Editor: Nguyễn
Từ tiệm cơm đi ra, tự nhiên là muốn tách làm hai.
Lương Tư Văn kéo Nhạc Tuyết Vi nói xong lời từ biệt với Hàn Thừa Nghị, Lương Giai Văn, chuẩn bị đi trước.
Lương Giai Văn chủ động kéo tay Hàn Thừa Nghị nói: “Thừa Nghị, thời gian còn sớm, không bằng chúng ta tìm chỗ uống nước đi?”
Hàn Thừa Nghị nhíu mày, không kịp đẩy ra Lương Giai Văn, nhưng vào lúc này, di động anh vang lên. Rất ít người biết dãy số riêng của Hàn Thừa Nghị, cho nên, lúc này gọi tới, nhất định là người rất thân cận, Lương Giai Văn và Nhạc Tuyết Vi đều dựng lỗ tai lên, nhìn về phía anh.
Hàn Thừa Nghị lấy di động ra, vừa thấy, thần sắc lại không tốt.
“Alo? Chuyện gì?”
Điện thoại kia đầu không biết nói gì đó, sắc mặt Hàn Thừa Nghị càng ngày càng nghiêm trọng, sau một lúc lâu mới trầm giọng nói, “Được, tôi biết rồi…… Mọi người xử lý trước đi. Cảm xúc cô ấy không tốt, trấn an một chút, để cô ấy phối hợp trị liệu. Ừm…… Được.”
Tuy rằng Hàn Thừa Nghị không nói, nhưng người nghe đều hiểu rõ.
Cuộc điện thoại này nhất định có quan hệ với Kiều Vũ Vi. Nếu không phải bác sĩ y tá gọi thì chính là vệ sĩ của Kiều Vũ Vi gọi tới.
Cúp điện thoại, Hàn Thừa Nghị cố ý vô tình nhìn Nhạc Tuyết Vi nhưng lời nói lại là nói với Lương Giai Văn, “Giai Văn, hôm nào chúng ta đi uống sau nhé, bây giờ anh có chút việc, phải đi luôn.”
Sắc mặt Lương Giai Văn nhìn không tốt lắm, lại là bởi vì người phụ nữ kia…… Rõ ràng bị bệnh nặng mà nhiều năm như vậy, vẫn sống bình yên vô sự, lãng phí thời gian của Hàn Thừa Nghị, làm anh không thể theo đuổi hạnh phúc chính mình! Nhưng Lương Giai Văn biết rõ vị trí Kiều Vũ Vi ở trong lòng Hàn Thừa Nghị, cười nói: “Không sao, tình huống của cô ấy không tốt sao? Vậy anh mau đi đi! Lúc này, cô ấy nhất định rất cần anh. Em không sao.”
Hàn Thừa Nghị gật đầu, vẫn nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi. Nhạc Tuyết Vi như bị nghẹn ở cổ họng, rời tầm mắt, bốn năm trước bọn họ chính là loại quan hệ này, không có gì lạ cả.
“……Vậy, anh đi trước.”
Những lời này là nói với Nhạc Tuyết Vi, nhưng Nhạc Tuyết Vi lại không liếc anh một cái.
“Ừm, vậy anh mau đi đi!”
Lương Giai Văn rất hào phóng nhìn theo Hàn Thừa Nghị lên xe đi, bên môi tươi cười lại lạnh đi. Không thể được, cô phải nghĩ cách, nhanh lên giải quyết Kiều Vũ Vi, nếu không, cô có làm nhiều hơn nữa cũng vô dụng!
Một tia hung ác xuất hiện trong mắt Lương Giai Văn ……
Nhưng mà, Nhạc Tuyết Vi lại không biết, Hàn Thừa Nghị chỉ là không muốn cùng Lương Giai Văn tiếp xúc nhiều, sau khi chia tay bọn họ, Hàn Thừa Nghị không đi đâu cả, mà trực tiếp trở về Trường Hạ. Anh không đến chỗ Kiều Vũ Vi, nhiều năm như vậy, tuy rằng Kiều Vũ Vi đang ở đế đô, nhưng nhưng vẫn bị sắp xếp ở viện điều dưỡng, ngoại trừ cung cấp bác sĩ, y tá thì anh không đáp ứng thêm yêu cầu gì của cô nữa.
Trải qua nửa tháng nỗ lực, chẳng phân biệt ngày đêm tăng ca, rốt cuộc Nhạc Tuyết Vi cũng hoàn thành bản vẽ kế hoạch Đông Giao Mall.
Bởi vì thời gian quá gấp, kỳ thật bản vẽ của cô có rất nhiều chỗ làm không cẩn thận, nhưng đại khái cũng không tệ. Tuy rằng Nhạc Tuyết Vi không có thái độ làm có lệ cho xong, nhưng là nhân tài D·S đông đúc, có nhiều tiền bối thiết kế đức cao vọng trọng, cô cũng không ôm hy vọng chiến thắng.
Nhưng kết quả lại ngoài mong muốn của Nhạc Tuyết Vi.
Trong phòng tổng giám đốc, Nghê Tuấn đưa bản thảo thiết kế cuối cùng Đông Giao Mall tới trước mặt Hàn Thừa Nghị.
Hàn Thừa Nghị nhìn lướt qua, hỏi: “Là ai?”
Nghê Tuấn lắc đầu, “Thuộc hạ không biết, đây là hội đồng quản trị vừa đưa tới, bản vẽ đều niêm phong kín, lúc sau mở ra mới biết được nhà thiết kế là ai.”
“A?” Hàn Thừa Nghị tán dương gật đầu, cách làm này đương nhiên là rất công bằng.
Tuy rằng anh cũng tham gia toàn bộ quá trình thương thảo, nhưng anh cũng không rõ bản nào là Tiểu Tuyết vẽ. Mở hộp văn kiện ra, anh có chút khẩn trương. Tâm tình giống như chờ đợi thầy giáo tuyên bố thành tích của con trai, Hàn Thừa Nghị đương nhiên hy vọng Tiểu Tuyết là ưu tú nhất.
Bên trong là bản vẽ cuối cùng đã định. Nghê Tuấn lấy dao rọc giấy ra, Hàn Thừa Nghị tiếp nhận, cắt niêm phong, vạch trần đáp án!
Bỗng dưng, Hàn Thừa Nghị vui mừng khôn xiết đứng lên, không nhịn được cười to: “Ha…… Cho nên ta nói, Tiểu Tuyết là giỏi nhất! Tư Lịch lão thì thế nào? Đức cao vọng trọng thì thế nào? Còn không phải bại bởi Tiểu Tuyết?”
Bộ dáng hưng phấn này của anh, chọc Nghê Tuấn không nhịn được giật giật khóe miệng. Nhìn trộm bản vẽ trên bàn, quả nhiên, chỗ phong kín đánh dấu Viên thiết kế! Nghê Tuấn cũng lộ ra khó nhịn được ý cười, cái khác Tam thiếu phu nhân không nói, trên lĩnh vực của mình thật là xuất sắc.
“Nghê Tuấn, lập tức thông báo cho bộ thiết kế, đem tin tức tốt này cho Tiểu Tuyết biết trước!”
“Dạ! Thuộc hạ đi ngay.”
Hàn Thừa Nghị ngồi ở trên ghế, ngón tay vuốt ve môi mỏng, đôi mắt hơi hơi nheo lại, tính toán: Một bước này xem như thành công, bước tiếp theo, chính là làm cho Tiểu Tuyết càng bận rộn, anh sẽ tranh thủ thời gian ở bên cô, muốn cho Tiểu Tuyết biết anh đối với cô rất tốt, luyến tiếc anh, sẽ không cùng Lương Tư Văn đính hôn!
Mà Nhạc Tuyết Vi ở bộ thiết kế biết được tin tức này, quả thực không thể tin được lỗ tai của chính mình.
“Cái gì? Đây là thật sao?”
Nhạc Tuyết Vi kích động che miệng lại, sợ chính mình quá kích động kêu quá lớn.
Nghê Tuấn tự mình xuống thông báo cho cô, lúc này cung kính nói: “Dạ, tất nhiên là thật, Hàn tổng bảo thuộc hạ xuống thông báo, Hàn tổng nói, sắp tới Viên tổng vất vả rồi, ‘Toàn chuyển kiều’, còn có kế hoạch Đông Giao Mall, Viên tổng ngàn vạn phải chú ý thân thể.”
“Ừm!” Nhạc Tuyết Vi nghe không tiến Nghê Tuấn nói, lung tung gật đầu.
Cô không nghĩ tới kết quả sẽ như vậy, nhiều tiền bối ưu tú như vậy, cuối cùng lại chọn cô!
Theo sau mà đến, nhóm đồng nghiệp khắp nơi chúc mừng, chỉ là trong đó thiệt tình hay giả ý, Nhạc Tuyết Vi lười để ý, giờ phút này cô tràn ngập ý chí chiến đấu, một lòng chỉ muốn làm tốt kế hoạch Đông Giao Mall, nếu dự án này thành công, như vậy địa vị của cô trong giới kiến trúc thiết kế sẽ có thể ngồi ổn.
Khi đã mãn nguyện, máy tính kêu ting ting.
Nhạc Tuyết Vi click mở khung thoại vừa thấy là Hàn Thừa Nghị gởi tin nhắn tới.
Chúc mừng em.
Chúc mừng đơn thuần như vậy, Nhạc Tuyết Vi không thể không trả lời, vì thế đơn giản gõ hai chữ.
Cám ơn.
Hẳn là anh phải cám ơn em. Em xem, em vì D·S tận tâm tận lực như vậy, có phải anh nên thưởng em? Như vậy đi, buổi tối anh đặt chỗ, cùng nhau ăn cơm?
Đối mặt với lời Hàn Thừa Nghị mời trắng trợn của Hàn Thừa Nghị, Nhạc Tuyết Vi lập tức tiêu tán vui sướng. Cô không cách nào quên được anh và Kiều Vũ Vi, còn có Lương Giai Văn…… Ạn có nhiều phụ nữ để ý như vậy, cần gì phải tới chỗ cô?
Không cần đâu, buổi tối tôi còn có việc.
Tin tức gửi qua, Hàn Thừa Nghị không nhắn lại, chắc là đã từ bỏ. Nhạc Tuyết Vi ngây ngốc nhìn chăm chú vào máy tính, thấy anh không có động tĩnh gì, trong lòng cư nhiên nảy lên thật lớn cảm giác mất mát, anh từ bỏ dễ dàng như vậy? Có lẽ, anh nói anh muốn mời cô ăn cơm, chỉ là một lời khách sáo, nếu cô không muốn, thì đúng với ý của anh.
Ngẫm lại cũng đúng, anh có Kiều Vũ Vi muốn chăm sóc, có bạn gái cũ Lương Giai Văn muốn ôn chuyện, làm gì rảnh để ý đến cô?
Muốn bỏ tâm tư này qua một bên, Nhạc Tuyết Vi lại bận một ngày, lúc bận rộn sẽ không nghĩ nhiều nữa. Lúc tan tầm, Nhạc Tuyết Vi đến gara lấy xe, lại không khéo thấy Lương Giai Văn trên xe Hàn Thừa Nghị, Hàn Thừa Nghị còn săn sóc mở cửa xe cho Lương Giai Văn.
“Hừ!”
Nhạc Tuyết Vi bực mình hừ lạnh một tiếng, muốn mời cô ăn cơm gì chứ? Căn bản là hỏi có lệ thôi, thì ra đã sớm hẹn với Lương Giai Văn! Đều là bạn gái cũ nhưng không giống nhau, đâu có 5 năm tình cảm đâu, đương nhiên là đối với Lương Giai văn tốt hơn nhiều!
Nhạc Tuyết Vi không ý thức được, vừa không ngừng nhắc nhở mình chuyện lệnh giết chết’, bốn năm trước ‘, vừa lại không khống chế được mà ghen. Tình yêu, thường làm người ta mất đi lý trí, tư duy trở nên không thể nói lý, chính là tình huống bây giờ của cô.
Tức giận trở về nhà, nằm trên sô pha, càng nghĩ càng hụt hẫng.
“A!” Nhạc Tuyết Vi che lại đầu, hô to: “Đừng nghĩ! Mặc kệ chuyện của anh, không cần suy nghĩ! Anh tốt với ai, yêu ai đau ai, muốn tiếp rục tiền duyên với ai thì tiếp tục…… Đừng nghĩ nữa!”
Chuông cửa đột ngột vang lên, làm Nhạc Tuyết Vi từ trên sô pha giật mình hỏi, “Ai thế?”
Không phải là Lương Tư Văn, hôm qua Lương Tư Văn mới đi nước A, dù là thiên tài cũng không thể trở về, vậy sẽ là ai? Nhạc Tuyết Vi phiền lòng mở cửa, nhấp nháy con mắt, không thể tin được nhìn người đứng ngoài cửa.
Nhìn bộ dáng ngây ngốc của cô, Hàn Thừa Nghị nhàn nhạt cười: “Sao vậy? Sao lại nhìn anh như vậy?”
“Anh…… Vì sao anh lại ở chỗ này?” Không phải anh hẹn Lương Giai Văn sao?
“Hẹn em ăn cơm, em không muốn. Lúc tan tầm gọi điện thoại tới văn phòng em, nói em đã đi rồi, không có cách nào khác, đành phải đến nhà em…… Sao, còn không ăn cơm sao? Anh đã đặt chỗ, theo anh đi.”
Không phải câu nghi vấn, mà là câu trần thuật, giống như khẳng định Nhạc Tuyết Vi sẽ đi cùng anh.
Nhạc Tuyết Vi trong lòng hốt hoảng, “Chị Giai Văn đâu? Không phải hai người đi cùng nhau sao?” Nói xong mới ý thức được, mình nói lỡ miệng, cái dạng này giống như là đang ghen!
Hàn Thừa Nghị kinh ngạc, “Cô ấy? Em nhìn thấy anh và cô ấy đi cùng nhau? Buổi sáng cô ấy không lái xe tới công ty, anh chỉ đưa cô ấy về nhà……”
“Hừ!” Nhạc Tuyết Vi hừ lạnh một tiếng, lẩm bẩm, “Có quỷ mới tin lời anh!”
Lời vừa ra khỏi miệng, Nhạc Tuyết Vi hận không thể cắn đứt đầu lưỡi chính mình, cô nói hươu nói vượn lung tung gì thế? Mười phần một bộ dáng đố phụ! Mất mặt quá đi! Hàn Thừa Nghị nhất định cảm giác được, không biết sẽ đắc ý như thế nào đây!
Quả nhiên, Hàn Thừa Nghị cười khẽ đến: “Tiểu Tuyết, em đây là…… Ghen sao?”
“……”
Nhạc Tuyết Vi ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía Hàn Thừa Nghị, đỏ mặt vội vàng phủ nhận, “Anh đừng nói hươu nói vượn! Ghen cái gì chứ? Thật là buồn cười, vì sao tôi lại ghen? Nanh, anh ở bên ai, đâu có liên quan gì tới tôi? Còn có, đừng gọi tôi là Tiểu Tuyết, tôi đã nói tôi không phải Tiểu Tuyết!”
Ánh mắt Hàn Thừa Nghị nhu hòa, ấm áp bao phủ Nhạc Tuyết Vi, cầm tay cô, nắm chặt tron lòng bàn tay. “Vậy em nói cho anh biết, sao em lại đỏ mặt?”
“A!”
Nhạc Tuyết Vi kinh hãi, mặt cô đỏ sao? Lại mất mặt như vậy? Quá mất mặt!
“Anh đi ra ngoài, đi ra ngoài, tôi không muốn ăn cơm với anh!”
Nhạc Tuyết Vi đẩy Hàn Thừa Nghị ra ngoài, cuống quít đóng cửa lại, che ngực kinh hoàng lại, xoa mặt, quả nhiên là rất nóng! Cô lại vì anh mà mặt đỏ tim đập? Ghen? Đó là cái quỷ gì? Tuyệt đối không có!
Tuy rằng lúc này đây, Hàn Thừa Nghị bị nhốt ở ngoài cửa, nhưng tâm tình của anh lại cực kỳ tốt. Tiểu Tuyết ghen, vì anh mà đỏ mặt ngượng ngùng, thật là tốt nha!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...