Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh

Editor: Chi Misaki

Nghe thấy giọng nói của Kiều Vũ Vi, trái tim Nhạc Tuyết Vi như bị đâm một nhát, nhưng cô ngay lập tức nói với chính bản thân mình, không thể tức giận, cô tức giận coi như là trúng mưu kế của Kiều Vũ Vi.

"Kiều Vũ Vi, đưa điện thoại cho Hàn Thừa Nghị, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với anh ấy!” Nhạc Tuyết Vi cắn răng, chịu đựng chua xót, trong lòng nóng như lửa đốt, lo lắng cho con trai không thôi.

"Hừ... Ha ha!" Kiều Vũ Vi nở nụ cười: "Cô đúng thật ngây thơ, cô thấy tôi sẽ đưa điện thoại cho anh ấy? Nhạc Tuyết Vi, cô nên hết hy vọng đi! Cô không đấu lại tôi, tôi khuyên cô vẫn nên sớm buông tha thôi! Càng kéo dài, tổn thương đối với cô càng lớn!"

Nhạc Tuyết Vi không muốn nghe thấy giọng nói của Kiều Vũ Vi nữa, cô nhanh chân chạy ra khỏi nhà trọ. Vệ sĩ trực đêm lo lắng hỏi: "Tam thiếu phu nhân, đã trễ thế này rồi ngài còn có việc sao?"

"Tôi muốn gặp Hàn Thừa Nghị!" Nhạc Tuyết Vi vừa nói vừa kéo cổng viện leo lên xenói với vệ sĩ: "Nhanh lên xe, lái xe!"

"Vâng!"

Nhạc Tuyết Vi không đợi được, cô phải lập tức nhìn thấy Hàn Thừa Nghị, bây giờ Kiều Vũ Vi có khích bác châm ngòi cũng vô tác dụng với cô! Để chia rẽ bọn cô, chuyện gì Kiều Vũ Vi cũng có thể làm, cô đã ăn qua thiệt thòi, sẽ không dễ dàng nghe Kiều Vũ Vi mà không tin tưởng Hàn Thừa Nghị, cho nên cô muốn tự mình đi tìm anh!

Xe băng băng trên đường lớn, rất nhanh liền đến tòa nhà Trường Hạ.

Không đợi vệ sĩ đi ra, Nhạc Tuyết Vi đã mở cửa xe chạy xuống, một mạch đi thẳng về phía phòng bảo vệ: "Tôi muốn gặp Hàn Thừa Nghị! Phiền anh thông báo cho anh ấy một tiếng, tôi ở ngoài cửa đợi anh ấy!"

"Chuyện này..." Bảo vệ có chút chần chờ.

Vệ sĩ theo tới, gật đầu với bảo vệ nói: "Là Tam Thiếu phu nhân, thông báo đi! Tam Thiếu sẽ không trách tội."

"Vâng!"


Bảo vệ đi vào bên trong gọi điện thoại, sau khi xin chỉ thị, trên mặt liền suốt hiện vẻ khó xử: "Chuyện này... Phu nhân nói, nếu là tiểu thư Viên Tinh Tinh thì không thể đi vào."

Nhạc Tuyết Vi ngẩn ra, cô chỉ nghĩ là Kiều Vũ Vi, lại quên mất còn có một vị Hàn phu nhân phản đối cô! Trước mắt phải làm sao bây giờ? Không được, Đại Bảo vẫn đang chờ cô, cô không thể từ bỏ dễ dàng như thế được! Nhạc Tuyết Vi cắn chặt răng, đẩy bảo về canh cửa ra kiên trì đi vào trong.

"Anh tránh ra, để cho tôi đi vào, tôi nhất định phải gặp Hàn Thừa Nghị!"

"Này... Ngài đừng làm chúng tôi khó xử..."

"Ồn ào cái gì?"

Bầu không khí đang căng thẳng, đột nhiên từ phía trước truyền đến giọng nói chất vấn đầy uy nghiêm, lạnh lùng còn kèm theo cả tức giận tiến về phía Nhạc Tuyết Vi. Nhạc Tuyết Vi vừa ngẩng đầu liền thấy Hàn phu nhân mặc áo ngủ, bên ngoài khoác một tấm áo khoác nhung đi tới.

"Hàn phu nhân..." Nhạc Tuyết Vi vượt qua cửa bảo vệ, bước nhanh lên phía trước, cầu xin Hàn phu nhân: "Van cầu người, cháu thực sự có chuyện quan trọng muốn gặp Hàn Thừa Nghị."

Hàn phu nhân bất vi sở động( im lặng), nhíu mày cười nhẹ: "Cô nghĩ tôi sẽ cho cô gặp? Không sai, nó đúng là ở nhà nhưng tôi sẽ không cho cô gặp nó đâu. Cô tội gì cứ phải tìm đến cửa rước nhục thế? Ngoại trừ nhục nhã ra thì cô nhận được cái gì?"

Bà ta nói xong, xoay người về phía hạ nhân, nói: "Người tới, mời cô ta ra ngoài cho tôi!"

"Vâng!"

Có Hàn phu nhân phân phó, bảo vệ cửa cùng vệ sĩ cũng không dám làm bừa, tiến lên giữ lấy Nhạc Tuyết Vi kéo ra ngoài.

"Hàn phu nhân, Hàn phu nhân... Xin người hãy để cho cháu được gặp Hàn Thừa Nghị một lần, cháu thật sự có chuyện thật trọng yếu muốn nói với anh ấy! Cháu van cầu người..." Nhạc Tuyết Vi bị người ta kéo ra ngoài, cô vẫn không ngừng vùng vẫy, vào lúc này lòng tự trong làm sao có thể so sánh với an nguy của con trai?

"Còn không lôi ra?" Hàn phu nhân nhíu mày, hiển nhiên rất không kiên nhẫn.


"Hàn phu nhân!" Nhạc Tuyết Vi cao giọng van xin, nhớ tới con trai còn không rõ tung tích, lòng nóng như lửa đốt.

Hàn phu nhân thấy cô khóc lóc vô lý lại càng thêm tức giận: "Còn chờ cái gì? Động tác sao chậm vậy... Kì kèo mè nheo, còn chưa ăn cơm sao? Nhanh lên!"

"Vâng!"

Dưới thái độ cứng rắn của Nhạc phu nhân, Nhạc Tuyết Vi bị đuổi ra khỏi cửa lớn của Trường Hạ.

"Hàn phu nhân! Cầu người mở cửa, mở cửa!" Nhạc Tuyết Vi vẫn chưa từ bỏ ý định đứng ở trước cửa, nhưng cho dù cô có khóc, có kêu thế nào cũng không ai thèm để ý đến cô. Nhạc Tuyết Vi xin giúp đỡ từ bảo vệ:"Van cầu các người, để cho tôi gặp Hàn Thừa Nghị, Hàn phu nhân..."

Nhạc Tuyết Vi suy nghĩ tuy Hàn phu nhân không thích cô, nhưng hai đứa con trai cô là cốt nhục của Hàn gia, Hàn phu nhân nếu biết cũng không thể không để ý.

Nhưng trải qua một hồi náo loạn vừa rồi, bảo vệ cửa làm sao còn chịu đi thông báo giúp cô?

"Viên tiểu thư, ngài vẫn là trở về thôi! Vừa rồi ngài cũng thấy được, thái độ của của phu nhân…”Bảo vệ cửa khó xử nhìn cô, không chấp nhận để cô đi vào.

Nhạc Tuyết Vi nản lòng thoái chí, bóng dáng cô đơn, vô lực đứng trước cổng lớn. Làm sao bây giờ? Không thể kéo dài thêm nữa, từng phút trôi qua nguy hiểm của Đại Bảo càng lớn. Không gặp được Hàn Thừa Nghị, hiện tại người cô có thể cầu xin chỉ có Lương Tư Văn!

Không có thời gian để suy nghĩ, Nhạc Tuyết Vi hạ quyết tâm, xoay người rời khỏi Trường Hạ. Trên đường đi không quên gọi tới số của Lương Tư Văn.

Bên trong Trường Hạ, Hàn Thừa Nghị vừa mới từ phòng tắm bước ra, nhìn thấy Kiều Vũ Vi ở trong phòng mình, anh không khỏi nhíu mi: " Sao cô vào được? Ra ngoài, tôi muốn nghỉ ngơi."

Lường trước được phản ứng này của anh, Kiều Vũ Vi lờ đi coi như không nghe thấy, ngược lại còn chủ động đến gần, Hàn Thừa Nghị phản ứng rất nhanh, lập tức né tránh.


Sắc mặt Kiều Vũ Vi trắng bệch, ngượng ngùng cười nói: "Muốn tránh em thế sao? Về sau anh cũng trốn em như thế? Hàn Thừa Nghị anh đừng u mê không tỉnh ngộ nữa, chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau, đây là ý của bậc trưởng bối hai nhà, hơn nữa, vì Hàn gia anh cũng chỉ có một lựa chọn này thôi."

Hừ! Hàn Thừa Nghị cười lạnh một tiếng, đôi con ngươi màu nâu liếc nhìn cô ta một cái: "Cô dựa vào đâu mà nghĩ như thế? Cô cảm thấy tôi vô dụng vậy sao?"

"..." Kiều Vũ Vi ngẩn ra, không rõ anh có ý gì. Hàng Trạch Hạo rõ ràng nói cho cô ta biết, mạch máu kinh tế của Hàn gia nằm trong tay ông ta, không phải sao? Hàn Thừa Nghị sao lại dùng thái độ này nói chuyện với cô ta?

Hàn Thừa Nghị lắc đầu không nói, tiện tay cầm lấy di động, lật xem một lúc, mới phát hiện ra vừa rồi Nhạc Tuyết Vi có gọi điện tới, hơn nữa còn đã tiếp máy! Hàn Thừa Nghị bỗng dưng ngẩng đầu nhìn Kiều Vũ Vi, ánh mắt mang theo sự chán ghét cùng căm giận: "Kiều Vũ Vi? Cô lấy tư cách gì nghe điện thoại của tôi?"

"Em..." Trong lòng Kiều Vũ Vi có chút đuối lý nhưng miệng lại cứng rắn nói: "Vừa rồi anh đang tắm, em liền giúp anh nhận, sao vậy? Chúng ta sẽ kết hôn, chẳng lẽ em nhận điện thoại thay anh cũng không được?"

"Cô..." Hàn Thừa Nghị chán nản, Tiểu Tuyết gọi điện cho anh lại nghe thấy giọng của Kiều Vũ Vi, không biết cô ấy sẽ nghĩ gì! Anh chẳng muốn lãng phí thời gian với Kiều Vũ Vi, xoay người vào phòng thay quần áo, kéo cửa đi ra ngoài.

Vừa đi vừa gọi cho Nhạc Tuyết Vi, nhưng anh có gọi thế nào bên kia cũng không ai bắt máy.

Kiều Vũ Vi hoảng hốt, không cam lòng tiến lên ngăn Hàn Thừa Nghị: "Anh đi đâu? Đã trễ thế này, anh không được đi đâu hết! Anh đã quên những gì nói với ba em rồi? Ông ấy bảo anh phải ở bên cạnh em!"

Hàn Thừa Nghị không hề dừng lại, đôi mắt khinh thường nhìn cô ta: "Kiều Vũ Vi, cô cũng nên có chừng mực thôi."

Tầm mắt của anh từ từ dời xuống, dừng ở trên cánh tay cô ta, nói nhỏ: "Buông tay!"

Thanh âm không lớn, nhưng lại cực kỳ có uy hiếp, toàn thân Kiều Vũ Vi run lên, buông lỏng tay ra.

Ra khỏi cửa, bảo vệ cửa cùng vệ sĩ đều chạy tới: "Tam Thiếu, ngài ra rồi... Vừa rồi Viên tiểu thư có tới nhưng dã bị phu nhân đuổi đi rồi!"

"..." Hàn Thừa Nghị dựng thẳng hai đầu lông mày, cái gì? Tiểu Tuyết đã đến đây? Vậy thì nhất định có chuyện quan trọng, nếu không, với tính cách của Tiểu Tuyết, cô nhất định sẽ không tìm đến đây! Đáng chết, vừa rồi Tiểu Tuyết gọi điện cho anh, lam sao anh lại không nghe máy?

Hàn Thừa Nghị bắt đầu đi tìm Nhạc Tuyết Vi, nhưng lúc này Nhạc Tuyết Vi đã không còn ở đế đô, cô đang trên chuyến bay quốc tế đến nước A.


...

"Tinh Tinh, hình ảnh của đứa bé đã được phát ra bên ngoài, tin anh rất nhanh sẽ có tin tức, em không cần tạo áp lực cho mình." Lương Tư Văn vỗ vỗ bả vai Nhạc Tuyết Vi, thử an ủi cô, nhưng anh nào biết sự an ủi này vô dụng đối với một người mẹ có con mất tích như cô.

Nhạc Tuyết Vi từ từ nhắm hai mắt, tay đặt lên trán, trầm mặc không nói lời nào, trong lòng cô đang rất lo lắng nên không hề muốn nói chuyện.

Lương Tư Văn than nhẹ một tiếng, cũng im lặng theo.

Nhạc Tuyết Vi tới cầu xin anh giúp đỡ, đương nhiên anh rất vui. Lúc gặp khó khăn, cô có thể nghĩ đến anh, ít nhất cũng chứng mình một điều là trong lòng cô anh rất đáng tin cậy. Nhưng sự thật cô mang đến cũng khiến anh bị đả kích không nhỏ.

Anh thật không ngờ, cô có hai đứa con trai ở nước A! Những năm gần đây, trong lúc anh bận rộn ở nước A, cô đã giấu diếm chuyện này thật kỹ! Trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng càng nhiều hơn là mất mác và buồn bã. Nhiệt tình của anh chỉ đổi lại là bí mật động trời của cô.

Anh có thể nhận ra trong lòng Nhạc Tuyết Vi cô chưa từng thực sự coi anh là đối tượng có thể yêu đương.

Nhưng bây giờ không phải là lúc suy nghĩ đến vấn đề này, việc quan trong trước mắt là phải tìm ra con trai của cô.

"Tinh Tinh, em hãy bình tĩnh nghe anh nói. Ở nước A em không có thù hận với ai, hơn nữa Hàn gia cũng không biết sự tồn tại của đứa bé đúng không?" Lương Tư Văn thấy cô quá mức lo lắng, anh thử phân tích tình huống để cô bình tĩnh lại.

Nhạc Tuyết Vi gật đầu: "Uh`m, ngoại trừ nhà Đan Đan ra, về cơ bản thì không ai biết."

Lương Tư Văn thở phào nhẹ nhõm: " Vậy thì không phải là bắt cóc, tốt rồi. Chỉ cần không có ý tổn thương đứa trẻ thì em cứ yên tâm, đứa bé sẽ không có chuyện gì."

Nghe lời anh nói cũng rất đúng, Nhạc Tuyết Vi nhìn thấy một tia hi vọng xuất hiện, bản thân cô là mẹ trong những tình huống như thế này đương nhiên sẽ không được tỉnh táo cho lắm.”Ừ, em tin anh... Cám ơn anh, nếu không có anh, em thật sự không biết nên làm gì bây giờ."

Mái tóc cô buông xõa rơi xuống hai bên vai, mềm mại suôn mượt như tơ lụa.

Trên môi Lương Tư Văn xuất hiện nụ cười ấm áp, không tự chủ được liền vươn tay vén tóc cho cô, dịu dàng nói: "Đừng nói cảm ơn với anh, giữa chúng ta còn cần nói những lời này sao?"

Trên mặt Nhạc Tuyết Vi nóng lên, biết trong lời nói của anh có ý gì, trong lòng cô ngũ vị tạp trần, không được tự nhiên quay mặt đi. Lương Tư Văn lại giúp cô thêm một lần nữa, phần ân tình này, cô sẽ ghi tạc trong lòng, nhưng có lẽ cô sẽ không thể đáp lại anh như những gì trong lòng anh mong muốn…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận