Thức Cốt Tầm Tung

Editor: Anh Cung

Beta: zizi

=====================

Mấy ngày nay Tùng Dung vô cùng buồn bực, tình trạng áp suất thấp khiến cho ngay cả con chó Emily ở nhà bên cạnh nhìn thấy y cũng phải đi đường vòng. Lẽ ra đại cảnh sát Tùng Dung của chúng ta hiện giờ đang ôm mỹ nhân trong ngực, muốn sờ thì sờ muốn hôn thì hôn, mỗi ngày ngắm biển Aegean xanh như ngọc tâm trạng hẳn là khoan khoái sung sướng mới đúng, tại sao lại oán niệm đến mức này?

Chuyện này nói ra rất dài dòng, muốn biết phải quay ngược lại từ lúc y cùng Kiều Úc mới đến Hy Lạp.

Khách quan mà nói, Tùng Dung thật ra là người có tiền, làm việc trong tổ trọng án nhiều năm như vậy, không kể tiền lương, chỉ cần khoản tiền thưởng cuối năm cũng là một con số không nhỏ, hơn nữa bình thường anh còn thường xuyên bị bắt tham dự các buổi tọa đàm, dần dần cũng thành quen.

Về phần Kiều Úc lại càng là một cái mỏ giàu có, đi theo Tây Sâm làm sát thủ bao nhiêu năm, tùy tiện rút từ thẻ ra mấy triệu không phải là vấn đề, mà sau khi sống lại thành Lê Dạ Tinh, cậu lại càng không phải lo về vấn đề tiền bạc, Lê thiếu gia của cải sung túc, cha mẹ định cư lâu dài ở nước ngoài, chắc chắn là không bạc đãi con trai mình.

Vấn đề là thân phận của hai người ở trong nước đã là ‘người chết’, cho dù biết trong ngân hàng có một đống tiền cũng không thể nói ra, huống chi kế hoạch của Tùng Dung thực hiện quá nhanh, căn bản không kịp đem tiền chuyển ra ngân hàng nước ngoài. Vì vậy trong một đêm hai người liền trở về thời kỳ trước giải phóng, ăn bữa nay lo bữa mai, cho dù phong cảnh ở Địa Trung Hải có đẹp thế nào đi nữa thì cũng không có tâm trạng để nhìn ngắm.

Vì vậy, để kiếm sống, Tùng Dung phải ra ngoài tìm công việc bán thời gian, mỗi ngày đi sớm về muộn, cưỡi xe đạp chạy khắp nơi, mệt mỏi như chó chết cũng không kiếm được bao nhiêu tiền. Nếu như người khác biết Tùng cảnh quan thành phố T tiếng tăm lừng lẫy có ngày phải lưu lạc ra nước ngoài như thế này, sợ rằng sẽ được mở rộng tầm mắt, chỉ có điều may mắn hiện tại y chẳng quan tâm những điều này, trái lại mỗi ngày tinh thần đều vô cùng phấn chấn.

Có lẽ có người sẽ hỏi: “Đại cảnh sát Tùng Dung, trước kia anh đi tới chỗ nào cũng là đại gia, bây giờ anh phải gọi người khác là đại gia, anh không có chịu cảm giác tủi thân nào sao?”

Tùng Dung nhất định sẽ đắc ý nhướn mày, nhún vai một cái: “Tại sao tôi phải tủi thân? Tôi cầu còn không được cơ mà! Tôi càng mệt A Úc nhà tôi càng thương tôi, người kiêu ngạo như cậu ấy bây giờ cải tà quy chính mỗi ngày ở nhà nấu cơm canh cho tôi, tôi hận không thể mệt đến mức nằm viện, như vậy nói không chừng cậu ấy sẽ đồng ý dùng tư thế cưỡi ngồi đấy chứ!!” (=))) đệt…)

Mọi người: “… Tùng Dung tiểu công, anh còn tỉnh táo không đấy?”

Khụ, trở lại chuyện chính. Thực ra trước đây Tùng Dung cũng giống như tất cả đàn ông trên thế giới, đều có một giấc mộng của nam tử hán, đó chính là cưới một người vợ hiền lành, mỗi lần tan sở về nhà đều có thể ăn cơm dẻo canh nóng, sinh được một bé trai mập mạp thì lại càng thêm viên mãn. Rất dễ nhận thấy, hiện tại giấc mộng này có chút không đúng với thực tế, nhưng mà trừ bỏ bé trai mập mạp những thứ khác coi như tất cả đã được thực hiện.

Cho nên Tùng Dung rất hài lòng với cuộc sống hiện tại. Thỏa mãn đến mức hoài nghi những khó khăn sinh tử trước kia phải trải qua là ảo giác của mình. Y nghĩ cứ như vậy bình yên sống qua một đời, chỉ cần Kiều Úc ở bên cạnh y, thì cho dù một mình đi làm công cũng không sao cả.

Hôm nay, sau khi tan tầm Tùng Dung vội vàng chạy về nhà, thế nhưng vừa mới mở cửa lại không thấy được mùi thơm quen thuộc, thậm chí cả căn phòng đều tối đen như mực.

“A Úc? Sao không bật đèn?” Y cởi áo khoác ra, gọi vọng về hướng phòng ngủ, đáp lại y chỉ có sự im lặng kéo dài.

Chẳng lẽ A Úc không ở nhà? Tùng Dung kinh ngạc nhíu mày, mở đèn phòng khách, căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ yên tĩnh, nhưng lại không nhìn thấy được bóng dáng Kiều Úc của y.

Từ khi đến Hy Lạp, Kiều Úc không ra khỏi cửa, xung quanh cũng không có bạn bè, đã chín giờ rồi cậu ấy còn đi đâu? Nghĩ đến thân phận nhạy cảm hiện giờ của Kiều Úc cùng khuôn mặt tuấn tú kia, Tùng Dung vô cùng lo lắng, lấy di động ra bấm số, nhưng rất lâu mà không có người bắt máy.


“Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Tùng Dung lẩm bẩm đi đi lại lại ở trong phòng, từ khi thoát khỏi địa cung y liền trở nên suy tính thiệt hơn, tuy rằng Kiều Úc đã là người trưởng thành, nhưng vẫn không kiềm chế được mà lo lắng. Kiều Úc không quen thuộc nơi này, lại vừa mới trải qua đại nạn sinh tử, lúc này có thể đi đâu?

Đang trong lúc nước sôi lửa bỏng, từ phòng khách truyền đến tiếng mở cửa, Tùng Dung ngừng một chút rồi xông ra, liền thấy Kiều Úc đang đứng ở tủ giày đổi giày.

Kiều Úc ngẩng đầu lên nhìn lướt qua Tùng Dung rồi lại cúi xuống cởi dây giày, giọng điệu bình thản nói: “Anh về rồi? Sao hôm nay về sớm vậy?”

Tùng Dung nhìn thấy cậu thì nhanh chóng thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nghe Kiều Úc nói xong thì trong lòng lại có chút tức giận, buổi tối đi ra ngoài cũng không biết gọi điện báo một tiếng hả?

Đè xuống oán hận trong lòng, Tùng Dung cười vui vẻ nói: “Hôm nay nhà hàng tan ca sớm, cho nên trở về sớm.”

“À.” Kiều Úc cũng không ngẩng đầu, gật đầu qua loa một cái, tiếp theo cởi áo khoác đi vào trong phòng.

Lúc này Tùng Dung mới chú ý tới hôm nay Kiều Úc khác với trước đây, cậu mặc một bộ âu phục màu xám, đường cắt bên hông vừa vặn làm nổi lên vòng eo thon gọn mềm mại của cậu, áo sơ mi trắng mở hai cúc trên, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, cà vạt màu đen trên cổ làm nổi bật làn da trắng nõn và cái cổ thon dài. Đôi môi màu nhạt khẽ mở, gương mặt trắng không tì vết mang theo một chút mỏi mệt, ngược lại lại trở nên vô cùng quyến rũ.

Tùng Dung lặng lẽ nuốt nước miếng, cố nén sự xúc động muốn lao đến hôn cậu, không thể không nói Kiều Úc mặc tây trang cực kỳ đẹp, có lẽ bình thường cậu lúc nào cũng mặc những bộ quần áo thoải mái, đột nhiên mặc loại quần áo này lại có cảm giác cấm dục khiến cho người ta xuân phong rục rịch.

“Em ra ngoài làm gì vậy? Sao về trễ thế?” Tùng Dung bắt đầu đến gần, đưa tay cởi cà vạt của Kiều Úc, thừa cơ luồn tay vào bên trong áo sơ mi vuốt ve.

Dường như Kiều Úc rất mệt, ngửa đầu tựa lên ghế sa lon, hơi khép mắt lại, vẫy vẫy tay nói: “Hôm nay em rất mệt, anh đừng có mà táy máy tay chân.”

Tùng Dung nghe xong liền sửng sốt một chút, sau đó cười xùy một tiếng: “Mỗi ngày em đều quanh quẩn trong nhà có thể mệt nhiều như vậy, anh đi ra ngoài từ sáng đến giờ còn chưa được ăn cơm, em nói đùa sao, mặc như thế này đi ra ngoài định câu dẫn ai, hả?”

Kiều Úc mở mắt ra, đôi mắt sáng hiện lên ngọn lửa tức giận, cậu đẩy mạnh Tùng Dung ra, tức giận quát lên: “Anh có ý gì? Em nên mỗi ngày giống như đàn bà ở nhà giặt quần áo nấu cơm mới đúng sao? Em con mẹ nó ra ngoài còn phải báo cáo với anh nữa à?”

Một câu nói đùa của Tùng Dung lại dẫn tới cơn thịnh nộ của Kiều Úc, khiến anh không hiểu đầu cua tai nheo gì cả, lúc đầu là cậu về muộn mà không thông báo một câu, bây giờ mình lại trở thành người đuối lý, “Anh chỉ lo lắng cho em nên mới hỏi, em ngay cả điện thoại cũng không mang đã ra ngoài, nếu như có chuyện không hay xảy ra thì phải làm sao giờ?”

“A.” Kiều Úc cười lạnh một tiếng, mở mắt nhìn Tùng Dung nói: “Anh không cần phải ngụy biện, kỳ thực trong lòng anh nghĩ gì em đều biết, anh chỉ ước giam giữ em ở trong nhà cả đời nấu cơm cho anh anh mới vừa lòng, em cũng là đàn ông, mỗi ngày ở trong nhà không được đi đâu anh có biết cảm giác đó thế nào không? Em có tay có chân sao phải dựa vào sự nuôi dưỡng của anh, em Kiều Úc không phải làm tiểu bạch kiểm để anh nuôi?”

Những lời này làm bùng lên cơn giận của Tùng Dung, anh khó chịu nhất kiểu đoạn tuyệt tất cả với bên ngoài như thế này của Kiều Úc, dường như cả thế giới đều là kẻ thù của cậu, trong ngực đè nén cơn giận ngoài miệng lại nói những lời mỉa mai, anh cười mỉa, tới trước mặt Kiều Úc, một tay nâng cằm cậu lên, “Anh đem em trở thành phụ nữ thì sao nào? Bây giờ em ăn gì, dùng gì đều không phải do anh bỏ tiền ra sao?”

Lời này đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Kiều Úc, trong khoảng thời gian tới Hy Lạp Tùng Dung luôn mượn danh nghĩa bảo vệ không cho cậu ra ngoài, mỗi ngày cậu giống như cô vợ nhỏ sống trong căn phòng trống vắng, ngoại trừ nấu cơm, làm việc nhà, cậu không tìm được việc gì khác để làm, cứ tiếp tục như vậy cậu cảm thấy mình sắp điên rồi, thế nhưng mỗi lần thấy vẻ mặt vui mừng của Tùng Dung cậu đều cắn răng nhịn xuống, vậy mà Tùng Dung lại nói ra những lời như vậy, làm sao cậu có thể không tức giận được đây.

Cười giận dữ, Kiều Úc đứng lên từ trên cao nhìn xuống Tùng Dung: “Anh muốn phụ nữ có thể làm bà nội trợ cho anh, người đó không phải là tôi, ngày mai tôi sẽ dọn ra ngoài, đến lúc đó anh tìm người sẵn sàng ở nhà chờ anh nuôi dưỡng đi.”


Nói xong Kiều Úc xoay người rời đi, Tùng Dung ở sau lưng kéo tay cậu lại, “Em nói gì, dọn ra ngoài? Em sống ở đây không quen còn muốn dọn đi đâu?”

“À, hôm nay tôi tìm được việc làm nhân viên bán bảo hiểm, ngày mai sẽ đi làm, tôi sẽ chuyển đến ký túc xá do công ty cung cấp, không phiền anh quan tâm lo nghĩ.”

Kiều Úc nói khiến Tùng Dung biến sắc, thực ra Tùng Dung nói những lời vừa rồi đã ngay lập tức hối hận, anh chỉ không vui vì Kiều Úc ra ngoài mà không nói trước một tiếng, cũng không có chút nào coi thường cậu, huống chi anh thương cậu còn không đủ sao có thể coi cậu là tiểu bạch kiểm được.

“Anh không đồng ý! Không cho em đi đâu cả!” Lúc này Tùng Dung đã không còn hiểu nổi mình nữa, anh biết rõ Kiều Úc ghét nhất cảm giác bị khống chế như vậy, lại nhịn không được muốn dùng cách này giữ chân cậu.

Lần này Kiều Úc không thèm nói gì, cũng không quay đầu lại, cởi luôn áo sơ mi ra thân trần bước vào trong phòng tắm.

Âm thanh đóng mạnh cửa giống như một vết nứt, làm rạn vỡ quan hệ của hai người, Tùng Dung đứng một chỗ đạp mạnh cửa phòng một phát, không biết nên làm thế nào để xoay chuyển được.

“Được, em muốn đi đâu thì đi! Anh không quan tâm! Đến lúc đó nếu như bị cảnh sát bắt về nước thì cũng đừng tới tìm anh!”

***

Vì chuyện Kiều Úc rời đi mà mỗi ngày Tùng Dung đều vác bộ mặt như đưa đám, thậm chí ngay cả lúc chuyển hàng một chút tươi cười trên gương mặt cũng không có, cả người tản ra một cỗ khí ngươi chớ tới gần, hơn nữa lúc trước anh vốn là cảnh sát, một khi đã nghiêm mặt thì lại càng kinh khủng hơn, sợ đến mức mấy đồng nghiệp làm việc xung quanh đều không dám nói chuyện với y.

Hôm nay anh mang theo pizza, đi xe đạp điện qua một tiệm cà phê, đúng lúc thấy Kiều Úc cùng một cô gái tóc vàng xinh đẹp tỏa sáng đi tới, vẻ mặt vừa dịu dàng vừa quan tâm, ánh mắt của cô gái nhìn cậu sáng bừng lên, đủ hiểu tâm trạng cô thế nào. Ngay lúc này Tùng Dung thấy thật khó thở, hận không thể xông lên gạt cánh tay của cô gái đang khoác lên tay Kiều Úc ra, thế nhưng vừa nghĩ đến bộ dạng tuyệt tình của Kiều Úc, trong lòng lại có chút giận dỗi.

Mới mấy ngày không gặp, em ấy đã liếc mắt đưa tình với cô gái khác. Chẳng lẽ trong lòng em ấy mình không có chút trọng lượng nào sao?

Anh chỉ muốn yêu em ấy theo cách của riêng mình thôi, mặc dù loại phương thức này đôi khi thật áp đặt, thậm chí rất ngang ngạnh, nhưng em ấy cũng không thể vứt bỏ quá khứ của hai người như vậy chứ, nếu như dễ dàng xa nhau như vậy thì lúc đó cần gì phải bất chấp sinh tử để được ở cùng với nhau chứ.

Mấy ngày không gặp Kiều Úc lại càng đẹp trai anh tuấn, áo sơ mi màu đen cùng cà vạt ca rô màu lam nhạt, càng tôn lên gương mặt trắng mịn như ngọc, chiếc quần màu trắng cũng làm đôi chân dài càng thêm hoàn hảo. Cậu cùng cô gái vừa nói vừa cười bước về phía trước, đi tới gần một chiếc xe thể thao màu trắng, cực kỳ có bộ dáng quý ông mở cửa xe cho phụ nữ.

Cô gái cười dịu dàng nhón chân nói mấy câu ở bên tai Kiều Úc, hai người nhìn nhau cười cười một tiếng, trong không khí dường như cũng tản ra hơi thở mập mờ.

Tùng Dung đứng ở cách đó không xa giận đến phát run, hộp Pizza trong trong tay cũng bị bóp bẹp. Cá tính của Kiều Úc kiêu ngạo cố chấp ra sao y hiểu rõ hơn tất cả, một người tâm cao khí ngạo như vậy bây giờ để thoát khỏi ‘khống chế’ của mình, thà rằng làm một nhân viên bán bảo hiểm, thậm chí hẹn hò với loại phụ nữ có tiền, thật sự khiến cho y không thể chịu nổi. Hiện tại y thật muốn bất chấp hình tượng xông lên trói Kiều Úc đem về nhà, lột hết quần áo của cậu, mạnh mẽ làm vài lần, cho cậu biết rốt cuộc y là ai.

Nghĩ tới đây thông minh cùng lý trí đều dắt tay bỏ trốn, con mắt hơi nheo lại nảy ra một diệu kế, Tiểu Bình gia gia nói rất đúng: ‘Bất kể mèo trắng mèo đen cứ bắt được chuột thì đều là mèo’, không qua tâm dùng phương pháp gì cướp được người về là được, chỉ cần tới tay thì chính là thành công.


Anh cười một cách xấu xa, đem xe đạp điện dựng ở ven đường, dùng ngón tay ôm lấy hộp pizza đi về phía trước.

Kiều Úc cười gật đầu với cô gái, lấy danh thiếp từ trong túi ra đưa tới: “Cô Shirley, đây là danh thiếp của tôi, nếu cô có hứng thú với bảo hiểm của công ty tôi thì có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào.”

Shirley dùng ngón tay tô sơn đỏ chót nhận lấy danh thiếp, nở một nụ cười quyến rũ, dáng vẻ tràn đầy kiêu ngạo lặng lẽ tiến gần tới mặt Kiều Úc: “Anh nói là là… bất cứ lúc nào cũng có thể sao?”

Kiều Úc cười gật đầu: “Đương nhiên.”

Cô gái khẽ cười một tiếng, tay phải đặt lên ngực Kiều Úc, nhẹ nhàng vẽ vòng tròn, “Vậy… tối mai ở CrazyPub không gặp không về?”

Kiều Úc biết rõ cô gái này có ý gì với cậu, nhưng vì việc làm ăn cậu không thể không ngoại giao với cô ta, lúc này ý tứ của cô không quá rõ ràng, chỉ là có ý định quyến rũ, nếu cô ta muốn chơi đương nhiên phải phụng bồi mới đúng chứ. Cậu cúi đầu cười cười, vừa định đáp ứng, lại bị một giọng nói cắt ngang khiến cho người ta nổi da gà.

Chỉ thấy Tùng Dung dùng ngón út ôm một hộp pizza lắc lắc đi đến, thân hình cao lớn cố tình bày ra bộ dạng ‘quyến rũ mềm mại’ tức giận chạy tới nép vào ngực Kiều Úc, cong ngón tay thành hình Lan Hoa Chỉ chọc chọc ngực cậu:

“Honey anh xấu lắm, vậy mà ở sau lưng em đi cùng với cô gái khác, người ta đã nghỉ làm rồi, anh không thể đối xử với em như vậy nha~~~~” (đệt +2…. =))))

Trước mặt Kiều Úc tối sầm lại, hàng ngàn con quạ đen bay qua đầu cậu, dạ dày co giật một trận sau đó muốn nôn ra, cậu véo mạnh vào đùi mình, rất đau, không phải là mơ. Thế nhưng nếu không phải là nằm mơ giữa ban ngày thì con mẹ nó đây là cái quần gì hả!!! Tùng Dung bị cái gì kích thích mới biến thành bộ dạng đức hạnh này?

Tùng Dung thấy mặt Kiều Úc tái xanh, cả người hóa đá, trong bụng cười thầm nhưng trên mặt vẫn giả bộ đau lòng gào khóc om sòm: “Em biết trên đời này đàn ông chẳng có ai tốt cả! Hôm qua trên giường anh vẫn ôm em, gọi vợ bé nhỏ, sao chỉ chớp mắt lại đi cùng với con hồ ly tinh này?? Ô ô… Anh không thể làm vậy với em!”

Lần này Kiều Úc hoàn toàn đơ toàn tập luôn, toàn thân vỡ thành từng mảnh, lông mày giật giật liên tục, thiếu chút nữa làm cho mỹ nữ ở đối diện tưởng cậu bị trúng gió. Cậu nghiến răng nghiến lợi dùng tiếng Trung quát Tùng Dung: “Con mẹ nó sao anh lại ở đây? Lại muốn chơi đùa cái gì vậy?”

Thanh âm Kiều Úc nói rất nhỏ, cho nên đối với Shirley đã hóa đá căn bản là không nghe thấy gì, nhưng từ góc nhìn của cô lại thấy Kiều Úc với cái người đàn ông trong ngực còn cao hơn cậu mười phân kia đang thì thầm gì đó, mặt của hai người dán cùng một chỗ, rõ ràng là đang hôn nhau!

“Kiều! Rốt cuộc là có chuyện gì?!” Một mỹ nhân cứ như vậy bị hai người đàn ông quên lãng, vẻ mặt đương nhiên không thể tốt được, huống chi người mà cô thích lại dây dưa với một người đàn ông, nghĩ sao cũng cảm thấy buồn nôn.

“Không phải vậy, cô Shirley, đây chỉ là hiểu lầm… Cô nghe tôi nói đã.”

Kiều Úc đẩy Tùng Dung quấn ở trên người mình ra, nhớn nhác muốn giải thích với cô gái, nhưng càng như vậy lại càng cảm thấy có gì đó mờ ám.

Cái Tùng Dung muốn chính là điều này, anh nửa quỳ trên mặt đất áp sát lên người Kiều Úc, giống như bạch tuộc dụi dụi vào ngực cậu, nhìn Shirley một cách khiêu khích, “Đồ phụ nữ chết bầm, cô còn không hiểu à, Kiều là của tôi, cô đừng hòng mơ tưởng đến anh ấy.”

Nói xong hai tay y ôm vòng lấy dịu dịu dàng dàng ngẩng đầu lên nói ngọt ngào với Kiều Úc: “Honey~~ Em đã mua pizza hải sản mà anh thích nhất, chúng ta về nhà ăn có được hay không? Có được hay không vậy ~~~?”

Anh bên ngoài thì dáng điệu ngọt ngào, ở sau lưng lại lặng lẽ luồn vào trong áo, khi anh vuốt những cái vuốt ve đầy tình sắc lên làn da mịn màng của cậu như đang cảnh cáo nếu Kiều Úc không phối hợp sẽ làm những chuyện còn đáng sợ hơn.

Kiều Úc bị Tùng Dung trêu đùa đến nỗi da gà rơi đầy đất, cậu thực sự không có cách nào liên tưởng được giữa tên thần kinh Tùng Dung cùng đội trưởng Tùng Dung làm việc mạnh mẽ dứt khoát trước đây. Thấy cặp mắt sắc bén của Tùng Dung nhìn chằm chằm lên người mình, cậu như có gai ở lưng, nói thật cậu có chút sợ hãi một Tùng Dung với tâm tư kín đáo như vậy.


Kiều Úc trầm mặc đã hoàn toàn chọc giận Shirley, cho tới bây giờ ở trước mặt đàn ông đều là cô không cần nói gì chỉ cần ngoắc tay bọn họ đều khao khát muốn nhào đến, bây giờ ngược lại, cô thật vất vả mới ngắm thấy được miếng thịt béo bở Kiều Úc này, kết quả hắn lại là một tên gay!

“Ok, tôi hiểu rồi! Anh là gay sao không nói sớm, ngày mai chúng ta không cần gặp nhau nữa, tôi sẽ không mua một loại bảo hiểm nào của công ty cậu!” Shirley cầm túi đập Kiều Úc mấy cái, giận run cả người, nghiêng đầu đóng rầm cửa xe lao đi.

“Này, cô Shirley! Xin chờ một chút!”

Kiều Úc đẩy Tùng Dung ra đuổi theo, nhưng xe đã sớm chạy cách cậu cả trăm thước rồi. Cậu bực mình vò vò tóc, lông mày nhíu lại, giơ chân đạp mạnh vào cái vỉa hè.

Tùng Dung khoanh tay bước đến, khôi phục dáng vẻ  bình thường, cười đểu giả nói: “Đừng đuổi theo nữa, người đã đi mất rồi, sao trước đây anh không phát hiện ra em rất biết cách nói chuyện với phụ nữ nhỉ.”

“Anh cút!” Hành động của Tùng Dung đã chọc giận Kiều Úc, cậu xông lên nắm cổ áo Tùng Dung: “Anh có biết tôi tốn bao nhiêu thời gian công sức mới khiến cô ta có thể đồng ý gặp tôi không, đây là vụ làm ăn đầu tiên của tôi, nếu như không hoàn thành tôi làm sao còn có thể tiếp tục làm nữa? Tùng Dung, rốt cuộc anh muốn gì?”

Tùng Dung nghe thế giận dữ không cười nổi, cơn giận lần trước Kiều Úc vô lý nổi giận với anh tích lại đến bây giờ đã hoàn toàn phát ra: “Em cùng cô gái kia ôm ôm ấp ấp mà gọi là làm ăn à? Kiều Úc, từ khi nào em trở thành cái dạng này, vì kiếm tiền ngay cả mặt mũi của mình cũng không cần, em đường đường là một pháp y, bây giờ lại phải khúm núm nịnh nọt như vậy, anh một hỏi lại một chút rốt cuộc em nghĩ gì vậy!”

Đồng tử Kiều Úc co lại, đôi mắt đào hoa mơ hồ hiện ra chút nước mắt, giơ tay lên muốn nói gì đó, cuối cùng lại không nói chữ nào. Cậu sẽ không nói cho Tùng Dung biết bản thân mình phải trải qua bao nhiêu lần quyết tâm mới thay đổi tính cách trước kia, làm nhân viên kinh doanh bảo hiểm, cũng không phải không chịu nổi sự kiểm soát của Tùng Dung, chỉ là cậu không muốn để cho Tùng Dung một mình vất vả chèo chống gia đình của bọn họ.

Hiện tại sinh hoạt của hai người trôi qua túng thiếu như vậy, Tùng Dung một mình ra ngoài kiếm sống, mỗi ngày cậu đều thấy y đi sớm về muộn cả người đều mệt lả cậu cũng rất đau lòng. Trước đây Tùng Dung thoải mái dường nào, người đàn ông sức sống đầy mình vì cậu mà phải hạ mình làm từ những công việc thấp nhất, vì sao cậu không thể?

Cậu không muốn cả đời thui thủi ở nhà đợi Tùng Dung nuôi dưỡng, cậu cũng là một người đàn ông, cũng muốn dựa vào sức của chính mình tạo ra tương lai của hai người, thế nhưng những lời giải thích này cậu sẽ không nói với Tùng Dung, chỉ có thể giấu ở trong lòng.

“Đúng vậy, tôi thừa nhận bây giờ tôi rất cần tiền, chỉ dựa vào chút tiền anh kiếm được căn bản không đủ tiêu, như thế này anh hài lòng chưa?”

Kiều Úc nói đều là lời nói thật, thế nhưng rơi vào tai Tùng Dung liền thay đổi ý tứ, anh ném mạnh hộp pizza xuống đất, xách cổ áo Kiều Úc nói: “Em vì tiền ngay cả việc tán tỉnh phụ nữ cũng làm được, em giỏi lắm, thế nào, không muốn bị tôi nuôi ngược lại nguyện ý làm tiểu bạch thỏ của đàn bà giàu có hả!?”

“Anh! Bỏ đi, căn bản là anh không thể hiểu được!” Kiều Úc hất tay của Tùng Dung ra, xoay người bước đi.

Tùng Dung đang sôi gan trào máu, xông lên xoay vai cậu lại, “Bị tôi nói trúng nên chột dạ? Bị tôi làm nhiều lần như vậy mới phát hiện thực ra là mình thích nữ nhân!?”

Tùng Dung đã bị lòng đố kị đốt sạch lý trí, miệng không ngừng nói hồ ngôn loạn ngữ, mặt Kiều Úc trắng bệch, cắn môi đến sắp bật máu.

Cậu giơ tay lên cho Tùng Dung một cái tát, run rẩy toàn thân hét lên với anh: “Đúng! Lúc đó tôi thà rằng chết trong ngục cũng không muốn đến Hy Lạp với anh!”

Nghe xong những lời này, Tùng Dung đột nhiên sững người không thể cử động nổi, trong mắt chậm rãi ngưng động một tầng băng, lạnh đến mức làm cho người khác không dám đến gần.

Cậu ấy hối hận… Kiều Úc cậu ấy vậy mà hối hận?

Bỏ ra nhiều như vậy, trải qua nhiều thứ như vậy để nhận kết quả thế này sao? Vì sao hai người lại đi đến kết cục này…

Anh không cam tâm!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui