Thực cốt sủng hôn: lục thiếu, đừng ham ngủ

Edit: Thiên Hi
Tô Giản đang muốn giải thích gì đó, Lục Tư Niên liễn duỗi tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, cô vô lực ngã vào lòng anh. Lực đạo của người đàn ông rất lớn, lăn lộn một chút, Tô Giản đã bị vây giữa cánh tay của anh và giường.
“Cho dù anh không muốn cũng không cần phải tức giận như vậy !” Hai tay Tô Giản chống lên áo sơmi của anh, phía sau lớp vật liệu mỏng manh là phần ngực rắn chắc.
Lục Tư Niên híp mắt, đuôi mắt toát ra một tia nguy hiểm.
“Có phải chỉ cần là đàn ông liền có thể làm bạn trai cô?” Anh duỗi một tay ra nằm cằm cô, “Phải không?”
“Anh có……” Bệnh!
Truyện được dịch và edit bởi Hương Mãn Lâu. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô chưa kịp nói chữ cuối cùng, cửa phòng đột nhiên phát ra tiếng động lớn rồi sập xuống.
Lục Tư Niên nhanh chóng buông Tô Giản ra, đứng dậy nhìn về phía ngoài cửa.
Tô Giản ló đầu ra, cô thấy hai người đàn ông cao lớn mặc quần áo đen, vẻ mặt hung ác nhìn chằm chằm Lục Tư Niên.
“Lục tiên sinh, lại gặp mặt rồi.” Người đàn ông cầm đầu có một vết sẹo trên mặt, đôi mắt hẹp dài lộ ra một tia hung dữ: “Nghe nói mày làm không ít anh em của tao bị thương, tao đành phải tự mình tới giết mày.”

Trong lòng Tô Giản trầm xuống, không đúng, Lục Tư Niên không phải là paparazzi! Hai người áo đen này đuổi tới để giết hắn!
Hai người chỉ thấy đầu Tô Giản lộ ra, bốn mắt nhìn nhau, trong lòng Tô Giản căng thẳng, cô thu người lại, trốn sau lưng Lục Tư Niên .
Người đàn ông cao gầy nhíu mày, “Đại ca, còn có một người phụ nữ.”
Người đàn ông nghe vậy liền chuyển tầm mắt lạnh lùng mang theo ý đánh giá về phía cô.
 “Có hai người, Lục tiên sinh lên đường cũng không cô đơn.”
Trong miệng người đàn ông mặt sẹo, bọn họ tựa hồ sắp phải chết.
Tô Giản khẽ rùng mình, từ lời nói và việc làm của hai người kia, bọn họ chắc chắn phải bỏ mạng, nơi này hoang sơn dã lĩnh, nếu xảy ra chuyện cũng không có ai biết, cô không thể chết ở chỗ này!
“Hừ.” Lục Tư Niên ung dung thong thả tháo cà vạt và cúc áo ở cổ, “Chỉ bằng các người?”
Mấy người nhanh chóng động thủ, Lục Tư Niên một mặt phải tránh sự tấn công của người đàn ông mặt sẹo, một mặt lại phòng ngừa tên cao gầy đánh lén.
Tô Giản nhìn xung quanh, cô không thể ngồi chờ chết như vậy!
Bỗng nhiên cô nhìn thấy một cây đèn bị vứt trong góc tường.
Truyện được dịch và edit bởi Hương Mãn Lâu. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Giản bắt đầu di chuyển chậm rãi, cố gắng tránh sự chú ý của hai người đang đánh nhau với Lục Tư Niên.
Lục Tư Niên đã nhìn thấu ý đồ của cô. Anh dồn hai người kia vào góc tường, quay lưng về phía Tô Giản.
Mồ hôi túa ra trên trán cô ngày càng nhiều, một bước, hai bước…… Bắt được rồi!
Cầm thân đèn trong tay, nội tâm Tô Giản yên ổn không ít.
Hai người áo đen đều là sát thủ chuyên nghiệp, hiện tại Lục Tư Niên không bị thương nghiêm trọng, nhưng cứ đánh như vậy thì sẽ rơi vào thế hạ phong.
Tô Giản lặng lẽ tới gần ba người, bốn mắt họ nhìn nhau.

Lục Tư Niên gật đầu, sau đó nhanh chóng gập tay tên cao gầy lại, đạp người đàn ông mặt sẹo ra.
Tên mặt sẹo lui xuống phòng ngự, nhưng đây không phải mục đích Lục Tư Niên hướng tới.
“Ầm” một tiếng, Tô Giản đập mạnh thân đèn xuống đầu tên cao gầy.
Máu tươi từ đầu hắn không ngừng chảy ra, hắn bất tỉnh, ngã xuống đất.
Tô Giản giống như một quả bóng bay bị đâm thủng, khí lực nháy mắt tiêu hao hết, cô buông tay, thân đèn rơi xuống, người còn sững sờ ở tại chỗ.
Lục Tư Niên nắm lấy tay cô, ôm cô vào lòng, chạy nhanh cửa sổ ra cửa sổ.
“Sẵn sàng chưa?” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông đánh thức cô.
Tô Giản “A” một tiếng, cô còn chưa kịp đáp lại thì thân thể đột nhiên rơi xuống.
Anh ta quả thực là một người điên!
Lục Tư Niên không chút do dự mang cô nhảy cùng.
Họ nhảy xuống nóc xe của cô ở tầng 1, trọng lực làm nóc xe hơi lõm xuống. Lục Tư Niên bảo vệ cả người cô, trừ cảm giác sốc nhẹ, Tô Giản không bị tổn thương gì. Từ cửa sổ truyền đến âm thanh chửi rủa của người đàn ông mặt sẹo.
“Mau vào đi! Hắn có súng!” Lục Tư Niên mở nóc xe.
Tô Giản giật mình, đem chìa khóa xe trong túi ném cho anh.

Chiếc xe lao đi như một mũi tên, nhưng sau xe có tiếng súng theo sát tới.
Tô Giản sợ tới mức cúi đầu xuống. Cô sợ bị đạn lạc bắn xuyên qua kính vào người.
Lục Tư Niên nhíu mày, trầm giọng nói, “Hắn không bắn cô.”
“Cái gì?” Cô vừa dứt lời, xe liền phát ra tiếng cọ xát chói tai.
Tên mặt sẹo dùng súng bắn thủng lốp xe, bọn họ không kịp bỏ chạy.
Tô Giản nắm chặt tay áo, lòng bàn tay đầy mồ hôi, nội tâm dâng lên hoảng sợ khiến cô không suy nghĩ được gì khác.
Cô còn chưa trở thành một diễn viên nổi tiếng, chưa dương mi thổ khí ở trước mặt đôi tra nam tiện nữ kia liền phải chết ở chỗ này với một người đàn ông xa lạ sao?
Đột nhiên, một bàn tay ấm áp vươn ra bao lấy bàn tay đang nắm chặt của cô.
 Lục Tư Niên vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhưng trong lời nói lại có một tia an ủi:
“Đừng sợ, có tôi ở đây.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui