lại tạo ra được những thành tích nổi bật mà những người cùng ngành không có cách nào vượt qua được.
Đã có bước đệm như thế nên trò chơi mới “Huyết Liệp” từ lúc bắt đầu nghiên cứu phát triển đã nhận được rất nhiều sự mong đợi.
Thị trường trò chơi đang dần bão hòa (2) và cần một nguồn máu mới, cần những đổi mới mang tính cải cách, cần một khuôn mẫu trò chơi mới làm cho người khác sáng bừng mắt.
Mà rõ ràng là Liên Tuyến có năng lực và nguồn vốn này, mọi người đều đang mong chờ nó lại tạo ra kỳ tích một lần nữa.
Nhưng mà Hạ Sở rất rõ ràng, “Huyết Liệp” vẫn hơi bình thường một chút, nó có thể nhẹ nhàng vượt qua hầu hết các trò chơi oanh liệt một thời trên thị trường, có thể trở thành một cây thông xanh khác của Liên Tuyến nhưng nó tuyệt đối không có cách nào vượt qua “Thiên Hiện”, không có cách nào trở thành một sự tồn tại mang tính cải cách mà mọi người đều mong đợi.
Bởi vì “Huyết Liệp” thiếu đi một người.
Thiếu đi Giang Hành Mặc.
Mặc dù Hạ Sở không muốn thừa nhận nhưng quả thực Giang Hành Mặc là người cực kì có năng lực, anh suy nghĩ vượt trội, làm việc đã tốt còn muốn tốt hơn, mục tiêu muốn đạt đến tiếp theo trước giờ đều không phải là vượt qua người khác một hai lần, mà là mười lần mấy chục lần, chỉ có như vậy, mới có thể tạo ra được kỳ tích thật sự.
Nếu muốn nói đến khuyết điểm của anh thì cũng có, hơn nữa còn cực kì chết người, đó chính là “không thiếu tiền”.
Nếu muốn làm thì phải làm đến mức tốt nhất, muốn làm thì phải làm đến mức hoàn mỹ nhất, còn vì nó mà không tiếc bỏ ra số tiền vượt xa dự định.
Mặc dù sau đó lợi nhuận đạt được cũng cao ngất ngưỡng nhưng giai đoạn trước lại cần phải chịu đựng áp lực cực kì lớn, là một loại áp lực lớn đến mức làm người ta phát điên.
“Huyết Liệp” là một sản phẩm mang tính quyền lợi, bởi vì tính quyền lợi của nó, từ lúc vừa bắt đầu Giang Hành Mặc đã vứt bỏ nó.
Cho nên nó là sản phẩm của Hạ Sở, hoặc nên nói là sản phẩm của Hạ Sở hai mươi tám tuổi, cô đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết vì nó, thậm chí còn có chút cố chấp muốn làm nó vượt qua “Thiên Hiện”.
Nhưng mà rất khó, bây giờ Hạ Sở mười tám tuổi, với chút kiến thức nông cạn của cô cũng có thể phân biệt được sự chênh lệch giữa hai trò chơi này.
Cũng giống như phi thuyền vũ trụ và máy bay, dĩ nhiên là máy bay cao hơn mọi phương tiện giao thông khác trên mặt đất nhưng mãi mãi vẫn không có duyên đi tìm tòi thế giới bên ngoài hành tinh.
Nghĩ ngợi lung tung suốt đoạn đường, khi đến hiện trường buổi họp báo, Hạ Sở khó tránh khỏi căng thẳng.
Megan đã sớm luyện thành thói quen với cảnh này, còn Hạ Sở lại là lần đầu tiên (3)!
Lúc đến vẫn không cảm thấy gì, đợi đến lúc nhìn thấy hội trường náo nhiệt như vậy, cô vẫn toát mồ hôi lòng bàn tay.
Lúc ở trong phòng trang điểm dặm lại phấn, Ethan lại giúp cô sắp xếp lại những câu hỏi có thể sẽ gặp phải trên buổi họp báo.
Hạ Sở nhìn thẳng vào gương trang điểm, Ethan cuối mắt thấp giọng nói, từng câu từng chữ đều in vào trong đầu cô.
Cô cố gắng nói với chính mình: không cần căng thẳng, chẳng có gì cả, buổi họp báo đã sớm bàn bạc xong, sẽ không có những câu hỏi ngoài dự tính, cô chỉ cần làm từng bước một là được.
Hạ Sở thở dài một hơi, động tác này đã dẫn tới sự chú ý của Ethan, anh nhìn cô qua gương.
Hạ Sở sững sờ, ngay tại lúc đó, cô cảm thấy Ethan đã nhìn thấu cô.
Nhìn thấu được sự căng thẳng của cô, nhìn thấu sự lo lắng của cô, thậm chí đã nhìn thấu sự thiếu kiến thức của cô.
Nhưng Ethan rất nhanh dời đi ánh mắt, chỉ dùng giọng nói trầm thấp, nói càng cụ thể hơn những nội dung cần cô trả lời.
Hạ Sở không dám phân tâm, tập trung suy nghĩ lắng nghe, tranh thủ thuộc lòng từng chữ một vào đầu.
Lúc đi ra khỏi phòng trang điểm, Ethan nói với cô: “Yên tâm đi, cho dù có nhầm lẫn gì cũng không quan trọng.”
Hạ Sở sững sờ.
Ethan cho cô một nụ cười động viên.
Lúc Hạ Sở quay người rời đi, cảm giác được rất rõ ràng —— chắc chắn Ethan đã biết rồi, đã biết được sự khác thường của cô.
Có lẽ là đã sớm biết được, suy cho cùng thì anh là người theo sát bên người cô nhất, anh lại suy nghĩ cẩn thận như thế, sợ là đã sớm biết rõ mồn một rồi đi.
Chỉ là anh chưa từng nhắc đến, tại sao...
Nghĩ lại thì Hạ Sở đã hiểu rõ: Tại sao phải nhắc đến? Nói sao đi nữa, cô đều vẫn là cô, mà Ethan trung thành với cô, cũng dựa vào cô, anh rất thông minh, chưa từng vượt giới hạn.
Vả lại chắc chắn Ethan không thể nào đoán được cô đến từ mười năm trước, có lẽ anh chỉ cho rằng là trí nhớ cô có chút vấn đề thôi.
Mất...
Sắc mặt Hạ Sở chợt trắng bệch, tận đáy lòng cô đang chối bỏ cụm từ này, thậm chí ngay cả nhớ đến cũng làm không được.
Ánh đèn chớp nháy gọi lại mạch suy nghĩ của Hạ Sở, dù đầu óc cô vẫn còn hỗn loạn nhưng nét mặt lại tự động thay đổi, đã hiện ra nụ cười hoãn mỹ.
Buổi họp báo còn thoải mái hơn trong tưởng tưởng của cô một chút, những câu hỏi đặt ra cũng đều là những câu hỏi mà trong lòng cô đã tính trước.
Điều mà mọi người mong chờ chẳng qua là tính chất trò chơi của “Huyết Liệp”, còn có độ tương thích với các thiết bị VR (4) v.v.
Trong lòng Hạ Sở sớm đã hiểu rất rõ những thứ này, trả lời rất thành thạo.
Buổi họp báo diễn ra đến nửa đường, một người phóng viên nam chen lên trước tập trung nhìn cô bằng đôi mắt đen đeo kính: “Có thể mạo muội hỏi Ngài một câu hỏi cá nhân không?”
Hạ Sở hơi cau mày.
Dù nói là hỏi ý kiến nhưng người đàn ông này lại dùng giọng nói nhanh chóng và rất rõ ràng để đặt câu hỏi: “Ngài có biết rõ chuyện tình cảm riêng tư giữa Giang Hành Mặc và Điền Hân Lật hay không?”
Câu hỏi này giống như một quả bom hẹn giờ, ngay lập tức làm cho buổi họp báo nhìn bề ngoài yên tĩnh lại nổi lên một cơn sóng ngầm mạnh mẽ.
-------
Giải thích: (Nguồn: Internet.)
(1) người thứ ba thứ tư thứ năm thứ sáu: raw là 小三小四小五小六, ở đây chỉ các loại bồ nhí, người thứ ba, người tình.
(2) bão hòa: raw là 固化, có nghĩa là hóa cứng, đóng rắn, bão hòa.
(3) lần đầu tiên: raw là 大姑娘上轿,头一回, câu này có nghĩa là chỉ những cô gái thời cổ đại ngồi trên kiệu hoa đi lấy chồng, ý chỉ lần đầu tiên làm một chuyện gì đó.
(4) VR: Thực tế ảo (tiếng Anh: Virtual Reality - VR) là một trải nghiệm mô phỏng có thể giống hoặc khác hoàn toàn với thế giới thực. Một người sử dụng thiết bị thực tế ảo có thể nhìn xung quanh thế giới nhân tạo, di chuyển xung quanh và tương tác với các tính năng hoặc vật phẩm ảo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...