Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh

Editor: Nhung

"Giám đốc, bản hợp đồng hôm trước anh đã quyết định ký chưa? Mọi người đều đang chờ đợi, Nghê tiên sinh đã hối thúc mấy lần rồi."

Tới gần trưa, Nhạc Tuyết Vi đem bản hợp đồng đặt trước mặt Hàn Thừa Nghị, Hàn Thừa Nghị xem qua rồi ký đưa tới tay cô. Nhạc Tuyết Vi xoay người định bước đi thì lại bị Hàn Thừa Nghị ôm lấy thắt lưng ngăn lại, "Giám, giám đốc?" Anh ta muốn làm gì? Đây là nơi làm việc mà, mặc dù cô biết sẽ không có người đột ngột bước vào, nhưng mà.... dù sao đây cũng là nơi dành cho công việc.

"Hôm nay em lại không có biện pháp sao?" Hàn Thừa Nghị ôm trọn lấy cô, hỏi.

Nhạc Tuyết Vi sửng sốt, ngày hôm đó cô nói không có biện pháp khiến cho cả hai người tranh cãi một trận. Mấy ngày này, hành động của Hàn Thừa Nghị đối với cô đều không có gì quá thân mật, nhưng tại sao ở đây anh ta lại hảnh xử như thế này?

Mục đích của Hàn Thừa Nghị đối với cô rất rõ ràng, anh ta khinh thường cô. Trốn, cô nhất định phải trốn khỏi đây.

"Ừ." Cô đáp bừa một tiếng rồi nhỏ giọng đề nghị với Hàn Thừa Nghị, "Giám đốc, việc này để về nhà hãy bàn có được không?", mới đó, gương mặt trắng sứ của của đã ửng hồng.

Hàn Thừa Nghị vui vẻ nhìn gương mặt ngại ngùng của cô, trông rất đáng yêu. "Được." Môi mỏng nhấc lên, Hàn Thừa Nghị rất hào phóng buông cô ra.

Nhạc Tuyết Vi lấy hợp đồng định đi thì bỗng nhìn thấy một chồng tư liệu đặt trên bàn làm việc. Không phải cô muốn dòm ngó bí mật của Hàn Thừa Nghị mà ở phía trên là ảnh chụp một người mà cô quen, Kiều Vạn Đông.

"Sao?" Hàn Thừa Nghị nhìn thấy ánh mắt của Nhạc Tuyết Vi liền cầm tập tư liệu lên hỏi, "Biểu cảm này của em là sao?"

"Giám đốc, anh... anh điều tra người này?" Nhạc Tuyết Vi thấy rõ, đó là phần tư liệu hết sức tỉ mỉ về Kiều Vạn Đông, một xấp dày cộp. "Vì sao anh lại muốn điều tra người này?"

Hàn Thừa Nghị để xấp tư liệu xuống, không trả lời mà hỏi lại: "Hình như em rất quan tâm đến người này? Hỏi kĩ như vậy để làm gì?"

"Chuyện này...." Sắc mặt Nhạc Tuyết Vi cứng đờ nhưng rất nhanh sau đó đã phản ứng lại, giải thích: "Trên tư liệu của người này không có nói đến sao? Ông ấy là hiệu trưởng trường T, tôi là học sinh trường đại học T, sinh viên tò mò một chút về hiệu trưởng trường thì có gì lạ sao?"

"Có lý." Hàn Thừa Nghị không hỏi lại nữa, ngồi xuống, "Công ty gần đây có tính đến việc giúp đỡ một chút, tôi muốn nhìn xem người này có phải là người đáng để đầu tư không, em có biết nhiều về hiệu trưởng của mình không?"


Nhạc Tuyết Vi siết chặt tay, "Kiều hiệu trưởng được coi như truyền thuyết của trường, rất được mọi người kính trọng."

Cô không biết vì sao bản thân lại nói giúp Kiều Vạn Đông, mặc cho bây giờ hai người đều không còn quan hệ gì, cô không làm chuyện đại nghịch bất đạo cũng bởi lẽ việc lớn như vậy, đâm sau lưng người khác không phải là tính cách của cô.

"Nếu ông ta là người như vậy, xem ra tôi cũng phải giúp một tay rồi." Hàn Thừa Nghị cầm lấy tư liệu, hình như có chút đăm chiêu nhưng rồi lại gật đầu, tựa như việc giúp đỡ này có thể thành đều là do câu nói của Nhạc Tuyết Vi.

Nhạc Tuyết Vi khẽ cười rồi xoay người đi ra.

Chờ sau khi cô đi khỏi phòng rồi, Hàn Thừa Nghị mới lật trong xấp tư liệu 1 tờ giấy rồi đặt lên đầu. Trên đó là gương mặt một cô gái nhỏ, gương mặt phổ thông, không khó coi, không xinh đẹp, cùng lắm cũng chỉ có thể cho là thanh tú.

"Kiều Vũ Vi."

Hàn Thừa Nghị thầm gọi tên này, khóe miệng hiện ra nét cười ấm áp. Cuối cùng cũng tìm được em, cô gái mà tôi đã tìm kiếm mười năm nay. Mười năm trước, em cứu tôi một mạng, không có em thì ngày hôm nay cũng không có Hàn Thừa Nghị, càng không có Hàn gia.

Mặc dù cô gái trên bức ảnh chỉ là một cô gái có tướng mạo bình thường, nhưng Hàn Thừa Nghị không quan tâm, sau này nhất định anh sẽ đối tốt với cô gái này, phải để cho cô có được những thứ tốt nhất trên đời. Chỉ có cô mới xứng đáng với chúng.

Tan tầm, Nhạc Tuyết Vi phải sắp xếp lại giấy tờ nên hơi tốt thời gian một chút. Chờ cô hết bận chắc cũng không còn xe nữa, cô liền đánh bạo đi nhờ Nghê Tuấn.

"Nghê tiên sinh, tôi tới liền, hẹn gặp lại sau."

Nói xong cô vội vàng cất điện thoại, nhịn không được àm oán giận Hàn Thừa Nghị, anh ta đúng là không nhẫn nại một chút nào, mới đi nhờ anh ta chút mà cứ bị thúc giục này kia, sao anh ta không xem xem cô bận rộn như thế này là vì ai chứ.

Nhạc Tuyết Vi cất bước, đi mà như chạy. Đột nhiên trên đường có một chiếc xe taxi của hãng Toyota lao tới, khi đi ngang qua Nhạc Tuyết Vi thì dừng lại, cửa xe bật ra, người ở trong vươn cánh tay lôi Nhạc Tuyết Vi vào trong xe.

"Aaaa... Cứu với.... "


Phân nửa âm thanh cầu cứu của Nhạc Tuyết Vi bị giữ lại ở trong xe đang cấp tốc lao đi.

"Chuyện gì vậy?"

Hàn Thừa Nghị vốn đang nhắm mắt để nghỉ ngơi thì bỗng mơ hồ nghe thấy tiếng hét của Nhạc Tuyết Vi bên tai, liền mở mắt.

Cửa xe mở ra, Nghê Tuấn đi đến, sắc mặt hoảng loạn: "Tam Thiếu, không ổn rồi. Nhạc tiểu thư bị người khác bắt đi rồi."

"Cái gì?" Hàn Thừa Nghị bật người ngồi thẳng, vô tình lộ ra vài tia hoảng loạn mà trước giờ chưa từng có: "Sao lại thế này? Là ai làm?"

“Hiện tại vẫn chưa biết! Em đã sai người đuổi theo rồi!” Nghê tuấn bẩm báo đúng sự thật, đối với chuyện này, Hàn Thừa Nghị cũng chỉ biết gật đầu một cái.

Đúng ra Nhạc Tuyết Vi theo Hàn Thừa Nghị cũng chưa được bao lâu, tin tức chắc cũng chưa thể truyền ra ngoài, hơn nữa cho dù người đó biết Nhạc Tuyết Vi là người của Hàn Thừa Nghị anh, có cho một trăm triệu thì cũng không dám bắt cóc cô.

“Vậy ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không mau đi điều tra!” Hàn Thừa Nghị tức giận gầm lên một tiếng, nghê tuấn nhanh chóng lui ra ngoài.

Hàn Thừa Nghị đỡ trán, hai bên thái dương khẽ giật giật. Sao lại có thể xảy ra sự việc này? Tiểu nha đầu vừa mới từ cửa thang máy đi ra anh vẫn còn nhìn thoáng qua, vừa chớp mắt một cái, cô đã bị người khác bắt đi mất?

Mặc kệ là ai làm, dám động vào người của anh, chắc chắn là chán sống rồi.

Nhạc tuyết vi vừa lên xe đã bị đánh thuốc mê, khi tỉnh lại thì trước mắt là một mảng đen kịt, cô bị bịt mắt, tay và chân đều bị buộc chặt, miệng bị dán băng dính.

Nhạc tuyết vi giãy giụa, kêu to, nhưng hoàn toàn không nghe ra được âm thanh gì.


Đây là nơi nào? Tại sao cô lại bị bắt cóc? Hàn Thừa Nghị đâu? Hàn Thừa Nghị có biết cô bị bắt cóc không? Có tới cứu cô hay không? Giờ khắc này, tất cả những gì Nhạc Tuyết Vi nhớ tới đều là về Hàn Thừa Nghị, giống như buổi tối ngày cô bị bọn vay nặng lãi truy nợ, cuối cùng cũng là anh ta tới cứu cô.

Người này tuy rằng bá đạo cường thế, nhưng những lúc nguy hiểm đều mang lại cho cô cảm giác an toàn.

Đột nhiên, bên tai vang lên tiếng mở cửa, Nhạc Tuyết Vi ngồi thẳng lưng, chậm rãi dựa vào bức tưởng phía sau, có người vào!

Trong phút chốc, bịt mắt của cô được cởi ra, ánh sáng mạnh chiếu tới khiến cô phản xạ có điều kiện là nhắm mắt.

Đứng ở trước mặt cô, là một cô gái nhỏ, ngũ quan thanh tú, hình như là con lai và còn nhỏ tuổi hơn cả Nhạc Tuyết Vi.

Cô gái nhỏ ngồi xổm xuống trước mặt Nhạc Tuyết Vi, nâng cằm cô lên rồi đánh giá, "Chị quả thật rất xinh đẹp. Chị là người yêu mới của Thiên Lỗi ca ca sao?"

Thiên lỗi ca ca? Đầu óc Nhạc Tuyết Vi bắt đầu hoạt động, là Hàn thiên lỗi sao? Nhưng vì sao cô gái này lại nói cô là người yêu mới của Thiên Lỗi? Cô và Hàn Thiên Lỗi chỉ gặp qua vài lần, cùng lắm là ngồi xe vài lần vào ra bán hạ sơn trang mà thôi, đây chắc chắn là hiểu lầm rồi.

“Uhm uhm.” Nhạc tuyết vi liều mạng lắc đầu, muốn cho cô gái kia thấy mình không phải là người yêu của Hàn Thiên Lỗi, chắc chắn bọn họ bắt nhầm người rồi.

“Ai……” Tiểu cô nương làm lơ hành động của cô, thở dài, “Chỉ tiếc, cô cùng Thiên Lỗi ca ca không duyên phận. Tỷ tỷ, chị sẽ trở thành dì của tôi, chị có biết không?"

Dì? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Nhạc Tuyết Vi vô cùng kinh sợ, cô rõ ràng không quen biết cô gái này, vì sao lại nói rằng cô sẽ làm dì của cô ta? Ba cô ta là ai?

"Uhm... uhm" Miệng bị dán băng dính, cô chỉ có thể cật lực lắc đầu.

"Tỷ tỷ, chị bao nhiêu tuổi rồi? Chị so với tôi chắc không lớn hơn nhiều, tôi 16 tuổi, để chị làm dì của tôi, xem ra cô phải ấm ức nhiều rồi."

Cô gái này hoàn toàn không thèm nhìn Nhạc Tuyết Vi vùng vẫy lắc đầu, cứ thế mà nói tiếp, "Có điều. Mặc dù cha tôi năm nay đã hơn bốn mươi nhưng nhìn vẫn còn rất trẻ, rất anh tuấn."

Nhạc Tuyết Vi thấy cô ta nói thì càng sợ hãi, cô đang gặp phải chuyện quái gì vậy? Bị người bắt đi, giờ là bị bức hôn sao? Cô không muốn bị gả cho một người đàn ông hơn bốn mươi có con gái 16 tuổi.

"Đại tiểu thư? Cô lại chạy đi đâu rồi? Cô ở đâu vậy?"

Bên ngoài có người gọi thất thanh, tiểu cô nương này đang dọa nạt bỗng nhảy dựng lên, vội vã bịt mắt Nhạc Tuyết Vi lần nữa rồi nói: "Tỷ tỷ, xin thứ lỗi, cha ta nói tạm thời phải để chị chịu ấm ức một chút. Mọi người tìm ta, ta phải ra ngoài trước, nếu rảnh ta sẽ lại đến tìm chịu nói chuyện."


"Uhm.."

Nhạc Tuyết Vi lo lắng, cô không có cách nào khác, chỉ có thể dùng sức tạo ra chút âm thanh vô nghĩa này. Hàn Thừa Nghị ở đâu? Vì sao anh ta không đến tìm cô. Cô bị bắt vào chiều tối, giờ bên ngoài đã sáng như vậy, chắc chắn đã qua một đêm, vậy mà anh ta không hề tìm cô sao? Hắn sẽ không đi tìm cô sao? Nghĩ như vậy, bỗng nhiên Nhạc Tuyết Vi cảm thấy mất mát và ấm ức vô cùng.

Một lát sau, cửa lại bị mở ra một lần nữa, nghe tiếng bước chân này hình như có rất nhiều người.

Bịt mắt được cởi bỏ, tất cả những người đi tới đều là phụ nữ. Trong đó có một người bưng chén nước đưa đến bên miệng Nhạc Tuyết Vi, “Uống đi!”

Nhạc Tuyết Vi rất khát, chần chờ một lát, liền uống cạn một hơi. Những người này bắt đầu cởi trói cho cô, xé bỏ băng dính rồi dắt cô ra ngoài.

“Các ngươi muốn đưa ta đi đâu?” Nhạc Tuyết Vi không dám tin là cô bị bắt tới đây để kết hôn, chính xác hơn là bức hôn, thái đội của bọn họ cũng không giống cách đối đãi với tân nương tử.

“Đừng hỏi nhiều, đi mau!”

Nhạc Tuyết Vi bị những người này đẩy một cái, đột nhiên cảm thấy chân tay mềm nhũn, đứng thôi cũng khó, cô bỗng rùng mình, vừa rồi chén nước kia bị bỏ thuốc? Nếu không thì tại sao lại cảm thấy cả người không có chút sức lực nào?

Cô bị đưa tới một gian phòng, bên trong quần áo, người trang điểm đều đang chờ cô.

“Người tới rồi, hãy trang điểm thật xinh đẹp."

“Được được được, Phong gia kết hôn, bọn tôi sao dám chậm trễ?"

Nhạc Tuyết Vi nghe xong, kết hôn? Nhưng mà, Phong gia là ai? Vì sao lại trói cô bắt làm tân nương? Cô sốt ruột vô cùng, liền nghĩ tới Hàn Thừa Nghị. Anh tới nhanh lên! Tôi sắp bị một lão già bức hôn rồi!

Tại bán hạ sơn trang, Hàn Thừa Nghị đang chuẩn bị xuất phát thì bỗng, "Hắt xì"

“Tam thiếu?” Nghê tuấn quan tâm, hỏi, “Có phải do đêm qua người không nghỉ ngơi nên bị cảm lạnh rồi không?"

“Không có gì!” Hàn thừa nghị lắc đầu, “Xuất phát đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui