Editor: Bạch Nguyệt
Đây là lần đầu tiên Trần Tấn Văn chính thức chạm mặt Nhạc Tuyết Vi, Nhạc Tuyết Vi cũng chỉ từ xa thấy qua Trần Tấn Văn vài lần, nhưng cô liền lập tức nghĩ tới, đây chính là cái gã tóc vàng dây dưa không rõ cùng với Kiều Vũ Vi.
Chẳng lẽ hắn chính là ‘Tấn Văn’ gì đó trong miệng của Kiều Vũ Vi? Nhưng hắn xuất hiện ở đây là có ý gì? Ngẫm lại vừa rồi lời nói của Kiều Vũ Vi quả thực không thể hiểu được, chỉ có thể nói Nhạc Tuyết Vi quá đơn thuần, quá thiện lương, những tâm tư và ý nghĩ xấu xa đó căn bản cô không có khả năng nghĩ tới!
Đột nhiên Trần Tấn Văn đi tới trước mặt cô, không hề dự liệu quỳ xuống, hơn nữa y còn đưa tay ôm lấy Nhạc Tuyết Vi, khóc lóc kể lể nói, “Tuyết Vi, anh cầu xin em, đừng đối xử với anh như vậy, anh trước kia tuy có quan hệ với chị của em... nhưng hiện tại anh thật sự thích em! Mặc kệ em bởi vì nguyên nhân gì mà ở bên anh, anh đã thích em. Cầu xin em, đừng vứt bỏ anh ngay lúc này, được không?”
Trần Tấn Văn diễn một cách xuất sắc khiến cho Nhạc Tuyết Vi nhìn mà nghẹn họng trân trối. Ngẩng đầu không dám tin nhìn mẹ con Khang Tuệ Trân: Hoang đường! Quá hoang đường! Nói mấy thứ lung tung này là muốn làm gì?
“Anh buông tôi ra!”
Nhạc Tuyết Vi nhíu mày, nhấc chân đá văng Trần Tấn Văn ra, nhưng y đường đường là một đại nam nhân, Nhạc Tuyết Vi sao có thể đá văng y?
Nhạc Tuyết Vi rất sốt ruột, nhiều hơn là chán ghét, bực bội nhìn về phía Kiều Vũ Vi, “Kiều Vũ Vi, cô muốn làm gì? Mau bảo y buông tôi ra! Y rõ ràng là một nam nhân, lôi kéo tôi như vậy làm gì? Cô muốn giở thủ đoạn gì?”
“Tuyết Vi... em sao có thể nói vậy?” Kiều Vũ Vi hai mắt rưng rưng, thập phần ủy khuất lắc đầu, “Nếu không phải tại em, Tấn Văn hắn cũng sẽ không chia tay với chị! Em hao tâm tổn trí đoạt hắn đi từ chị, sao lại không quý trọng cho tốt? Chị biết, em chỉ muốn chọc tức chị, chỉ cần là thứ của chị em đều muốn đoạt lấy! Nhưng Tấn Văn hắn chính là một con người, hắn cũng có cảm tình... Em không thể cứ hồ nháo tùy hứng như vậy!”
“...” Nhạc Tuyết Vi ngốc lăng, một câu cũng nói không nên lời.
Kiều Vũ Vi hướng Tấn Văn nháy mắt ra hiệu, Trần Tấn Văn không nghĩ nhiều gật gật đầu, lôi kéo Nhạc Tuyết Vi khóc lợi hại hơn.
“Tuyết Vi, em đừng đối xử với anh như vậy, anh rất thích, thật sự thích em! Em làm gì anh cũng không để bụng, chỉ mong em đừng bỏ anh!”
“Anh im đi!” Nhạc Tuyết Vi khó thở, lại đẩy, lại đá, muốn thoát khỏi Trần Tấn Văn, miệng mắng, “Anh không cần phải nói hươu nói vượn(*), tôi căn bản không quen anh! Tôi không biết anh muốn làm gì, mau buông tôi ra!”
(*) Nói hươu nói vượn: nói nhảm, nói lung tung.
“Không, Tuyết Vi... Lúc trước là em muốn bắt đầu, em hiện tại thấy chị em đã có người khác, cho nên liền chuyển mục tiêu sao?”
“Anh...”
Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.
Hàn Thừa Nghị thân hình cao lớn đứng ở cửa, phía sau là Nghê Tuấn. Anh nâng cằm, ánh mắt quét xung quanh phòng bệnh, trực tiếp dừng ở trên người Nhạc Tuyết Vi, chỉ thoáng nhìn qua Trần Tấn Văn, lóe ra một tia phỉ nhổ cùng khinh thường khó có thể che giấu.
“Thừa Nghị!” Kiều Vũ Vi trên mặt vui vẻ, ả đã rất nhiều ngày không nhìn thấy anh, đều là do Nhạc Tuyết Vi ban tặng, ả quả thật đã xem nhẹ phân lượng của con nhỏ kia trong lòng anh!
Hàn Thừa Nghị không hề liếc nhìn Kiều Vũ Vi một cái, ánh mắt không tốt chỉ nhìn chằm chằm Nhạc Tuyết Vi.
Mà Nhạc Tuyết Vi một khắc kia nhìn thấy Hàn Thừa Nghị, liền lập tức hiểu được: Hỏng rồi! Cô đã rơi vào bẫy của hai mẹ con Kiều Vũ Vi! Cái vở kịch này không phải diễn vì Nhạc Tuyết Vi, mà người xem chân chính là Hàn Thừa Nghị!
Anh đến đây lúc nào? Vừa nãy anh thấy được bao nhiêu?
Đầu óc Nhạc Tuyết Vi loạn thành một mớ, đại não cực kì đau đớn. Theo bản năng lắc đầu nhìn Hàn Thừa Nghị, sắc mặt lộ vẻ kinh hoảng, “Thừa Nghị... anh, sao anh lại tới đây?”
Hàn Thừa Nghị không trả lời cô, mà cất bước, đế giày da Fendi đạp lên sàn nhà, tuy không có thanh âm gì, nhưng hơi thở nguy hiểm lại từng bước tới gần!
Nhạc Tuyết Vi biết đây là chuyện xấu, hé miệng, muốn giải thích...
“Cô đừng nói cái gì hết!” Hàn Thừa Nghị đưa tay ngăn cản cô, anh rũ mắt xuống, nhìn Trần Tấn Văn đang quỳ gối trước mặt Nhạc Tuyết Vi, đột nhiên bùng nổ, gầm lên giận dữ, “Cút ngay!”
Khí thế của anh quá mức bức người, Trần Tấn Văn sợ tới mức chân tay bủn rủn buông lỏng Nhạc Tuyết Vi ra, cơ hồ giống như đang ở cạnh một quả bom.
Trần Tấn Văn run rẩy sờ sờ cổ, nghĩ lại Kiều Vũ Vi đã từng đáp ứng chỗ tốt cho y, thời điểm này, Hàn Thừa Nghị nhưng lại quá mức dọa người, y chỉ có thể dũng cảm đủ để vượt qua.
Hàn Thừa Nghị cao ngạo đứng thẳng, ở trước mặt anh, Trần Tấn Văn nhỏ bé không thể tả! Nhưng, sự tương phản này thật lớn, khiến cho lý trí của Hàn Thừa Nghị gần như bị thiêu đốt!
Người trước mặt này, quả thực chính là một bãi bùn lầy!
Anh không buông bỏ được cô, cho dù mỗi ngày bận như thế nào, giữa trưa cũng sẽ dành thời gian đến xem Kiều Vạn Đông, bồi cô.
Nhưng anh nào có nghĩ đến, hôm nay lại biết được một màn kinh người như vậy: Anh nguyên lai chỉ là thứ Nhạc Tuyết Vi cố ý đoạt lấy từ Kiều Vũ Vi?
Nhìn Trần Tấn Văn trên mặt đất, anh tin tưởng: anh cùng y cư nhiên giống nhau! Bọn họ đều là bởi vì Nhạc Tuyết Vi không thích chị của mình, là công cụ trả thù chị gái?
“Mày... chỉ cần nói, mày cùng với Tiểu Tuyết là quan hệ gì?”
Hàn Thừa Nghị áp chế bi phẫn cùng tức giận, nhắm mắt, môi mỏng khép mở, có thể nghe rõ âm thanh nghiến răng.
Trần Tấn Văn ngẩng cổ, kiên trì nói, “Quan hệ gì là quan hệ gì? Tôi biết anh và Tuyết Vi hiện tại đang ở bên nhau, bất quá anh cũng đừng có mà quá đắc ý! Tuyết Vi cô ấy không phải thật sự thích anh! Chẳng qua bởi vì anh là bạn trai của chị cô ấy, cô ấy mới cố tình giành lấy anh! Điểm đó cả anh và tôi đều giống như nhau thôi! Không chỉ có hai chúng ta, trước kia còn có rất nhiều người, chỉ cần là nam nhân chị cô ấy thích, cô ấy đều sẽ đoạt... Bất quá, tôi thật sự thích Tuyết Vi, tôi không để bụng chuyện này, tôi không...”
“Câm miệng!”
Không chờ Trần Tấn Văn nói xong, Nhạc Tuyết Vi đã lớn tiếng cắt đứt lời y, tay chỉ thẳng vào bản mặt thối nát của y [Cái này ta chém cho bỏ ghét! :)))], tức đến cả người phát run, chất vấn y, “Anh câm miệng! Anh có biết anh đang nói cái gì không? Tôi căn bản không quen biết anh, anh đừng có nói nhảm!”
“Nhạc Tuyết Vi...” Giọng nói của Hàn Thừa Nghị trầm xuống, không có sức lực gì, lộ ra cực kì thất vọng cùng mỏi mệt.
Thân mình Nhạc Tuyết Vi đột nhiên cứng lại... Anh gọi cô là ‘Nhạc Tuyết Vi’! Không phải ‘Tiểu Tuyết’ mà là ‘Nhạc Tuyết Vi’? Anh tức giận? Anh ta tin lời Trần Tấn Văn nói?
“Thừa Nghị...” Nhạc Tuyết Vi thử kéo tay Hàn Thừa Nghị, nhưng lại bị anh ta né tránh.
Hàn Thừa Nghị buông mi mắt xuống, đáy mắt đều là lạnh nhạt xa cách, xa lạ mà tuyệt vọng, nhìn Nhạc Tuyết Vi mà lòng trầm xuống tận đáy.
“Thừa Nghị, anh làm sao vậy?” Đôi mày đẹp của Nhạc Tuyết Vi nhíu lại, mí mắt rũ xuống, nhìn anh ta như vậy, tim thắt chặt, trước nay cô chưa từng thấy Hàn Thừa Nghị như vậy, vô luận cô làm cái gì, anh đều lãnh đạm với cô.
Hàn Thừa Nghị không đáp hỏi lại, "Tôi nhớ rõ, lần trước cô trộm "Khóa Bình An" của anh trai tôi là vì tên này? Có phải hay không?"
"..." Nhạc Tuyết Vi sửng sốt rồi lại ngơ ngẩn. Làm sao cô có thể quên được cơ chứ? Nhưng chuyện đó vốn không phải cô làm a!
"Tôi nhớ rõ, tôi có cho cô xem ảnh chụp của gã, cô biết gã!" Hàn Thừa Nghị không đành lòng nhìn Nhạc Tuyết Vi, biểu tình hiện tại trên mặt cô chỉ làm anh càng thêm thất vọng!
"Thừa Nghị, anh nghe em nói... Sự thật không phải như thế, em một chút cũng không có quan hệ với anh ta, anh ta là bạn trai của Kiều Vũ Vi! Bọn họ vẫn thường hay qua lại, em sở dĩ không nói anh cho anh là bởi vì sợ anh đau khổ! Lúc ấy, anh thích Kiều Vũ Vi như vậy..."
Nhạc Tuyết Vi vội vàng giải thích cho bản thân, lại không biết rằng, lời nói của cô không những không giúp ích gì cho cô, ngược lại còn khiến cho hiểu lầm càng lúc càng lớn.
Hàn Thừa Nghị cúi đầu, liếc nhìn cánh tay đang bị Nhạc Tuyết Vi giữ lấy, lạnh giọng nói, "Buông tôi ra, đừng chạm vào tôi! Loại mặt hàng này! Cư nhiên lại là loại mặt hàng này? Vì trả thù chị mình, cô thậm chí không từ thủ đoạn!"
"Thừa Nghị..." Nhạc Tuyết Vi vừa lo lại vừa tức, không cam lòng buông lỏng Hàn Thừa Nghị ra.
"Ha...!" Hàn Thừa Nghị ngẩng đầu cười nhạo, bộ dáng thoạt nhìn có chút hoang đường. Anh cảm thấy bản thân giống như bị người ta đùa giỡn! Sống đến từng này tuổi, cư nhiên lại thua trên tay một tiểu nha đầu lừa gạt!
Bình sinh không có động tình, mới vừa động, đã trở thành thương tình?
Anh vì cô, trở nên bốc đồng, mất đi lý trí, không theo lẽ thường, thậm chí thất hứa với Kiều Vũ Vi, mang cô bay đến nước C, dưới sự kiến của mẹ anh mà kết thành vợ chồng! Nhưng kết quả thì sao? Anh nhận được gì? Cư nhiên chân tướng sự thật anh chính là quân cờ để trả thù Kiều Vũ Vi?
Anh sao có thể nhẫn nhịn? Sao có thể chấp nhận chuện này?
Anh bỗng dưng đem tầm mắt dừng ở trên người Nhạc Tuyết Vi, đáy mắt lạnh nhạt mà xa cách. Bàn tay ở sau người siết chặt, đốt ngón tay vang lên tiếng kẽo kẹt.
"Bây giờ rốt cục tôi cũng biết, vì sao cô không nói với tôi cô là em của Vũ Vi... lại đối với tôi lúc gần lúc xa. Cô là muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt, đùa giỡn tôi trong lòng bàn tay? Nhạc Tuyết Vi, cô thật tàn nhẫn!"
"Không...!" Nhạc Tuyết Vi kinh hoảng kéo lấy tay Hàn Thừa Nghị, liều mạng lắc đầu, "Không phải như thế! Thật sự không phải như thế! Em thừa nhận, thời điểm ban đầu, em có nghĩ tới... Nhưng sau này, em lại tận lực trốn tránh anh! Em không muốn làm kẻ thứ ba, em không muốn phá bọn anh, hy vọng bọn anh hạnh phúc! Thừa Nghị, anh phải tin em. Nếu không phải anh đuổi theo đến tận nước A, em thật sự đã từ bỏ anh!"
Hàn Thừa Nghị tránh khỏi Nhạc Tuyết Vi, liếc nhìn Trần Tấn Vân, cười mỉa mai, "Cô nói, tôi sao có thể tin? Nếu không có người này, tôi có thể sẽ thử tin tưởng cô. Nhưng hiện tại, cô muốn tôi tin cô như thế nào? Buông ra!"
Nhạc Tuyết Vi bị anh ta đẩy lùi về sau vài bước, Trần Tấn Văn đúng lúc tiến lên đỡ cô, ra vẻ quan tâm hỏi, "Tuyết Vi, em không sao chứ?"
"Anh, anh buông tôi ra!" Nhạc Tuyết Vi cảm thấy bất lực, đối mặt với âm mưu Kiều Vũ Vi cẩn thận thiết kế, cô không có đường chối cãi!
Hàn Thừa Nghị vừa quay đầu lại, nhìn thấy Trần Tấn Văn đang ôm Nhạc Tuyết Vi, tim tựa như bị dao cắt, khẽ cắn môi, ánh mắt sắc bén lướt qua.
"Nghê Tuấn, chúng ta đi!"
Nhạc Tuyết Vi không thể trơ mắt nhìn anh rời đi, cất chân muốn đuổi theo, lại bị mẹ con Kiều Vũ Vi ngăn cản.
"Các người tránh ra! Là các người, là các người hại ta!"
Kiều Vũ Vi lộ ra bản mặt đã thực hiện âm thành công mà cười, gật đầu, "Đúng đấy, là tao hãm hại mày, thì sao, ta làm gì được nhau?" [:))] Mày đuổi theo anh ta, anh ta sẽ tin mày sao? Nhạc Tuyết Vi, tao đã nói rồi, đây đều là số mệnh a! Nếu tao đã không có được với anh ta thì mày cũng đừng hòng mà có được!"
Thần sắc của Nhạc Tuyết Vi nôn nóng, hai mắt như lưỡi dao cắt lên người Kiều Vũ Vi, "Đến tột cùng cô có biết cô đang làm gì hay không? Cô hận tôi, chẳng lẽ ngay cả Hàn Thừa Nghị cô cũng hận luôn hay sao? Cô ở đây đối phó tôi nhưng vẫn muốn tổn thương anh ấy? Kiều Vũ Vi, cô chỉ biết hận tôi đoạt anh ấy, nhưng mà bởi vì... cô không xứng có được anh! Đầu tiên cô cùng với người đàn ông này rõ ràng không hề minh bạch, bây giờ lại tổn thương anh ấy như vậy! Cô thật sự yêu anh ấy sao? Cô yêu không phải anh, mà là chính bản thân cô!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...