Editor: Chi Misaki Sau khi xử lý xong tang sự cho bà ngoại không lâu, trong lúc Nhạc Tuyết Vi vẫn còn chìm trong nỗi thống khổ đau đớn thì Bán Hạ Sơn Trang lại chào đón một vị khách quý, hoặc phải nói đúng hơn là chủ nhân của nơi này- chị dâu của Hàn Thừa Nghị: Tô Nhạc Quân. Tô Nhạc Quân không báo cho bất cứ ai biết, ngay cả Hàn Thừa Nghị cũng không biết, bà ta cứ như vậy đi tới thành phố T. Quản gia nhận được thông báo từ bảo vệ nói đại thiếu phu nhân đến đây, thực sự là bị làm cho kinh hãi. Một bên khẩn trương ra cửa nghênh đón, một bên phái người đi thông báo cho Nhạc Tuyết Vi. "Nhanh đi lên lầu, nói cho tam thiếu phu nhân biết đại thiếu phu nhân đã đến!" “Vâng ạ.” Quản gia sốt ruột vội vàng chạy ra ngoài, đến vườn hoa thì gặp Tô Nhạc quân. "Đại thiếu phu nhân, sao ngài lại phong trần mệt mỏi một mình chạy đến vậy? Ngài xem, ngài cũng không báo trước một câu...Để cho tôi đưa xe đến đón ngài có phải tốt hơn không?" Trên khuôn mặt lạnh lùng của Tô Nhạc Quân không có bất cứ biểu tình gì, hiển nhiên là tâm trạng của bà ta giờ phút này cũng không quá tốt. Cho dù về cơ bản thì quản gia cũng không nói gì sai, nhưng bây giờ đều bị bà ta lôi ra soi mói. Tô Nhạc Quân dừng bước lại, không khách khí tiếp lời quản gia: "Chú Thiệu, chú theo bên người lão Tam đã bao năm rồi?" "Thưa đại thiếu phu nhân, lời này của ngài mà nói... Tôi cũng đã từng tuổi này, là người chứng kiến Tam Thiếu lớn lên.” Trong lòng quản gia rùng mình, trên trán toát mồ hôi lạnh. Cả đời ông làm cho Hàn gia, đương nhiên rất hiểu, vị đại thiếu phu nhân này hoàn toàn khác xa với tam thiếu phu nhân, tam thiếu phu nhân đơn thuần, không có tâm cơ, mà vị đại thiếu phu nhân này lại hoàn toàn ngược lại, có khi là thủ đoạn, tâm địa lại ngoan(độc), cũng không phải là một nhân vật tầm thường. "Hừ! Làm cả đời, cư nhiên còn thất trách như vậy!" Tô Nhạc Quân từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, cái này đích xác là định tội cho quản gia rồi. Quản gia không biết bà ta ám chỉ cái gì, nhưng chủ nhân nói gì, hạ nhân không có quyền cãi lại, đây là quy củ của Hàn gia, vì vậy chú Thiệu cũng chỉ có thể cúi đầu nhận sai: "Người nói đúng lắm, tôi lớn tuổi rồi, tự nhiên là không thể sánh bằng trước kia, không hề chu đáo, mong đại thiếu phu nhân đừng chấp nhặt." Tô Nhạc Quân liếc nhìn quản gia một cái, ý vị thâm trường nói: "Ông cũng không cần dùng lời này để nói mát tôi, lúc khác sẽ tìm ông tính sổ!" Ném qua một câu khiến quản gia không hiểu gì, Tô Nhạc Quân cất bước đi vào cổng vòm, đổi giày, bước vào phòng khách. Nhạc Tuyết Vi vừa mới nghe người làm thông báo xong liền vội đổi quần áo xuống tiếp đón. Nhìn thấy Tô Nhạc Quân, trống ngực liền đập liên hồi. Lần trước nhìn thấy Tô Nhạc Quân là trong ngày giỗ của anh trai Hàn Thừa Nghị, một lần gặp kia đôi bên cũng không hề vui vẻ gì, Nhạc Tuyết Vi biết, Tô Nhạc Quân cực kỳ không thích mình. "Chị dâu." Nhạc Tuyết Vi bước nhanh xuống lầu, cung kính đứng đón Tô Nhạc Quân, hành lễ vấn an. Tô Nhạc Quân cởi áo khoác trên người ra, người làm đứng bên cạnh liền đi qua nhận lấy. Tô Nhạc Quân lớn hơn Nhạc Tuyết Vi rất nhiều tuổi, lại ở nhà giàu đã nhiều năm, khí thế không biết là mạnh mẽ hơn người trẻ tuổi như Nhạc Tuyết Vi gấp bao nhiêu lần. Giờ phút này, Tô Nhạc Quân nghiêng mặt, một đôi mắt xếch đầy sắc bén nhìn thẳng, cười lạnh, hỏi: "Chị dâu? Cô vừa gọi tôi là chị dâu sao?" "Vâng? Dạ, là chị dâu ạ."Nhạc Tuyết Vi sâu sắc nhận thức được Tô Nhạc Quân cực kỳ không thích cô, chán ghét so với lần trước còn lớn hơn rất nhiều, điều này khiến cho cô cực kỳ khó hiểu. Bọn họ đã gặp qua mẹ của Hàn Thừa Nghị, là một người mẹ hiền lành thân thiết, đối với cô cũng cực kỳ vừa lòng, nhưng ngược lại chị dâu của Hàn Thừa Nghị thấy cô lại không vừa mắt? Theo lý mà nói, cô cùng Tô Nhạc Quân không hề tồn tại bất cứ xung đột gì nha! Cho dù là chị em dâu bất hòa, cũng cần phải lý do đúng không? Hai người bọn họ thậm chí còn chưa từng ở chung. Tô Nhạc Quân từ chối cho ý kiến cười cười, xoay người ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách. Bàn tay giơ lên, những ngón tay với móng tay dài nhọn được tô vẽ tỉ mỉ đầy quyến rũ khẽ vén vài sợi tóc mai bị rũ xuống, từng động tác giơ tay nhấc chân đều phong tình vạn chủng. Nếu không nói thực không ai nhìn ra bà ta đã có một người con trai lớn như Hàn Thiên Lỗi. "Cô gọi là Nhạc Tuyết Vi đúng không? Ngồi đi!" Giọng nói Tô Nhạc Quân rõ ràng lại mang theo chút hời hợt, cực kỳ lãnh đạm, một bộ kiêu ngạo tự đại của chủ nhân, hoàn toàn coi Nhạc Tuyết Vi như khách mà nói. "Vâng, chị dâu.” Nhạc Tuyết Vi nhíu mày, ngồi ở đối diện Tô Nhạc Quân. "Ha ha." Tô Nhạc Quân yếu ớt cười một tiếng, một tay cầm lấy tay còn lại, làm như vô ý vuốt ve chiếc nhẫn phỉ thúy trên ngón áp út, rũ mắt nói: "Một tiếng’ chị dâu’ này, Nhạc tiểu thư, xin thứ cho tôi không thể gánh nổi. Việc cô cùng với lão Tam nhà chúng tôi, tôi cũng có nghe nói, tôi là vì việc này mà đến….” Tô Nhạc Quân dừng một chút, ngẩng đầu liếc Nhạc Tuyết Vi một cái. Nhạc Tuyết Vi bị bà ta nhìn thì có chút khó hiểu, lời nói của bà ta khiến cô như lọt vào trong sương mù. Tô Nhạc Quân nhếch môi nói tiếp: "Dựa theo quy củ, con dâu Hàn gia phải bái lạy tổ tiên, được ghi vào gia phả thì mới được coi như là chính thức. Nhạc tiểu thư, đại khái thì cô còn chưa có làm đi? Như thế thì dù bên ngoài có nói như thế nào, lão Tam nhà chúng ta có hứa hẹn với cô những gì thì cũng vô nghĩa." Đã nói rõ ràng như thế Nhạc Tuyết Vi đương nhiên cũng hiểu. Nói trắng ra là Tô Nhạc Quân không thừa nhận cô là vợ của Hàn Thừa Nghị. Nhưng đây là vì sao a? Cô không hiểu, cũng nghĩ không thông. Chẳng lẽ là chướng mắt bối cảnh gia đình cô? Nhưng cô biết, Tô Nhạc Quân cũng xuất thân từ gia đình không mấy cao quý! Nhưng Tô Nhạc Quân lại tỏ rõ địch ý như vậy, Nhạc Tuyết Vi không khỏi cảm thấy cuộc hôn nhân của mình đầy rẫy nguy cơ. "Chị dâu, niệm tình Tuyết Vi tuổi còn nhỏ, không hiểu quy củ, về sau sẽ xin mời người về dạy. Thủ tục kết hôn em cùng Thừa Nghị có làm vội một chút, chưa kịp về tổ trạch ở nước C bái lạy tổ tiên. Ở thành phố T Thừa Nghị còn có vài cuộc làm ăn còn chưa giải quyết ổn thỏa lắm, anh ấy nói đợi cho công ty bên này đã đi vào quỹ đạo sẽ dẫn em về nước C ra mắt." Nhạc Tuyết Vi tận lực khiến cho bản thân tâm bình khí hòa, dù sao cũng là chị dâu của Hàn Thừa Nghị, về sau còn phải sống chung, cô cũng không hề muốn cứng rắn đối chọi. "Cái gì?" Ngón tay Tô Nhạc Quân xoay xoay chiếc nhẫn bỗng dừng hẳn lại, kinh ngạc nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi, mắt xếch nheo lại tạo thành một độ cong sắc bén: "Cô cùng lão Tam đã đi làm thủ tục rồi sao? Điều này làm sao có thể? Nó không phải một lòng muốn kết hôn với Kiều Vũ Vi gì kia sao? Lần trước vẫn còn mang theo cô ta tới tế bái anh nó cơ mà!" "Vâng, lúc đó đúng là như thế." Nhạc Tuyết Vi gật đầu, đối với chuyện của Kiều Vũ Vi, cô cũng chẳng kiêng dè: "Nhưng em cùng Thừa Nghị trước đó không lâu đã đăng ký rồi." "Hử?" Tô Nhạc Quân trừng lớn hai mắt, chấn kinh nói không nên lời. Quá không bình thường rồi! Hàn Thừa Nghị vẫn luôn lạnh lùng chấn tĩnh, làm chuyện gì cũng đều có kế hoạch, có mục đích, có trật tự, hôn sự cùng với Kiều Vũ Vi là chuyện mà cậu ta đã đặt ra nhiều năm, bây giờ lại đột nhiên đổi ý, nửa đường cưới cô gái này? Bà ta cũng đã xem qua tin tức trên internet, lo lắng mới qua lai nhìn một cái. Vẫn cứ cho rằng Hàn Thừa Nghị chẳng qua là chỉ tham luyến một chút tuổi trẻ của Nhạc Tuyết Vi, nên mới làm ra chuyện hoang đường như vậy thôi... Nhưng hôm nay xem ra, sự thật đã vượt qua dự kiến của bà ta! Kiều Vũ Vi thì lần trước bà ta đã gặp qua rồi. Dựa vào con mắt nhìn người của bà ta, chỉ cần liếc mắt một cái có thể nhìn ra Hàn thừa Nghị không có bất cứ tình cảm gì với cô ta, cùng lắm cũng chỉ vì đối phương là ân nhân cứu mạng năm đó nên mới định kết hôn, nghĩ muốn để cho đối phương được tận hưởng vinh hoa phú quý. Nếu là Kiều Vũ Vi, Tô Nhạc Quân cảm thấy, bà ta có thể tiếp nhận được. Bởi vì Hàn Thừa Nghị không động lòng nên không có bất cứ vấn đề gì. Mà nhạc Tuyết Vi này lại hoàn toàn bất đồng, Hàn Thừa nghị dám vì cô ta mà làm ra những hành động bất thường. Ánh mắt Tô Nhạc chợt tắt, cái nhìn hướng về Nhạc Tuyết Vi càng thêm lạnh hơn. Nhạc Tuyết Vi đoan chính ngồi đó, đột nhiên trong bụng dâng lên một trận khó chịu, phản ứng nôn nghén lại tới nữa rồi. "Ọe!" Nhạc Tuyết Vi nhíu mày che miệng lại, nói lời xin lỗi: " Chị dâu, thật ngại quá, lần đầu tiên chị đến nhà chơi...Ọe!" Còn chưa nói xong cô liền chạy một mạch vào toilet. Mà ngồi trên sofa, Tô Nhạc Quân hoàn toàn ngây dại, miệng khẽ há, kinh ngạc đến không biết nói gì. Bà ta 18 tuổi liền sinh Hàn Thiên Lỗi, phản ứng lúc này của Nhạc Tuyết Vi, bà ta làm sao lại không hiểu? Chỉ liếc mắt một cái, bà ta cũng có thể khẳng định, Nhạc Tuyết Vi mang thai rồi! Nha đầu này cư nhiên đã mang thai! Cô ta làm sao có thể mang thai? Nhạc Tuyết Vi quả nhiên rất nguy hiểm! Có thể khiến cho Hàn Thừa Nghị vì cô ta mà phá hủy hôn ước, lại còn mang thai đứa con của Thừa Nghị... Tô Nhạc Quân nắm chặt hai tay, móng tay thật dài khảm sâu vào lòng bàn tay. Không được, Nhạc Tuyết Vi này không thể giữ lại, đứa nhỏ trong bụng Nhạc Tuyết Vi lại càng không thể giữ lại! Tô Nhạc Quân cảm thấy cực kỳ may mắn khi bà ta đã chạy tới, may mắn là toàn bộ vẫn còn kịp, bà ta nhất định phải ngăn cản Nhạc Tuyết Vi tiến vào Hàn gia, nhất định phải ngăn cản!... Hàn Thừa Nghị biết tin Tô Nhạc Quân tới thành phố T, anh liền trở về Bán Hạ Sơn Trang vừa lúc là thời gian ăn tối. Tô Nhạc Quân ngồi ngay ngắn tại vị trí gia chủ trên bàn ăn, mà Nhạc Tuyết Vi lại giống như người hầu đứng một bên gắp thức ăn cho bà ta, Tô Nhạc Quân hoàn toàn không có một chút xấu hổ nào, chân cao khí ngạo sai bảo cô: "Nước canh quá nóng, còn có lá hành, lát gừng bên kia tôi muốn dọn sạch, tôi không thích ăn." "Vâng.." Nhạc Tuyết Vi vâng lời nghe theo, không một câu câu oán hận. Một màn này vừa vặn bị Hàn Thừa Nghị mới bước chân vào nhà nhìn thấy toàn bộ, nhất thời lửa giận trong lòng liền xông thẳng lên não. Anh không nói hai lời lập tức đi qua, một tay túm lấy bả vai Nhạc Tuyết Vi, ném chén canh cùng đôi đũa bạc trên tay cô xuống bàn ăn, tay cầm lấy tay cô, nhăn mày nói: "Em làm gì vậy? Những thứ này là chuyện của người hầu, sao lại tới phiên em làm?" Lời nói rõ ràng là răn dạy Nhạc Tuyết Vi, nhưng từng chữ lại hướng về phía Tô Nhạc Quân. Nhạc Tuyết Vi nhìn anh bĩu môi lắc đầu, khóe môi giật giật, nói: "Không sao đâu!" "Cái gì không sao? Trong nhà nuôi nhiều người hầu là để hầu hạ chủ nhân, đường đường tam thiếu phu nhân mà lại phải ở đây nhặt lá hành, lát gừng?" Hàn Thừa Nghị không vui kéo Nhạc Tuyết Vi ngồi xuống, quanh thân tản ra khí lạnh nồng đậm. Tô Nhạc Quân tự nhiên biết đây là hướng về phía bà ta, cũng không giận buông đũa xuống, cầm lấy khăn ăn tao nhã lau khóe miệng một chút, cười nói: "Lão Tam, như thế nào, sai bảo người phụ nữ của chú một tý liền khiến cho chú mất hứng như vậy? Là chị để cho cô ta làm, chú có điều gì không thoải mái cứ nhằm về phía chị là được!" "Được! Tôi đây liền nói thẳng." Hàn Thừa Nghị tiếp lời cực nhanh, đôi mắt hoa đào sắc bén quét về phía Tô Nhạc Quân, giọng nói cực kỳ không vui: "Chị dâu, Tiểu Tuyết vẫn còn nhỏ, chị có cái gì không vui thì cứ trực tiếp nói với tôi, không cần khó xử cô ấy. Tôi hy vọng chị hiểu rõ, chị là chị dâu, là trưởng bối của cô ấy, nhưng ở trong nhà này, cô ấy là Tam thiếu phu nhân, cũng giống như chị, đều là chủ tử!" Tức giận dâng lên, lời nói không khỏi quá kịch liệt. Tô Nhạc Quân, Nhạc Tuyết Vi, đều bị những lời này của anh làm cho khiếp sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...