Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh

Editor: Bạch Nguyệt

Trước khi rời đi, Hàn Thừa Nghị hôn nhẹ lên trên trán của Nhạc Tuyết Vi, Nhạc Tuyết Vi thật ra đã tỉnh, nói chính xác, cô cả đêm không ngủ được.

Từ tối hôm qua, sau khi Hàn Thừa Nghị nói muốn cô bỏ đứa bé đi, cô không hề mở miệng nói chuyện cùng với anh. Anh đối với cô càng săn sóc, cô càng cảm thấy khó chịu, không được tự nhiên. Đến tột cùng là vì nguyên nhân gì mà không thể có đứa bé này? Rõ ràng thời điểm mà họ rời đi đi nước C, bà bà còn dặn dò cô, có thai thì nhất định phải sinh đứa bé, Hàn gia còn chờ cô khai chi tán diệp(*)!

(*) Khai chi tán diệp: ý chỉ việc con đàn cháu đống, nối dõi tông tường.

Hơn nữa Hàn Thừa Nghị nói năng thận trọng, Nhạc Tuyết Vi càng thêm khẳng định, giữa bí mật này nhất định là không thể cho ai biết.

Ra khỏi cửa, vừa vặn gặp phải Tô Nhạc Quân, tim Nhạc Tuyết Vi như bị gai đâm, hướng Tô Nhạc Quân gật gật đầu, "Chị dâu, chào buổi sáng."

Tô Nhạc Quân không nói gì, cong môi cười, đánh giá Nhạc Tuyết Vi, thấy biểu tình của cô không tốt, dò hỏi, "Xem bộ dạng này của cô, chú ba hẳn là đã nói với cô? Bảo cô bỏ đứa nhỏ này đi?"

Nhạc Tuyết Vi nheo mắt, trong lòng rùng mình, "Chị... sao chị lại biết?"

"Haha..."

Tâm trạng của Tô Nhạc Quân rất tốt, cười, "Xem ra tôi đã đoán đúng rồi. Sao tôi lại biết ư? Cô đừng quên tôi chính là đại thiếu phu nhân của Hàn gia, tôi ở Hàn gia bao nhiêu năm? Tôi nói cô, nhớ kỹ, lời nói của tôi không sai, không cần đối với chú ba quá tốt. Cho dù cô cùng với chú ba đã đăng ký kết hôn thì sao? Chú ba không cho cô sinh đứa bé, cô còn không hiểu cái này đại biểu cho gì hay sao?"

"Này, chị có ý gì?" Nhạc Tuyết Vi cảm thấy đầu cô đau dữ dội, trong đầu loáng thoáng hiện lên đáp án không tốt.


"Hừ!" Tô Nhạc Quân cười lạnh một tiếng, cúi người tới gần Nhạc Tuyết Vi, nói nhỏ bên tai cô, "Tôi nói cho cô rõ! Hắn không thích cô giống như cô tưởng tượng đâu, đối với hắn cô cùng với những cô gái khác cũng chẳng có gì khác nhau!"

"Không, không có khả năng!" Nhạc Tuyết Vi lắc đầu, cực lực phủ nhận lời nói của Tô Nhạc Quân.

"Không có khả năng?" Tô Nhạc Quân buồn cười nhìn Nhạc Tuyết Vi, thở dài đồng tình, "Chậc chậc... Cô thật đáng thương, không tiếp nhận được sự thật này có đúng hay không? Kia chẳng qua chỉ là nhân chi thường tình(*). Nhưng cô nghĩ xem, ở gia tộc giống như Hàn gia, một đứa trẻ có ý nghĩa như thế nào? Đó không chỉ là đứa bé mà còn là quyền kế thừa. Nếu nói khó nghe thì... không có con, không có quyền kế thừa, không có địa vị! Uổng một cái danh Hàn tam thiếu phu nhân có ích gì? Hắn tùy thời đều có thể cho cô trắng tay! Hắn nếu như thích cô, sao có thể nhẫn tâm bảo cô bỏ đứa bé? Đàn ông, không thích trẻ em, cũng không muốn có. Hắn không thích đứa bé, chỉ có thể nói là do... Hắn không thích mẹ của đứa bé! Cảm thấy cô không xứng để sinh con cho hắn!"

(*) Nhân chi thường tình (人之常情): Thói thường của con người.

Những lời này, từng câu từng chữ đều sắc bén vô cùng, như con dao đâm thẳng vào tim Nhạc Tuyết Vi! Khiến cô đau không thấy máu, để rồi chết đi sống lại trong sự tra tấn cùng giày vò!

Nhưng, Nhạc Tuyết Vi là một người có đầu óc.

Tuy trong nháy mắt kia, cô quả thật đã bị kích thích, nhưng lời nói khó nghe của Tô Nhạc Quân cũng không đến nỗi làm cô mất đi lý trí, Hàn Thừa Nghị có quan tâm đến cô hay không, cô có thể cảm nhận được.

Nhạc Tuyết Vi trầm mặc nhìn Tô Nhạc Quân, cả đêm không nghỉ ngơi tốt, gương mặt trắng như tuyết đã hơi tái xanh.

"Cô trừng tôi làm gì?" Tô Nhạc Quân bị ánh mắt xem thấu lòng người của cô làm cho chột dạ.

Nhạc Tuyết Vi lắc đầu cười khẽ, "Chị dâu, hình như chị không thích em thì phải? Chị biết không, từ ngày bắt đầu nhìn thấy em, chị vẫn luôn cố ý chọc giận em."

Tô Nhạc Quân ngẩn ra, không ngờ nha đầu chết tiệt này không có ngu ngốc giống bà ta nghĩ. Bà cũng lười tốn nhiều miệng lưỡi để hòa thuận cùng Nhạc Tuyết Vi. Dù sao đứa nhỏ Hàn Thừa Nghị này, sớm muộn cũng sẽ bác bỏ, Hàn Thừa Nghị trọng chữ tín như vậy, chắc sẽ không vi phạm lời thề!


"Ai da, nói với cô nửa ngày trời, có chút khát nước... Thế nào? Cùng nhau xuống dưới lầu, uống cà phê, ăn chút bữa sáng?" Tô Nhạc Quân giống như co lòng tốt mời Nhạc Tuyết Vi, kỳ thật trong lòng lại hận không thể lập tức khiến cô biến ra khỏi nơi này.

Nhạc Tuyết Vi lắc đầu, không có tinh thần, "Chị dâu người tự đi đi, em có chút không thoải mái."

Tô Nhạc Quân xoay người lắc lư đi xuống lầuNhạc Tuyết Vi nhíu mày, lâm vào trầm tư, Tô Nhạc Quân ý rõ rõ ràng như thế, Hàn Thừa Nghị lại nói năng thận trọng... Đến tột cùng là có bí mật gì? Lời thề? Lời thề gì mới được?

————————————————————

Bởi vì sự việc của đứa bé, Nhạc Tuyết Vi rất phiền lòng.

Cô tới bệnh viện thăm Kiều Vạn Đông, bất ngờ cô lại gặp người cô không bao giờ muốn gặp —— Khang Tuệ Trân.

Đẩy cửa phòng bệnh ra, Khang Tuệ Trân đang ngồi bên giường bệnh mát xa cho Kiều Vạn Đông.

Nhạc Tuyết Vi bật cười, này tính là cái gì đây? Lúc trước xảy ra chuyện, thời điểm khó khăn nhất, Khang Tuệ Trân biệt tăm tin tức, hiện tại chạy tới nơi này làm cái việc này cho ai xem? Có ý gì? Chẳng lẽ ba còn nhớ thương Khang Tuệ Trân?

"Bà tới làm gì?"

Nhạc Tuyết Vi đi tới, sắc mặt không chút khách khí với Khang Tuệ Trân, "Mời bà ra ngoài!"

Khang Tuệ Trân cũng không giật mình, bình tĩnh cười nói, "Con không cần phải dùng cái vẻ mặt này nói chuyện với dì, dù sao đi nữa con cũng phải gọi dì một tiếng "dì". Dì là vợ của ba con, dì tới gặp ông ấy, chiếu có ông, đây là việc nên làm, không ai có thể ngăn cản được dì!"


"Ha!" Nhạc Tuyết Vi rất muốn bội phục cái sự mặt dày vô sỉ của bà ta, "Bà nói lời này thật không biết xấu hổ! Bà chính là hung thủ, ông ấy bây giờ nằm ở đây là vì sao? Nếu không phải tại bà, ba sẽ bị như vậy sao? Thời điểm ba xảy ra chuyện, bà cầm tiền trong nhà đi, khiến ông không thể trả viện phí cho bệnh viện. Lúc ấy, tình cảm vợ chồng của bà ở nơi nào? Khang Tuệ Trân, bà không có nhân tính! Muốn đoạt đi Hàn Thừa Nghị của tôi, bà còn dám nói với tôi bà không phải cố ý đi tìm bà ngoại, nói với bà những lời đó, kích thích bà làm hại bệnh tim của bà tái phát... Bà quá ác độc! Bà căn bản không phải con người! (Bạch Nguyệt: Đúng đúng! Chửi bả nhiều vô, đánh bả cho bả kêu cha gọi mẹ luôn đi!)

"Này..." Khang Tuệ Trân cứng họng, chột dạ phản bác, "Sau đó thì sao? Không phải ba cô hiện tại vẫn sống tốt à? Còn cô thì lại câu dẫn đàn ông, ngay cả anh rể còn không tha, sao có thể tìm thấy tiền nằm viện phí cho ba cô. Về bà ngoại cô như vậy cũng không thể trách tôi. Tôi nói toàn bộ đều là sự thật, đến nỗi bà ta tự mình kích động đến vậy, có liên quan gì đến tôi?"

"Cô... cô luôn mồm gọi "anh rể anh rể"! Hàn Thừa Nghị vậy mà cùng với cô đính hôn? Vẫn là cùng cô đính hôn?"

Nhạc Tuyết Vi khí ngực đau, nếu không phải hiện tại đang có thai, chiếu theo tính cách của cô, hiện tại nhất định sẽ đi lên lý luận cùng Khang Tuệ Trân một trận, thậm chí còn có thể sẽ có một trận quyền cước "tung bay". Đôi tay bất giác xoa xoa bụng nhỏ, Nhạc Tuyết Vi tự nhủ bản thân phải nhẫn nại.

"Bà đi ra ngoài! Nơi này không chào đón bà, tin tưởng khi ba tỉnh lại, nhất định sẽ không bằng lòng gặp bà!"

Nhạc Tuyết Vi siết chặt tay, kéo cửa phòng bệnh, ý muốn Khang Tuệ Trân đi ra ngoài.

Nhưng Khang Tuệ Trân còn chưa đi ra ngoài, một vị nữa lại tới làm cho cô đau đầu — Kiều Vũ Vi. Kiều Vũ Vi ngồi trên xe lăn, chuyển động bánh xe tiến vào phòng bệnh.

Nhạc Tuyết Vi nhìn hai mẹ con nhà này, không rõ bọn họ muốn làm gì? Đồng thời tụ tập ở chỗ này là có ý gì? Muốn đánh chủ ý gì?

"Em gái, đã lâu không thấy, gần đây tốt chứ? Thừa Nghị anh ta có đối tốt với em không?" Kiều Vũ Vi an tĩnh ngồi trên xe lăn, quan tâm hỏi, nếu như không biết nàng cùng với Nhạc Tuyết Vi có ân oán, thoạt nhìn thật đúng là hình ảnh người chị tốt.

"Các người muốn làm gì? Không cần làm ra bộ mặt quan tâm tôi, hiện tại ba nằm ở chỗ này, ông ấy cái gì cũng không biết, các người không cần phải diễn!" Nhạc Tuyết Vi không chịu nổi bộ dạng làm bộ làm tịch của hai mẹ con này, da gà cả người rớt đầy rất.

"Tuyết Vi."

Kiều Vũ Vy đột nhiên thay đổi sắc mặt, cúi đầu, bộ dáng lã chã chực khóc, lại ngẩng đầu, nước mắt đã rơi xuống!


Nhạc Tuyết Vi nhìn mà sợ ngây người, cô ta đến tột cùng là muốn làm gì? Quá mức khác thường, đây chính là Kiều Vũ Vi sao? Từ nhỏ ngang ngược, kiêu ngạo ương ngạnh, chỉ biết khi dễ cô, đoạt đồ vật của cô — Kiều Vũ Vi? Trước nay chỉ làm người khác khóc, bản thân mệt một chút cũng không chịu ăn — Kiều Vũ Vi?

Nhưng mà, kinh ngạc vẫn chưa dừng lại tại đây...

"Tuyết Vi, chị cầu xin em..." Kiều Vũ Vi đột nhiên duỗi tay, gắt gao tóm chặt lấy Nhạc Tuyết Vi.

"Cô muốn làm gì? Buông tôi ra!" Nhạc Tuyết Vi kinh hãi, liều mạng muốn tránh thoát ả, cái bộ dạng này của Kiều Vũ Phi thật là đáng sợ! So với thời điểm ngang ngược, ả ta khóc lóc như bây giờ còn đáng sợ hơn gấp trăm lần!

Khóe miệng của Kiều Vũ Vi âm thầm cong lên, một mặt rơi lệ, một mặt lại âm hiểm cười, ả sao có thể buông Nhạc Tuyết Vi ra? Trò hay vẫn còn chưa trình diễn đâu!

"Tuyết Vi, em đừng như vậy, chị cầu xin em! Chị biết từ nhỏ em không thích chị cùng mẹ... Em đổ lỗi cho ba đã phản bội mẹ em, nhưng, em có nghĩ tới chị cùng mẹ mới là người bị hại? Mẹ chị đã hoài thai chị nhưng ba cuối cùng lại cưới mẹ em, ba phản bội không phải mẹ em mà là mẹ chị! Em từ nhỏ đã chán ghét chị, mọi thứ đều đoạt của chị. Được, chị là chị của em, chị nhường em cũng là điều nên làm. Nhưng, em đã lớn như vậy, không thể không hiểu chuyện như thế, tại sao lại đoạt bạn trai của chị. Trước kia là Tấn Văn... Thôi quên đi, đều là quá khứ, chị cũng không muốn nhắc lại. Hiện tại là Hàn Thừa Nghị, em thậm chí vì Hàn Thừa Nghị mà vứt bỏ Tấn Văn. Tuyết Vi, em đã lớn rồi, có một số việc không nên làm, chị không thể không nhắc nhở em a!" (Bạch Nguyệt: Con mẹ nó loạn, loạn quá rồi! Ả tưởng 500 anh em độc giả không biết ả đang đổi trắng thay đen à? Ả tưởng bọn này không làm gì được ả à?!..... Mà khoan đã, đúng là không làm được gì thật!... Thôi thì đành ngậm đắng nuốt cay rủa con nhỏ Kiều Vũ Vi đó vậy. Haizzz! - Đôi dòng tâm sự mỏng của editor)

Kiều Vũ Vi lôi kéo Nhạc Tuyết Vi, than thở khóc lóc, "tận tình khuyên bảo". Nhạc Tuyết Vi nghe, đầu óc lại lần nữa choáng váng: Ả rốt cục ở đây nói hươu nói vượn cái gì?

Từ từ đã! Tấn Văn là ai? Ai là Tấn Văn? Cái gì mà "trước kia là Tấn Văn"? Cái gì mà "vì Hàn Thừa Nghị vứt bỏ Tấn Văn"? Lượng tin tức quá mức lớn, cô căn bản chưa tiếp thu được.

"Kiều Vũ Vi, cô điên rồi ư? Nói hươu nói vượn cái gì?"

"Tuyết Vi, chuyện em hận chị không quan trọng, nhưng không thể lấy cảm tình của người khác ra đùa giỡn a!"

Kiều Vũ Vi không để ý tới Nhạc Tuyết Vi, vẫn cố làm ra vẻ diễn, lau khóe mắt nói, "Tấn Văn đã tới, anh ta nói anh ta tìm em, em không gặp anh ta, chị biết em sẽ đến bệnh viện thăm ba, anh ta hiện tại đang ở bên ngoài, em gặp anh ta, nghe anh ta nói, được không?"

Nhạc Tuyết Vi cảm thấy sự tình thật thông tốt, mặc kệ hai mẹ con này vì nguyên nhân gì ở đây diễn, tóm lại trong lòng cảm thấy bất an, vì thế cô không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, "Không cần, tôi căn bản không quen biết Tấn Văn gì gì đó, tại sao tôi phải gặp anh ta?"

Nhưng, sự tình không phải do cô làm chủ, cửa phòng bệnh bị đẩy ra. Trần Tấn Văn một đầu tóc vàng hướng Nhạc Tuyết Vi thẳng tắp đi tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui