Editor: Chi Misaki
Các cụ ngày xưa vẫn có câu, cho người ba phần nhan sắc, người liền muốn mở phường nhuộm. Nhạc Tuyết Vi thiết nghĩ, những lời này là để chỉ Kiều Vạn Đông.
Bởi vì bà ngoại khuyên giải, Nhạc Tuyết Vi không thể không kéo số điện thoại của Kiều Vạn Đông từ trong sổ đen ra. Mà viêc “ Cứu rỗi” lần này khiến cho Kiều Vạn Đông hăng hái hẳn lên, tựa như một ngày không gọi điện thoại cho Nhạc Tuyết Vi ông liền ăn không ngon, ngủ không yên.
Hôm nay còn vừa mới tan tầm, Kiều Vạn Đông liền gọi điện thoại tới.
“Này..." Nhạc Tuyết Vi vô lực nghe điện thoại, tốn thời gian giành cho người này khiến cô cảm thấy thật chán nản: " Tới cùng là ông có chuyện gì? Tôi ăn cơm xong cũng không cần ông phải trả tiền, tôi sống rất tốt, cũng không có bị cảm, được chưa? Có thể gác máy rồi chứ?"
Kiều Vạn Đông mỗi lần đều hỏi một vấn đề, Nhạc Tuyết Vi liền nghĩ nói luôn đáp án cho ông sau đó ngắt máy.
"Đừng, đừng, Tuyết Vi, cuối tuần này, con có thời gian ra ngoài không?" Kiều Vạn Đông vội vàng ngăn cản con gái, hỏi.
"Uh`m? Ông hỏi cái này làm gì?" Nhạc Tuyết Vi chợt nhíu mày, cô ngửi thấy mùi âm mưu ở đâu đó: " Không phải là ông vẫn ảo tưởng là tôi sẽ đến Kiều gia đấy chứ? Kiều Vạn Đông, nếu không nể mặt bà ngoại, tôi cũng sẽ không nhận điện thoại của ông đâu, ông cũng đừng được một tấc lại muốn tiến một thước, hãy thôi si tâm vọng tưởng đi."
"Cái kia, ba biết là làm khó con, nhưng mà cuối tuần này, chị gái con sẽ trở về, người một nhà chúng ta, đã rất lâu rồi chưa từng tụ họp, đúng lúc cùng ăn bữa cơm, đón gió tẩy trần cho chị con, ba cũng có chuyện muốn nói với con."
Nhạc Tuyết Vi khẽ nhíu mày, không khỏi ngạc nhiên, Kiều Vũ Vi sắp trở về rồi sao? Không phải là còn một năm nữa hả? Như thế nào đột nhiên trở lại? Ấn tượng đối với Kiều Vũ Vi, Nhạc Tuyết Vi hoàn toàn mơ hồ, Kiều Vũ Vi cùng Khang Tuệ Trân đều giống nhau, không tốt lại còn xảo quyệt, cả hai người họ đều không ưa Nhạc Tuyết Vi, Nhạc tuyết Vi cũng chưa từng coi trọng người chị cùng cha khác mẹ này.
Cô ta trở về thì trở về, có liên quan gì đến cô?
Nhạc Tuyết Vi hừ lạnh một tiếng, nói: "Kiều Vũ Vi trở về? Vậy phải chúc mừng hiệu trưởng Kiều rồi."
"Kia, vậy con nhớ giành thời gian để đến nhé!" Kiều Vạn Đông không quên dặn dò Kiều Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi cảm thấy được Kiều Vạn Đông thực sự quá buồn cười, lần nào cũng phải diễn kịch thật là mệt, mỗi lần đều làm cho không thể không trở mặt: "Kiều Vạn Đông, người một nhà các người đoàn tụ thì có liên quan gì tới tôi? Vì sao tôi lại phải giành thời gian để đến?Tôi đi để làm gì? Để nhìn thấy người một nhà các người đoàn tụ vui vẻ, sau đó để cho tôi nhớ về người mẹ đã mất của mình sao?
Nói xong cô liền quả quyết cúp điện thoại, lửa giận công tâm, hơi thở run rẩy!
Mà Nhạc Tuyết Vi lúc này vẫn chưa hề biết, giờ phút này còn có một người, bởi vì Kiều Vũ Vi sắp trở lại thành phố T, còn cao hứng hơn so với vợ chồng Kiều Vạn Đông!
Trời vừa sáng, Nghê Tuấn đã nhận được tin tức thông báo Kiều Vũ Vi sắp trở về nước, hơn nữa còn thông báo tin này cho Hàn Thừa Nghị đầu tiên.
"Cái gì? Thật sự? Tin tức chính xác chứ?" Hàn Thừa Nghị khó có thể nén nổi hưng phấn, khuôn mặt vốn anh tuấn góc cạnh, bởi vì vui vẻ mà lại càng thêm khí phách, ý cười lan ra cả khóe mắt đuôi mày.
"Là thật, xác thực. Tôi vẫn luôn chú ý hành trình của Kiều tiểu thư, xác định cô ấy cuối tuần này sẽ trở về.” Nghê Tuấn biết Hàn Thừa Nghị đã tìm Kiều Vũ Vi từ rất lâu rồi, lần này Kiều Vũ Vi trở về, anh cũng cao hứng thay Hàn Thừa Nghị.
"Thật tốt quá.” Ở trước mặt Nghê Tuấn, Hàn Thừa Nghị cũng không cần tận lực che dấu cảm xúc của mình, Nghê Tuấn là anh em của anh, anh cũng có thể không kiêng kỵ mà chia sẻ chuyện tốt với anh em của mình.
"Nghê Tuấn, báo cho Tiểu Tuyết, không sắp xếp lịch trình ngày chủ nhật, tôi muốn đích thân đến sân bay... Mà như vậy có thể quá đường đột hay không? Cô ấy chưa từng thấy qua tôi, không biết tôi đến có thể sẽ dọa đến cô ấy hay không?"
Hàn Thừa Nghị thậm chí còn có chút bối rối, đây là điều cực kỳ hiếm thấy.
Nghê Tuấn cũng không khỏi tò mò với cái vị Kiều Vũ Vi chưa từng gặp mặt bao giờ kia, anh biết, Kiều Vũ Vi, chính là người đã cứu Tam Thiếu từ trong chiếc xe bị rơi xuống vách núi đen lên, hơn nữa còn từng chút dìu anh đến đường quốc lộ, đón xe đưa anh đến chỗ bệnh viện. Là cô ấy đã cứu Tam Thiếu một mạng, cũng là cứu vớt Hàn gia ở nước C một mạng!
Theo tư liệu điều tra, Kiều Vũ Vi năm nay mới chỉ có 21 tuổi, mười năm trước cô ấy mới mười một tuổi! Một bé gái mới 11 tuổi, đã cứu sống một người đàn ông xa lạ không biết tên tuổi, hơn nữa đối phương còn là người lớn thân thể cao to! Sức lực kia hẳn phải rất lớn?
Như vậy xem ra, Kiều Vũ Vi này quả thực là một cô gái có tâm hồn thiện lương, cho dù sức lực của mình có hạn cũng không chịu buông tha cho một sinh mệnh đang hấp hối! Khó trách 10 năm rồi, Tam Thiếu đối với cô ấy vẫn nhớ mãi không quên, cũng chỉ có cô gái thiện lương như vậy mới xứng với Tam Thiếu!
Dù chưa từng gặp mặt, nhưng từ đáy lòng Nghê Tuấn đã cảm thấy kính trọng đối với cô gái này, hơn nữa ngầm thề, anh trung thành với tam Thiếu như thế nào cũng sẽ trung thành với vị Tam thiếu phu nhân tương lai như vậy.
"Tam Thiếu, ngài đừng hoảng hốt, việc này liền giao cho tôi đi làm đi, ngài chỉ cần chuẩn bị thật tốt, tạo cho Kiều tiểu thư một ấn tượng sâu đậm, ngài cũng không cần lo lắng, trên đời này cô gái không bị Tam Thiếu mê hoặc, thuộc hạ vẫn chưa từng thấy qua." Khuôn mặt ngàn năm không đổi của Nghê Tuấn giờ phút này cũng khó có thể nén nổi ý cười.
Hàn Thừa Nghị không hiểu sao lại có chút buồn bã vô cớ, gật đầu, nói: "Được, được... Là chuẩn bị cho tốt."
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Hàn Thừa Nghị khẩn trương tới tay chân đều toát mồ hôi. Trong lòng không khỏi nhớ tới cuộc chiến chấn động lòng người hơn mười năm trước!
Mười năm trước, Hàn gia ở nước C gặp phải khủng hoảng kinh tế chưa từng có từ trước tới nay, anh trai Hàn Thừa Nghị mang theo anh đến ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần để đổi ra tiền mặt, lại không dự đoán được sẽ rơi vào bẫy của đối thủ, bị đuổi giết, mà những sát thủ tới đuổi giết họ, toàn bộ đều là tội phạm bỏ trốn!
Hàn Thừa Kiên vì muốn bảo vệ tính mạng của em trai, mà dưới tình huống bị sát thủ đuổi giết đã một mình dẫn dụ bọn họ để cho em trai mình có thể trốn thoát, cuối cùng cũng chết ở trên tay kẻ thù. Mà Hàn Thừa Nghị- người duy nhất còn sống sót, cũng không thể thành công đào thoát, bị đuổi đến đường cùng phải lái xe vào đường núi.
Sau đó xe của anh tại khúc ngoặt đã va chạm với xe của kẻ thù, xe của đối phương bị rơi thẳng xuống vách núi đen... Mà xe của chính anh cũng vì vậy mà lao thẳng xuống bên kia vách núi, tình thế quả thực là ngàn cân treo sợi tóc!
Hàn Thừa Nghị vẫn nhớ rất rõ ràng, đó là buổi tối của một ngày hè, ngọn núi cực kỳ an tĩnh, ánh trăng sáng rọi treo trên bầu trời đêm tăm tối, vài con bọ trong bụi cỏ vẫn kêu không biết mệt.
Anh bị thương rất nghiêm trọng, nhúc nhích cũng không nhúc nhích được, máu tươi vẫn không ngừng chảy ra, ngay cả một chút sức lực để xoay người anh cũng không có. Anh cho rằng lần này mình chết là không thể nghi ngờ, trong hơi thở mong manh cũng mang theo sự tuyệt vọng khôn cùng!
Mà Kiều Tuyết Vi lại xuất hiện đúng lúc anh cảm thấy tuyệt vọng nhất.
Khi đó Kiều Tuyết Vi vẫn là một cô gái nhỏ, mặc đồng phục học sinh, nhưng vì cô vốn có một bộ dáng xinh đẹp, đáng yêu, nên một thân trang phục trên người cũng không thể che dấu hết được vẻ đẹp ấy. Lần đầu tiên nhìn thấy Kiều Vũ Vi, trong đầu Hàn Thừa Nghị đã nảy ra một suy nghĩ: cô bé này thật giống búp bê.
Anh tuyệt đối sẽ không ngờ, cô bé búp bê này lại là người cứu sống anh!
Kiều Vũ Vi nằm úp sấp tại cửa kính xe nhìn vào bên trong, lông mi dài cong cong, da thịt tinh tế đẹp đẽ giống như một loại đồ sức cẩm thạch cao cấp, cô bé rất nhanh liền phát hiện ra Hàn Thừa Nghị đang hấp hối, sắc mặt liền trở nên bối rối, cô bé không ngừng đạp cửa kính xe, kêu lên: " Anh còn sống không? Còn có thể thở chứ? Này! Có nghe thấy không? Nếu vẫn còn thở, anh liền nháy mắt mấy cái đi!"
Mười một tuổi Kiều Vũ Vi có trái tim thất khiếu linh lung*, đã biết bảo Hàn Thừa Nghị nháy mắt để xác định.
May mắn thay ngày đó ánh trăng rất sáng, Hàn thừa Nghị dùng hết hơi sức còn sót lại để nháy mắt, Kiều Vũ Vi lập tức lộ ra nụ cười tươi tắn: "Thật tốt quá! Anh còn có thể nghe được lời em nói, anh đừng di chuyển, em sẽ cứu anh!"
"Anh đừng sợ nhé! Em sẽ cứu anh!"
Kiều Vũ Vi một bên cổ vũ Hàn Thừa Nghị, một bên thật cẩn thận di chuyển thân thể, mở cửa xe, kéo Hàn Thừa Nghị đi ra.
Nói thật, Hàn Thừa Nghị đối với việc Kiều Vũ Vi cứu anh ra hoàn toàn không ôm bất cứ hi vọng gì, một cô bé, muốn cứu anh lúc đấy đã 20 tuổi, quả thực là một chuyện không thể tin được! Nếu Hàn Thừa Nghị có thể nói chuyện, anh khẳng định sẽ khuyên cô từ bỏ. Nhưng sự thực là anh không còn một chút khí lực nào, chỉ có thể nhìn Kiều Vũ Vi không ngừng thất bại, nhưng vẫn không dừng lại vẫn tiếp tục một lần lại một lần rồi một lần kéo anh ra.
Mồ hôi rất nhanh đã thấm ướt cái trán của cô, rồi đến đôi má, tóc mai, bởi vì toàn thân đề là mồ hôi, nên trong không khí còn tản mát ra một mùi hương thanh nhã, tĩnh mịch.
"Đừng sợ, không sao cả, sắp ra khỏi đây rồi! Không sao cả! Đừng sợ, lập tức liền tốt rồi, anh còn sống, toàn bộ đều ổn, đều ổn..."
Mười một tuổi Kiều Vũ Vi lải nhải ghé vào lỗ tai anh không ngừng lặp lại những câu nói như vậy, nó giống như một liều thuốc trợ tim, để cho Hàn Thừa Nghị tìm được đường sống trong chỗ chết! Kiều Vũ Vi dìu Hàn Thừa Nghị tận đến khi ra đến đường lớn, thân thể nhỏ xinh mới dừng lại, hai tay không ngừng vẫy gọi taxi giúp anh.
"Van cầu các người, cứu anh ấy! Van cầu các người! Dừng xe lại đi!" Liên tiếp không thể bắt được xe, sau cùng Kiều Vũ Vi liền quỳ trên mặt đât, khóc lớn, kiên trì đến cùng, cô cũng đã bắt được xe đưa Hàn Thừa Nghị tới bệnh viện.
Một giây trước khi bị đưa vào phòng giải phẫu, Hàn thừa Nghị đột nhiên mở mắt ra, anh rất muốn hỏi tên ân nhân đã cứu mạng mình, để ngày sau còn biết đường báo đáp, nhưng chỉ tiếc rằng anh cái gì cũng không nói nên lời. Sau cùng, anh chỉ còn cách kéo lấy đồng phục của Kiều Vũ Vi, một tay tóm lấy bảng tên ở trước ngực của cô nắm chặt trong lòng bàn tay. Tầm mắt khẽ lướt qua từng chữ trong tay khiến cả đời này anh cũng sẽ không quên!
Kiều Vũ Vi, lớp bốn A.
Lớp bốn, Kiều Vũ Vi, lớp bốn, Kiều Vũ Vi, Lớp bốn, Kiều Vũ Vi...
Thu suy nghĩ lại, Hàn thừa Nghị khẽ vỗ về cái trán, nhớ kỹ cái tên Kiều Vũ Vi, khóe miệng khẽ gợi lên ý cười ấm áp. Cô gái nhỏ lúc trước cứu anh cũng đã sắp trở về rồi. cô gái 18 tuổi liền biến đổi,... cô nay cũng đã trưởng thành… Tuy không xinh đẹp như lúc trước nhưng không sao, từ tận đáy lòng anh, cô vĩnh viễn đều là người xinh đẹp nhất.
Anh đã điều tra rõ ràng, Kiều Vũ Vi không có bạn trai, tuy từng hẹn hò cùng mấy nam sinh, nhưng đều không có kết quả gì. Điểm này đối với Hàn Thừa Nghị cũng không quan trọng, thời đại này, nào còn có ai chưa từng hẹn hò? Dù sao từ nay về sau, trong cuộc sống của Kiều Vũ Vi cũng chỉ có mình anh!
Anh sẽ giao cho cô toàn bộ thế giới, cho nên, trong thế giới của cô chỉ cần có anh là đủ!
Chỉ là lúc anh nghĩ đến điều này, trước mắt anh đột nhiên hiện ra bộ dáng đơn thuần cười tít mắt của Nhạc Tuyết Vi... Trái tim không khỏi run lên, vốn cho là một năm nữa Kiều Vũ Vi mới trở về, mà lúc này Kiều Vũ Vi đột nhiên trở lại, cô gái nhỏ này ở bên người chưa lâu liền phải giải quyết rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...