Editor: Chi Misaki
Sáng sớm ngày thứ hai, Nhạc Tuyết Vi đi tới văn phòng tổng giám đốc, chuyện thứ nhất cô làm là soạn đơn từ chức.
Hàn Thừa Nghị hôm nay tới muộn một chút, sau khi "Ngày giỗ" kết thúc, Hàn Thừa Vận cùng Tô Nhạc Quân cũng không ở lại thành phố T, hôm nay liền muốn lên máy bay về nước C.
Trong khoảng thời gian Hàn Thừa Nghị chưa đến, Nhạc Tuyết Vi đã hoàn thành xong công việc buổi sáng nay, nhiệm vụ cũng đã giao phó xong cho phòng thư ký, lịch trình trong ngày cũng đã in ra, tư liệu văn kiện cũng đã soạn xong, cà phê cũng đã chuẩn bị sẵn, chỉ đợi có Hàn Thừa Nghị đến, mọi thứ đều được sắp xếp hoàn hảo.
Toàn bộ đều tiến hành thuận lợi, trong khoảng thời gian ngắn, cô đã quen với tiếng bước chân của anh... Chỉ tiếc, hôm nay là ngày cuối cùng rồi.
"Chào tổng giám đốc!"
Gian ngoài vang lên giọng nói của nhóm thư ký, Nhạc Tuyết Vi đứng lên, đi về phía cửa nghênh đón Hàn Thừa Nghị.
Giống như thường ngày, Nhạc Tuyết Vi đến trước mặt Hàn Thừa Nghị, tay giơ lên muốn thay anh cởi áo khoác, nhưng mà bây giờ... Hàn Thừa Nghị lại đẩy cô ra, không nói lời nào liền đi thẳng về phía trước, tự mình cởi áo khoác giao cho Nghê Tuấn.
Nghê Tuấn sững sờ, nhìn Hàn Thừa Nghị lại nhìn Nhạc Tuyết Vi, bất đắc dĩ nhận lấy.
Nhạc Tuyết Vi xấu hổ, tay còn dừng lại giữa không trung, cắn cắn môi dưới, xoay người đi pha cà phê. Nhiệt độ thích hợp liền đưa đến trên tay Hàn Thừa Nghị: "Tổng giám đốc, café hiện tại có thể uống."
Cởi áo khoác, trước uống một ngụm cà phê, sau mới bắt đầu làm việc, đây vốn là thói quen hàng ngày của Hàn Thừa Nghị. Nhưng hôm nay, ngay cả nhìn café anh cũng không nhìn một cái, đặt nó sang một bên, liền cầm lấy lịch trình hôm nay ra xem.
" Hội nghị buổi chiều hủy bỏ, tôi có một buổi hẹn, còn có cuộc gặp vào sáng ngày hôm này, thời gian quá muộn..."
Hàn Thừa Nghị nhíu mày, đầy bất mãn.
"..." Nhạc Tuyết Vi kinh ngạc, từ lúc cô đảm nhiệm chức vụ thư ký riêng của Hàn Thừa Nghị đến nay, đây là lần đầu tiên anh bất mãn với lịch trình mà cô đưa ra, ngay cả lúc cô vừa mới tới, cái gì cũng không hiểu, an bài lung tung, nhưng anh cũng chưa từng nói có vấn đề gì.
Cắn môi dưới, Nhạc Tuyết Vi cúi đầu, yên lặng. Vừa mới chuẩn bị mở miệng nói ra lý do xin từ chức thì Hàn Thừa Nghị ngẩng đầu lên hỏi Nghê Tuấn: " Bảo cậu tìm thư ký, cậu chọn được người chưa?"
Nghê Tuấn sửng sốt, cảm giác bầu không khí giữa hai người này thật không ổn: "Vâng... Tìm được mấy người, không phải ngài đều không hài lòng sao?"
Hàn Thừa Nghị có chút nhíu mày, trầm giọng phân phó: "Tùy tiện chọn một người đi, cậu xem người nào được thì mang qua đây..."
“Vâng ạ!” Nghê Tuấn không dám hỏi nhiều, xoay người liền vội vàng ra ngoài.
Nhạc Tuyết Vi đi đến trước bàn làm việc, cầm lấy đơn từ chức đã đánh máy sẵn đưa đến trước mặt Hàn Thừa Nghị. "Tổng giám đốc, đây là đơn từ chức của tôi."
Hàn Thừa Nghị cúi đầu, trong tầm mắt bỗng xuất hiện một chiếc phong bì, góc trên bên trái là logo của tập đoàn D.S, chính giữa là dòng chữ "Đơn xin từ chức". Hàn Thừa Nghị khẽ nhếch môi, cười như không cười, cảm thấy chuyện này quả thực hoang đường hết sức!
Cô đánh mất "Khóa bình an" của anh trai anh, anh còn chưa nói gì, cô cứ thế mà muốn phát cáu với anh? Từ chức? Tính khí cũng rất lớn nha!
"Như thế nào? Có ý gì? Muốn đi?" Hàn Thừa Nghị ngẩng đầu, khẽ hạ mí mắt nhìn Nhạc Tuyết Vi. Cho dù đang ngồi nhưng lấy tư thái nhìn người khác của anh cũng khiến cho người ta có cảm giác như bị nhìn từ trên cao xuống, có một số người, trời sinh liền có bản lĩnh như vậy!
Trong lòng Nhạc Tuyết Vi vô cùng ủy khuất, nhưng biết chung quy vẫn là chính mình không đúng, không hề dám phản bác, thấp giọng nói: "Tôi làm sai chuyện, tôi nghĩ mình không thích hợp ở vị trí này, hơn nữa, anh cũng đã tìm được người rồi."
Lời này qua tai Hàn Thừa Nghị mà nói thế nào cũng giống như là lời hờn dỗi! Rõ ràng là cô không đúng, anh còn chưa có bớt giận nha! Cô đã không nhận sai, nói lời mềm mỏng xin lỗi thì thôi lại còn muốn chơi trò giận dỗi với anh? Tính tình nha đầu này khi nào thì ngang ngược như vậy?
Hàn Thừa Nghị xoay tròn chiếc bút vàng trong tay, vừa bực mình vừa buồn cười xoa cằm: "Làm sai mà còn muốn đi? Cô coi đây là chỗ nào? Là nơi cô muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao? Cô là tổng giám đốc hay tôi là tổng giám đốc?"
"..." Nhạc Tuyết Vi dừng lại, kinh ngạc nhìn Hàn Thừa Nghị.
Anh rất tức giận, hơn nữa còn vô cùng tức giận! Anh chưa bao giờ lớn tiếng trách mắng cô, giống như cô thực sự phạm phải mười tội ác không thể dung tha vậy! Trong lòng không phải không ủy khuất, bị Hàn Thừa Nghị mắng, trong lòng Nhạc Tuyết Vi chua xót, oan ức không thể nói, thoáng cái nước mắt đã đảo quanh hốc mắt.
Cô ngập ngừng, muốn nói một tiếng xin lỗi, nhưng mà nghĩ lại, bản thân phạm phải một lỗi lớn như vậy, chỉ là một câu "Thực xin lỗi" thật sự không đủ! Cho nên, Hàn Thừa Nghị có mất hứng trách cô, mắng cô cũng đều là chuyện nên làm, cô cần phải chấp nhận.
Hàn Thừa Nghị lại không biết suy nghĩ của cô, còn tưởng rằng cô quật cường không chịu nhận sai! Cho nên anh càng tức giận hơn! Bây giờ, cô phạm vào sai lầm lớn, tuyệt đối không thể dung túng, nuông chiều cô thêm nữa!
"Từ chức tôi không đồng ý. Cô xem thu thập này nọ một chút, bàn giao công việc cho thư ký mới... Cô vẫn là quay về bộ phận thiết kế... Đúng rồi, cô cũng không cần đến bộ phận thiết kế nữa, dự án khai thác "Ẩn hồ" bên kia vẫn đang tiến hành, cô về thu dọn một chút rồi liền qua ‘Ẩn Hồ’ bên kia báo danh với Thiên Lỗi đi!"
Hàn Thừa Nghị mang theo tức giận cùng nhẫn tâm nói xong toàn bộ những điều này, nghe qua thì chỉ là điều động công tác bình thường, nhưng mà... Dưới loại tình huống này, quả thực lại giống như "Sung quân"!
Nhạc Tuyết Vi không khỏi nghĩ anh thực sự rất tức giận, vậy mà đưa cô đến ngọn núi’ Ẩn Hồ’ kia để "Sung quân"! Anh không muốn nhìn thấy cô, không chỉ là không muốn nhìn thấy cô ở văn phòng tổng giám đốc, mà còn không muốn nhìn thấy cô ở tập đoàn D.S, ở cả thành phố T!
Ủy khuất, không cam lòng, lại không thể nào phản bác!
"Lấy về đi!"
Hàn Thừa Nghị vứt đơn từ chức tới trước mặt Nhạc Tuyết Vi, Nhạc Tuyết Vi cầm lấy đơn từ chức, cúi đầu, khàn khàn lên tiếng: "Đã rõ." Cô còn muốn nói tiếp một tiếng: "Thực xin lỗi", nhưng Hàn Thừa Nghị cũng đã cúi đầu, không thèm nhìn cô nữa.
Nhạc Tuyết Vi cắn môi dưới, lòng đầy chua xót.
Cô vốn cho rằng, có thể làm xong "Ngày giỗ" cho anh trai anh, để lại cho anh một ấn tượng tốt rồi mới rời đi, lại không nghĩ đến mọi việc sẽ biến thành như vậy. Không phải cô cố ý, vì sao lại đánh mất môt thứ quan trọng như thế?
Xoay người, nén nước mắt lại, làm tốt công việc cuối cùng...
Trường đại học T, ký túc xá nữ khoa thiết kế.
Kiều Vạn Đông ngồi chồm hổm trên mặt đất, trong tay còn kéo theo hai cái vali đi vào.
"Ba, không cần mang nhiều thứ như vậy... Sao ba lại mua nhiều quần áo thế? Con có quần áo mặc mà, hơn nữa đồ ăn cũng nhiều, thuốc cũng vậy..." Nhạc Tuyết Vi buồn cười nhìn Kiều Vạn Đông mua một đống đồ mang tới, bất đắc dĩ nói: "Ba, con cũng không phải một đi không trở lại."
"Ối!"
Một cái gõ rất nhanh liền rơi xuống trên đầu Nhạc Tuyết Vi, Kiều Vạn Đông nghiêm mặt không vui trừng mắt nhìn con gái nhỏ: "Nói hươu nói vượn cái gì? Rời nhà ra bên ngoài, đừng có nói đến những điều này! Ba còn không phải là lo lắng gần chết..."
Nhạc Tuyết Vi ôm đầu lè lưỡi với Kiều Vạn Đông, cười hì hì: "Vâng, vâng, không nói, ba cũng quá lo lắng rồi."
"Aizzz..." Kiều Vạn Đông dài thở dài: "Cái này làm sao mà nhiều? Ba còn hận không thể đi cùng con... Tuyết Vi a, con có thể không thực tập nữa không? Ba vẫn hi vọng con có thể ra nước ngoài học tập, con cùng chị con không giống nhau, nó xuất ngoại nhiều năm như vậy, trừ bỏ xấu tính cùng tiêu tiền, cái gì cũng không học được, con lại cực kỳ thông minh, đi du học quả thực có lợi rất lớn với con đường phát triển sau này."
Nghe Kiều Vạn Đông nói, Nhạc Tuyết Vi cảm thấy cái mũi ê ẩm, ngực ẩn ẩn đau đớn, mặc kệ Kiều Vạn Đông từng phạm phải sai lầm gì, chung quy vẫn thật lòng yêu thương cô... Chỉ là, ở giữa vẫn bị ngăn cách bởi cái chết của mẹ, còn có mẹ con Khang Tuệ Trân, Nhạc Tuyết Vi thừa nhận, trong lòng cô một đao kia quả thực không nhấc lên nổi!
"Sau này hãy nói đi!" Nhạc Tuyết Vi lắc đầu, cô vẫn không muốn nhận lấy ý tốt của Kiều Vạn Đông.
Mấy ngày nay, Kiều Vạn Đông cũng cảm giác được, con gái nhỏ tuy nguyện ý quan tâm ông, nhưng kỳ thật từ trong lòng vẫn chưa thừa nhận người cha này... Có điều, ông không hề nổi giận, dù sao chỗ trống trong tình cảm cha con 14 năm, không phải một sớm một chiều có thể lấp đầy được.
"Tốt, chờ con suy nghĩ xong, ba lại thay con sắp xếp."
"Uh`m."
Dưới ánh đèn, Kiều Vạn Đông thay con gái chỉnh lý lại hành trang, Nhạc Tuyết Vi bỗng cảm thấy, ba cô đã già rồi, bả vai hơi sụp xuống, một mái tóc đen cũng loáng thoáng xen kẽ vài sợi tóc bạc.
Sáng sớm hôm sau, Kiều Vạn Đông tự mình lái xe đưa Nhạc Tuyết Vi đến "Ẩn hồ", Nhạc Tuyết Vi muốn tự mình đi xe buýt, nhưng Kiều Vạn Đông nhất định không chịu, chỉ đành để ông đưa đi.
Trước khi xuống xe, Nhạc Tuyết Vi cũng đã liên hệ với Hàn Thiên Lỗi, Hàn Thiên Lỗi biết cô sẽ tới, vui sướng ở trong điện thoại nói muốn đến đón cô. Kết quả cậu thật tới, Kiều Vạn Đông lái xe tốc độ cao, chỉ thấy ven đường dừng lại một chiếc Passat, Hàn Thiên Lỗi nhìn thấy có xe đến liền mở cửa xe bước xuống.
"Tuyết Vi!"
Hàn Thiên Lỗi vẫy tay với Nhạc Tuyết Vi, anh mặc một thân đồng phục công nhân áo vải ka-ki cười lên, cả khuôn mặt rạng rỡ như ánh mặt trời.
Kiều Vạn Đông dừng xe lại, cùng Nhạc Tuyết Vi xuống xe.
Đối với Hàn Thiên Lỗi, Kiều Vạn Đông có chút ấn tượng, là người trẻ tuổi lần trước đã nhảy xuống hồ cứu con gái nhỏ trong buổi tiệc đặt móng cho ‘Ẩn Hồ’. Nhạc Tuyết Vi cười nhìn Hàn Thiên Lỗi, chào một tiếng: " Cậu thật đúng là tới đón tôi thật."
Hàn Thiên Lỗi cười ngây ngô hai tiếng, nụ cười đầy đơn thuần vui vẻ.
Kiều Vạn Đông đánh giá Hàn Thiên Lỗi, có chút nghi ngờ đối với mối quan hệ giữa hai đứa trẻ: "Vị tiên sinh này, phải xưng hô với cậu thế nào?"
"A... Hiệu trưởng Kiều, cháu là Hàn Thiên Lỗi, chú gọi cháu Thiên Lỗi là được, cháu có nghe Tuyết Vi nhắc tới chú, nói chú cực kỳ quan tâm chăm sóc cô ấy."
Nhạc Tuyết Vi không hề nghĩ muốn để cho Hàn Thiên Lỗi biết đến quan hệ của cô với Kiều Vạn Đông, vì thế khẩn trương thúc giục Kiều Vạn Đông đi: "Người đi nhanh đi! Có bạn tốt tới đón con rồi, người có thể yên tâm..."
"Tuyết Vi, sao cô lại có thái độ như vậy với chú của mình? Tốt xấu gì cũng để cho chú ấy nghỉ một lát, uống ngụm nước." Hàn Thiên Lỗi khó hiểu cắt ngang.
Mà lời nói này của Hàn Thiên Lỗi, quả thực khiến cho Kiều Vạn Đông như bị điện giật một phen... Thì ra lúc giới thiệu với bạn tốt, con gái nhỏ cũng không có nói ông là ba... Từ tận đáy lòng không khỏi nổi lên chút chua xót. Lại nhìn con gái nhỏ, không sao, như bây giờ đã tốt hơn trước nhiều rồi, ông sẽ từ từ đến gần để con gái có thể chấp nhận ông.
"Vậy, chú đi đây, Tuyết Vi... Tự chăm sóc mình cho thật tốt."
Nhạc Tuyết Vi hiểu tâm trạng của Kiều Vạn Đông lúc này như thế nào, xấu hổ tránh đi ánh mắt của ông, gật gật đầu. Mãi đến khi Kiều Vạn Đông lên xe rời đi, cô mới ngẩng đầu lên nhìn qua, khổ sở trong lòng không nói lên lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...