Editor: Bạch Nguyệt
“Nghê Tuấn, chú đang nói chuyện với ai thế?”
Bên trong truyền tới âm thanh hơi nôn nóng của Hàn Thừa Nghị, còn cùng với tiếng hít khí rất nhỏ, “Tê… Sao còn chưa nghe? Mẹ kiếp! Mau vào giúp tôi xoa bóp tay, thuốc này thật khó chịu…”
Nghe Tuấn đứng phía trước Nhạc Tuyết Vi làm tư thế mời: “Tam thiếu phu nhân, mời vào!”
Tim Nhạc Tuyết Vi nhảy lên tận cổ họng, nuốt nuốt nước miếng, đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, đi vào.
Bên trong phòng ngủ, Hàn Thừa Nghị đang ngồi ở trên sô pha, trên bàn trà trước mặt để một chậu nước, nước trong chậu là nước thuốc đen tuyền, hương vị gay mũi lan tỏa khắp trong không khí.
Hàn Thừa Nghị không ngẩng đầu, vẫn chuyên tâm xử lý bàn tay trái của mình, rũ mi mắt, ánh mắt có phần nôn nóng. Nghe thấy tiếng bước chân, anh thúc giục: “Ấn chỗ nào?”
Nhạc Tuyết Vi bước nhanh hơn, không nói hai lời vén tay áo, ấn lên tay anh.
Nhìn bàn tay trắng tinh tế ấn lên tay mình, Hàn Thừa Nghị sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía người đứng trước mặt. Khóe miệng không tự giác liền cong lên, ý mừng trong ánh mắt không sao che giấu được.
Bất quá, ngoài miệng lại ương ngạnh.
“Hừ… Sao em lại tới đây? Không phải bồi bạn trai à?” Hàn Thừa Nghị méo miệng, lời vừa ra khỏi miệng, lại tràn ngập vị chua, làm cỗ vui sướng vừa rồi bị "nghẹn" lại.
Nhạc Tuyết Vi nghe vậy, lại không trả lời, rũ mắt nhìn vào trong chậu, nói: “Đây là thuốc gì? Anh vừa rồi bị thương ở đâu thế? Không có thấy anh không thoải mái a! Anh cũng thật là, bị thương sao lại không nói một tiếng… Anh không nói, người khác làm sao mà biết?”
Vài lời này, lại bao hàm nồng đậm thương tiếc cùng tự trách. Hàn Thừa Nghị cảm thấy, trong lòng Tiểu Tuyết có anh, vậy là đủ rồi, không cần phải nói gì thêm!
Hàn Thừa Nghị nâng tay phải còn hoàn hảo lên, một tay đem Nhạc Tuyết Vi ôm vào trong lòng. Nhạc Tuyết Vi hoảng hốt, đôi tay run lên, nước thuốc bị đổ ra.
“Anh làm gì thế! Thuốc bị đổ hết rồi!”
“Đổ thì đổ!” Hàn Thừa Nghị ôm lấy cô, không buông tay, nha đầu này sao lại không rõ tình huống bây giờ thế chứ? Lúc này thuốc đổ là quan trọng sau?
“Anh buông tay a! Anh còn như vậy, em đi đấy a!” Nhạc Tuyết Vi bất an giãy giụa trong lòng anh, vặn vẹo, thật là hối hận chết được, biết rõ anh ác liệt như vậy, như thế nào còn tự mình đưa tới cửa?
Cánh tay Hàn Thừa Nghị vừa vặn vòng một vòng quanh eo cô, cong khóe môi, vân đạm phong khinh nói: “Được… em đi đi!”
“Anh!” Nhạc Tuyết Vi chán nản, anh ôm lấy cô như vậy, cô đi như thế nào a?
Hàn Thừa Nghị vừa lòng rũ rũ mắt, cánh tay vừa thu lại liền đặt người trên đùi, tình hình này càng thêm ác liệt! Mặt Nhạc Tuyết Vi đỏ đến tận cổ.
“Buông em ra! Anh đừng như vậy a!”
Nhạc Tuyết Vi như cũ phí công giãy giụa, bỗng nhiên Hàn Thừa Nghị dán sát bên lỗ tai cô, nhẹ nhàng hướng bên trong phà hơi, “Đừng nhúc nhích, tay của anh rất đau, em không phải muốn anh nói sao? Anh đây hiện tại nói, tay rất đau, vừa rồi chơi bóng mà bị.”
Lời nói vừa dứt, Nhạc Tuyết Vi bất động. Đúng vậy, cô là tới thăm anh mà! “Vậy… vậy vừa rồi bác sĩ nói thế nào? Sao lại bị thương nặng như vậy? Có đau lắm không?” Nước thuốc này, nhìn qua đen tuyền, mùi vị cũng khó ngửi.
“Ừ, có chút đau, bác sĩ nói, tốt nhất một bên ngâm thuốc, một bên cho người giúp xoa bóp…” Hàn Thừa Nghị vừa nói, vừa ngầm ám chỉ cho Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi việc nhân đức không nhường ai, đứng lên, “Anh đừng náo loạn, en giúp anh xoa là được.”
Nói rồi để tay vào nước thuốc, cầm lấy tay trái Hàn Thừa Nghị, theo khớp xương mát xa từng chút một, thỉnh thoảng ngẩng đầu hỏi anh: “Như vậy được chứ? Em không biết làm vậy đúng hay không.”
“Ừ... Có thể, chỉ cần là em, anh đều cảm thấy thoải mái.” Hàn Thừa Nghị một tay nâng cằm, si mê nhìn Nhạc Tuyết Vi, lời nói lại không có ý tốt.
Não bộ Nhạc Tuyết Vi không phức tạp như anh, chỉ là đơn thuần giúp anh mát xa từng chút một, “Khá hơn chút nào chưa? Đến tột cùng là bị thương ở đâu? Nhìn không ra a!”
Đột nhiên, Nhạc Tuyết Vi phát giác có chỗ nào đó không đúng, sao cảm thấy ngón út tay trái của anh có chút kỳ quái? Cô vừa rồi không cẩn thận chạm vào một chút, ngón út kia như mềm như bông, giống như không có cảm giác tồn tại?
“Anh này…” Nhạc Tuyết Vi ngẩng đầu nghi hoặc nhìn Hàn Thừa Nghị, “Ngón tay này làm sao vậy?”
Nhắc tới ngón út, Hàn Thừa Nghị nhíu mày, đáy mắt nổi lên một cỗ ưu thương dày đặc. Ngón út… đứa bé… Hàn Thừa Nghị lắc lắc đầu, chua xót cười: “Không có gì, vết thương cũ bốn năm trước…”
Bốn năm trước? Lại là bốn năm trước?
Đến tột cùng bốn năm trước anh còn bị thương chỗ nào? Sao cô tất cả đều không biết? Sau khi cô rời đi, anh đã trải qua ngần ấy chuyện đấy ư?
“Nó… nghiêm trọng không?” Không biết vì nguyên nhân gì, Nhạc Tuyết Vi đột nhiên cảm thấy giọng nói như bị tắc nghẹn.
“Không nghiêm trọng, ngoại trừ không có cảm giác gì, đôi khi sẽ rất đau ở ngoài…” Hàn Thừa Nghị ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Nhạc Tuyết Vi, lời nói anh chỉ có thể nói tới đây, anh cũng giống như đứa bé, muốn được nói hết thảy cho Nhạc Tuyết Vi, nhưng… so sánh với Tiểu Tuyết chịu nhiều đau khổ, việc này đâu có tính là cái gì?
Bị hỏng? Đáy mắt Nhạc Tuyết Vi một mảnh kinh ngạc, tại sao lại như thế? Anh ấy lợi hại như vậy, cao cao tại thượng đến vậy, sao lại làm ngón tay mình bị hỏng?
Nhạc Tuyết Vi mở miệng, vừa định hỏi nguyên nhân, hai tay Hàn Thừa Nghị lại đồng thời vói vào nước thuốc, cầm tay Nhạc Tuyết Vi, giọng nói trầm thấp, lẩm bẩm: “Tiểu Tuyết, em còn quan tâm anh, có phải không?
Anh đã nghe Lương Tư Văn nói, bốn năm trước, em nghĩ anh hạ lệnh giết chết, nhưng mà, Tiểu Tuyết, anh không có, thật sự không có, không phải anh, anh sao có thể làm vậy với em?
Em chỉ nghe Lương Tư Văn nói cho em có lệnh giết chết, chẳng lẽ không nghe hắn nói, lệnh giết chết vừa được phát ra trong hai tiếng, đã bị anh cưỡng chế thu hồi hay sao?”
“……”
Nhạc Tuyết Vi sững lại, cái này, cô thật sự không biết! Lệnh giết chết vừa phát ra hai tiếng sau liền bị thu hồi? Hồi ức quay nhanh trong đầu Nhạc Tuyết Vi, như vậy, nói cách khác… Năm đó, trên sân bay, thời điểm cô nhìn thấy anh, lệnh giết chết đã bị xóa bỏ?
Này… Sao có thể?
Lương Tư Văn là nhị thiếu gia của Lương gia thuộc tứ đại gia tộc tại thủ đô, tin tức giống loại này liên quan đến tứ đại gia tộc, tất cả tuyệt đối sẽ không gạt anh ta.
Nhưng, anh ta cũng không có nói cho mình lệnh giết chết đã thu hồi a!
Chẳng lẽ là Lương Tư Văn nói dối? Không có khả năng a! Lương Tư Văn căn bản không có lý do để nói dối, chẳng lẽ anh ta cố ý giấu loại tin tức này, sau đó lao lực đem cô đưa tới thủ đô?
Như vậy, là Hàn Thừa Nghị nói dối? Anh lại vì cái gì muốn sau nhiều năm như vậy, biên ra loại nói dối này? Vì muốn đùa bỡn cô lần nữa?
Nhạc Tuyết Vi không che giấu cảm xúc, giờ phút này dao động nơi đáy lòng hoàn toàn viết ở trên mặt cô, Hàn Thừa Nghị thừa thắng xông lên, bày ra tư thái khẩn cầu nhìn cô: “Tiểu Tuyết, anh nói đều là sự thật... Là anh sơ sẩy để lệnh giết chết phát ra, nhưng đó không phải ý anh! Em là vợ của anh a! Em tin anh chứ?”
“……” Trong mắt Nhạc Tuyết Vi dâng lên một tầng hơi nước, đáy lòng kịch liệt dao động. Cô không phải đầu gỗ, anh đối với cô tốt, tất cả cô đều có thể cảm nhận được.
Là nên tin tưởng lệnh giết chết kia, hay là tin tưởng người sống sờ sờ trước mắt?
“Em…” Nhạc Tuyết Vi thừa nhận chính mình vô dụng, tới hôm nay, đáy lòng cô vẫn có khuynh hướng nghiêng về phía anh.
Nhưng vào lúc này, chuông cửa vang lên…
Nhạc Tuyết Vi thình lình thanh tỉnh, rút tay ra, quay mặt đi: “Tổng tài, tôi không hiểu anh đang nói gì! Anh lại đem tôi thành người mà anh quen biết, tôi đã nói với anh, tôi không phải…”
Phủ nhận vào giờ phút này nghe cỡ nào hoang đường buồn cười, nhưng, lại nói rõ thái độ Nhạc Tuyết Vi, cô không tin lời anh nói.
“Tiểu Tuyết…”
“Tôi đi mở cửa!”
Chuông cửa vẫn cố chấp vang lên, không đợi Hàn Thừa Nghị tiếp tục nói, Nhạc Tuyết Vi liền đi tới cửa, mở cửa. Đứng ở cửa, là một cô gái xa lạ.
Ánh mắt Nhạc Tuyết Vi đầu tiên nhìn đến cô gái này, liền cảm thấy có chút quen mắt, sửng sốt hai giây mới phản ứng lại, cô gái này, sao lớn lên có chút giống cô?
Cô gái đó là Triệu Tử Đồng.
Ánh mắt Triệu Tử Đồng đầu tiên nhìn đến Nhạc Tuyết Vi, cũng là đồng dạng cảm giác, hai người các cô vô luận là từ ngoại hình hay khí chất đều có chút giống.
Lúc trước, Hàn phu nhân vì làm con trai cưới vợ, cũng là rất tốn công sức, tốn tâm tư, chọn tới chọn lui, khó khăn chọn cái người đặc biệt giống Nhạc Tuyết Vi này.
“Xin chào.” Nhạc Tuyết Vi lễ phép hướng Triệu Tử Đồng gật đầu cười cười.
Triệu Tử Đồng đồng dạng thiện ý cười, “Xin chào, xin hỏi… Hàn tổng ở sao?”
“……” Nhạc Tuyết Vi theo bản năng liếc bên trong một cái, cô gái này, là tới tìm Hàn Thừa Nghị? Hơn nữa, cô ta lớn lên còn giống như mình?
Đột nhiên, Nhạc Tuyết Vi cảm giác thật không tốt… Quả thực là lung tung rối loạn!
Hàn Thừa Nghị mấy năm nay, đến tột cùng là có bao nhiêu hoa đào? Kiều Vũ Vi, Lương Giai Văn, bây giờ lại thêm một cô gái giống cô?
“Tiểu Tuyết, ai thế?”
Hàn Thừa Nghị nghe được động tĩnh ở cửa, sợ người xa lạ khi dễ Nhạc Tuyết Vi, rút tay ra đi tới, lúc nhìn thấy ở cửa là Triệu Tử Đồng, rõ ràng sửng sốt.
“Là em? Em sao lại đến đây?”
Nhạc Tuyết Vi vừa nghe lời này, đáy mắt ghen tuông trào lên, cái gì! Nghe khẩu khí này, là người rất quen thuộc sao? Được a, biết ngay anh là cái củ cải thối khắp nơi trêu chọc hoa đào mà!
Triệu Tử Đồng đương nhiên không biết Nhạc Tuyết Vi là ai, cười với Hàn Thừa Nghị, gật gật đầu: “Vâng… Em và bạn bè cùng nhau tới đây, lúc trước nghe được giám đốc nói, Thừa Nghị ca anh cũng ở đây, cho nên em muốn đi lên chào một tiếng.”
Ha… Nhạc Tuyết Vi giật mình trừng mắt nhìn Hàn Thừa Nghị. Còn cả ‘Thừa Nghị ca’ nữa cơ đấy! Nghe xem nghe xem! Gọi thật đúng là thân thiết! Nếu anh ta trái ôm phải ấp quá tốt như vậy, còn tới trêu chọc cô làm gì?
“Tử Đồng…” Hàn Thừa Nghị vừa định mở miệng tiễn khách, nhưng không được, bình dấm chua Nhạc Tuyết Vi hoàn toàn bị nghiêng đổ.
Tử Đồng?
“Hừ!” Nhạc Tuyết Vi lười đến xem bộ dáng bọn họ tình chàng ý thiếp, vòng qua Triệu Tử Đồng, xô cửa chạy như bay ra ngoài.
Nhóm dịch: Mèo Xinh
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...