Thức dậy đã lập gia đình rồi

Lúc này Từ Chi Hàn cũng nhìn thấy người phụ nữ bên cạnh Giang Hành Mặc nhưng ánh sáng ở chỗ rẽ mà bọn họ đang đứng khá tối, dáng người Giang Hành Mặc lại cao, hơi tiến lên phía trước đã che kín Hạ Sở.
 
Nhưng Từ Chi Hàn là ai chứ? Là nhân viên cũ đã theo hai người năm sáu năm, sao có thể không nhận ra ‘hoàng hậu nương nương’ cơ chứ?
 
Trong lòng cậu như có sóng to gió lớn, nhớ đến đôi gò má ửng hồng của ‘hoàng hậu’ lúc nhìn thoáng qua, cậu cảm thấy thời thế sắp thay đổi!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vẻ mặt ngẩn người này của cậu ngược lại đã cho Giang Hành Mặc đủ thời gian.
 
Giang Hành Mặc chào hỏi với cậu: “Chào buổi tối, Aivin.”
 
Aivin Từ đờ người ra: “Chào buổi tối.”
 
Giang Hành Mặc thản nhiên như thường mà nói: “Công việc rất bận?”
 
Cậu bạn Từ nói theo thói quen: “Không bận không bận, rất nhanh sẽ xong.”
 
Giang Hành Mặc lại nói: “Chú ý sức khỏe, nghỉ ngơi thỏa đáng.”
 
Đối mặt với Lão Đại “nhẹ nhàng, nhỏ nhẹ” như thế, Từ Chí Hàn đã ngạc nhiên đến mức chỉ dựa vào bản năng: “Không mệt, không mệt, công việc quan trọng.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vậy mà Giang Hành Mặc còn nở nụ cười, rất lịch sự nói: “Tôi xong việc rồi, định đi tìm chút gì đó ăn, đi cùng không?”
 
Từ Chi Hàn cực kì quen thuộc với ngữ điệu của ba chữ cuối, dịch ra là: Cút.
 
Từ Chi Hàn nhớ đến Megan ở sau lưng anh, sao còn dám sáp lên, nhanh chóng nói: “Không không, em còn có việc.”
 
Giang Hành Mặc khách sáo nói: “Thế không quấy rầy ‘anh’ nữa.”
 
Từ Chi Hàn sợ hết hồn hết vía, nói tạm biệt xong thì nhanh chóng chạy đi.
 
Một lúc sau, Hạ Sở mới ló đầu ra một cách chán chường.

 
Giang Hành Mặc nhìn dáng vẻ ló đầu ra nhìn của cô, chợt ngứa tay, kéo cô trở về.
 
Hạ Sở mở to mắt: “!”
 
Lúc này Giang Hành Mặc mới nhận ra hành vi này của mình không thích hợp nhưng đã làm rồi không thể thu hồi lại được, anh bình tĩnh nói: “Còn chưa đi xa.”
 
Hạ Sở sợ đến mức lập tức rụt người lại.
 
Chỉ là lúc này thì tâm trạng của cô lại có chút khác, cô đứng rất gần anh, lúc nãy trong đầu đều suy nghĩ về anh bạn họ Từ, cho nên không nhận ra, bây giờ mới cảm thấy là lạ.
 
Dáng người Dante rất cao, lúc ngồi nhìn không ra, sau khi đứng lên thì rất rõ ràng, giống như một cây tùng bách (1) thẳng tắp.

 
Hạ Sở đã đi giày cao gót rồi mà vẫn thấp hơn anh một khoảng, thêm nữa là cô của bây giờ gầy như cây trúc, lại dựa gần anh như thế, đúng thật là áp lực cực kì lớn mà, ngay cả hít thở đều hơi không được thông thuận cho lắm.
 
Cô lùi lại về sau mấy bước, kéo giãn khoảng cách một chút, hỏi nhỏ: “Đi rồi đi?”
 
Giang Hành Mặc nhìn nhìn phía trước, sau khi thấy nhóm người nhiều chuyện cũng đã đi thì nói: “Đi hết rồi.”
 
Hạ Sở thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu nhìn anh: “Chúng ta cũng đi thôi?”
 
Giang Hành Mặc rủ mắt nhìn cô: “Ừm.”
 
Ngay khoảnh khắc này, Giang Hành Mặc muốn nắm lấy tay cô nhưng nghĩ đến tình hình trước mắt, anh không nắm.
 
Hạ Sở không hề phát hiện ra, còn hỏi rằng: “Sao thế? Trên tay tôi có thứ gì à?” Ánh mắt anh cứ nhìn xuống tay cô.
 
Giang Hành Mặc: “...”
 
Hạ Sở giơ tay lên nhìn thử: “Không có gì mà.”
 
Giang Hành Mặc bước lên phía trước: “Còn không đi thì không còn gì ăn đâu.”

 
Hạ Sở không quan tâm chuyện nghiên cứu tay nữa, cô phải nhanh chóng đuổi theo —— người có đôi chân dài ghê gớm lắm, đi một bước như ba bước, đêm hôm khuya khoắt cô không muốn đi lạc trong chính công ty của mình đâu.
 
Giang Hành Mặc dẫn cô đến một quán ăn nhỏ không thu hút.
 
Hạ Sở không kén chọn, tâm hồn của cô là một cô nhóc thuộc tầng lớp tiểu tư sản mười tám tuổi, món malatang (2) bên đường đều có thể ăn rất vui vẻ.
 
Nhìn từ bên ngoài thì quán ăn nhỏ không bắt mắt cho lắm nhưng sau khi bước vào ngược lại làm người khác rất bất ngờ.
 
Chiếc bàn gỗ vuông tự nhiên thoải mái, đi cùng là chiếc ghế gỗ dài, chất gỗ bóng láng màu nâu nhạt lộ ra vẻ yên tĩnh ấm áp dưới ánh đèn mềm mại. 
 
Quán ăn không lớn lắm, cũng chỉ tùy ý bày mấy cái bàn, ở giữa cũng không có vách ngăn, chỉ đặt có mấy chậu hoa.
 
Hạ Sở không nhận ra bọn chúng nhưng lại nhìn ra được sự để tâm của người chủ đối với chúng: Lá xanh tươi tổt, hoa trắng mềm mại, hương thơm thoang thoảng rửa đi sự ngột ngạt của đêm mùa hè, tăng thêm vài phần mát mẻ thoải mái.
 
Hạ Sở hỏi nhỏ: “Đây là hoa gì?”
 
Giang Hành Mặc nói: “Hoa nhài.”
 
Hạ Sở chợt cảm thấy chính mình không biết gì: “Đây chính là hoa nhài à.” Cô không nhịn được lại lẩm bẩm: “Chẳng phải trong lời bài hát nói một đóa hoa nhài xinh đẹp sao? Tôi tưởng rằng là một đóa hoa rất to.”
 
Giang Hành Mặc hỏi lại cô: “Không đẹp sao?”
 
Hạ Sở sửng sờ một lúc. Hoa nhài nho nhỏ, màu trắng mộc mạc, hoa nhỏ màu trắng như tuyết tích tụ trên cành cây, mang theo vẻ ngây thơ hồn nhiên, thật sự là rất đẹp.
 
Một đóa hoa nhài xinh đẹp, không liên quan đến chuyện lớn nhỏ, nó đúng là rất đẹp.
 
Hạ Sở mỉm cười: “Đẹp.”
 
Giang Hành Mặc kéo ghế cho cô nói: “Ngồi đi.”
 

Hạ Sở nói cảm ơn, sau đó ngồi xuống.
 
Giang Hành Mặc ngồi đối diện cô, dùng điện thoại đặt món.
 
Hạ Sở vô thức nhìn về phía anh, nhìn thấy những sợi tóc rủ xuống của anh, nếp nhăn nhẹ giữa hai đầu lông mày, sống mũi cao, còn có đôi môi mỏng. (Nếu có đọc ở trang rồi thì cũng nhớ qua Luvevaland.co đọc để ủng hộ editor nha mấy bà)
 
Bất chợt, một câu nói dâng lên trong lòng cô.
 
—— Hóa thành tuyết của kiếp trước, tích tụ trên cành cây kiếp này của anh.
 
“Ăn cay không?” Giọng nói của Giang Hành Mặc chợt kéo cô về một cách đột ngột.
 
Trong lòng Hạ Sở chợt nhói đau một trận.
 
Giang Hành Mặc đã nhận ra: “Sao vậy?”
 
Hạ Sở cười gượng, nói: “Không có gì.”
 
Hai đầu lông mày của Giang Hành Mặc nhíu lại, Hạ Sở đã xua đi những cảm xúc khó hiểu trong lòng, cô nói: “Cay nha, đặc biệt cay.”
 
Giang Hành Mặc nói: “Không có đặc biệt cay, chỉ có cay nhẹ.”
 
Hạ Sở không vui: “Cay nhẹ và không cay có khác gì nhau đâu?”
 
“Nếu đã không khác nhau,” Giang Hành Mặc nói: “thế chọn không cay.”
 
Hạ Sở vội vàng nói: “Cay nhẹ... Cay nhẹ cũng được!” Có chút ít còn hơn không mà.
 
Giang Hành Mặc đặt điện thoại xuống, rõ ràng là đã đặt món xong.
 
Lúc này Hạ Sở mới nhớ ra: “Gọi món gì thế?”
 
Giang Hành Mặc nói: “Ở đây chỉ có mì.”
 
Hạ Sở đã hiểu: “Hóa ra là một quán mì.”
 
Ánh mắt của Giang Hành Mặc rơi xuống chậu hoa nhài ở bên cạnh: “Chỉ ăn mì thôi có phải đã bạc đãi Hạ Tổng rồi hay không?”
 

Không biết vì sao, Hạ Sở lại có chút không dám nhìn đóa hoa nhài đó, cô yếu ớt nói: “Tôi còn phải cướp mì tôm để ăn mà.”
 
Câu này đã làm Giang Hành Mặc hơi cong khóe miệng, anh không nói thêm gì nữa, lại duỗi tay ra chạm vào những đóa hoa trắng nho nhỏ.
 
Cuối cùng Hạ Sở vẫn nhìn qua, cô nhìn thấy đầu ngón tay của anh, nhìn thấy đóa hoa nhỏ đang đong đưa đó, tim bỗng chợt thắt lại, cứ như đóa hoa màu trắng kia chính là trái tim cô, mà đầu ngón tay của anh cứ thế xuyên qua lồng ngực chọc vào nó, mang theo cái lạnh thấu xương và nỗi đau thấu tim.
 
Sắc mặt Hạ Sở chợt trắng bệch: “Đừng chạm vào nó.”
 
Giang Hành Mặc quay đầu nhìn cô.
 
Lúc này Hạ Sở mới nhận ra giọng điệu của mình có chút không tốt, cô che giấu nói: “Hoa sẽ rụng xuống đó.”
 
“Không đâu,” Giang Hành Mặc nói: “Nó mạnh mẽ hơn cô tưởng tượng nhiều.” Tuy nói thế nhưng vẫn thu tay lại.
 
Hạ Sở thực sự không thoải mái, chuyển chủ đề nói chuyện: “Nói ra thì, sao anh biết Từ Chi Hàn?”
 
Giang Hành Mặc đã chuẩn bị từ sớm: “Tôi từng được ‘anh’ ấy đặt câu hỏi trong lần phỏng vấn cuối cùng lúc xin vào nhận việc.”
 
Hạ Sở ồ một tiếng: “Là như thế à.” Tiếp đó cô lại nói: “Tôi thấy cậu ấy rất khách sáo với anh.”
 
“‘Anh’ ấy không khách sáo.” Nói xong Giang Hành Mặc liếc mắt nhìn cô, “‘Anh’ ấy như thế là chột dạ.”
 
Hạ Sở vẫn chưa hiểu được: “Chột dạ gì chứ?”
 
“Ví dụ như...” Giang Hành Mặc hết sức bình tĩnh nói: “Nửa đêm nửa hôm bắt gặp người lãnh đạo đã kết hôn ở cùng một chỗ với người đàn ông lạ?”
-------
 
Giải thích: (Nguồn: Internet.)
(1) Hình ảnh minh họa:  
 
(2) Malatang: raw là 麻辣烫,là một món ăn đường phố phổ biến tại Trung Quốc, bắt nguồn từ tỉnh Tứ Xuyên, tên của nó có nghĩa là “tê cay nóng”. Tên món ăn này được đặt theo thành phần chính của nó, gồm sốt mala, kết hợp với thật nhiều hạt tiêu và ớt bột Tứ Xuyên. Từ mala được tạo thành từ các ký tự Trung Quốc tê (ma) và cay (la) ám chỉ cảm giác cay nóng trong miệng sau khi ăn. 
Hình ảnh minh họa:

 
Giải thích xưng hô:  Ở đây trên thực tế thì Giang Hành Mặc lớn tuổi hơn Từ Chi Hàn nhưng do Hạ Sở đang hiểu nhầm Giang Hành Mặc còn trẻ tuổi nên khi Giang Hành Mặc nói chuyện với Từ Chi Hàn thì xưng hô mà Hạ Sở nghe được sẽ là ‘anh’, còn bình thường mình vẫn để là ‘cậu’.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui