Editor: Chi Misaki
Thủy Ngạn Danh Đô, nhà bà ngoại Nhạc Tuyết Vi.
Sáng sớm bà ngoại đã bận rộn, tới chợ mua nguyên liệu nấu ăn tươi mới, trong nhà cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ. Bởi vì hôm nay Nhạc Tuyết Vi muốn trở về, hơn nữa còn đưa theo cả Hàn Thừa Nghị về.
Lão nhân gia bà đã sống hơn nửa đời người, nghe ý tứ cháu gái nói trong điện thoại là hôm nay sẽ trở về. Lần này, cả hai đứa cùng trở về chắc hẳn là muốn định xuống mối hôn sự này. Cháu gái đã mang thai, cháu rể cũng coi như là lần đầu chính thức tới cửa, lão nhân gia đương nhiên rất coi trọng.
Có điều bà ngoại thật không ngờ, bận rộn cả ngày, thời điểm chuông cửa vang lên, chờ đợi bà không phải là cháu gái cùng cháu rể, mà là một vị khách không mời mà đến: Khang Tuệ Trân.
"Cô..."
Bà ngoại nhìn thấy Khang Tuệ Trân liền lấy làm kinh hãi, người này làm sao có thể chạy đến chỗ bà?
"A, bà già không mời tôi vào ngồi một chút sao?" Khang Tuệ Trân đánh giá bà ngoại, không khách khí đi thẳng vào trong phòng khách.
Vào phòng khách, tự nhiên nhìn chung quanh căn phòng mới, miệng tặc lưỡi khen ngợi: "Chậc chậc... Nhà cửa này cũng thật tốt nha. Bà già chuyển nhà khi nào thế? Chuyển tới đây cũng không nói lấy một tiếng, khiến cho tôi đi tìm cũng mệt a."
Bà ngoại đối Khang Tuệ Trân không có ấn tượng tốt gì, cố nén tức giận trong lòng, giọng nói cũng không mấy tốt đẹp: "Cô có chuyện gì sao?"
Khang Tuệ Trân dời ánh mắt từ xung quanh lên người bà ngoại, có thâm ý khác tinh tế đánh giá lão nhân gia từ trên xuống dưới, âm dương quái khí không đáp lại hỏi: "Xem khí sắc của bà cũng không sai nha! Sống quá tốt phải không? Bà đây là khổ tận cam lai, hưởng phúc của cháu gái rồi sao?"
"Có ý gì?" Lão nhân gia nghe không hiểu lời này, cái gì mà hưởng phúc của cháu gái? Bà chỉ cảm thấy lời này vô cùng chói tai.
"Hừ!" Khang Tuệ Trân cười lạnh một tiếng, cũng không muốn vòng vo nữa, bà ta tới nơi này có mục đích gì đương nhiên trong lòng bà ta rõ nhất.
Khang Tuệ Trân kéo túi tùy thân ra, từ bên trong lấy ra tập báo Kiều Vũ Vi đưa cho bà ta, đưa tới trước mặt bà ngoại, tự tiếu phi tiếu* nói: "Nhìn đi! Nhìn rồi bà sẽ biết, lời tôi nói có ý gì."
*Tự tiếu phi tiêu: Cười như không cười.
Bà ngoại nghi nghi ngờ nhận lấy tờ báo, mở ra trong tay nhìn. Vừa thấy, sắc mặt liền thay đổi.
Có điều bà cũng không hoàn toàn tin tưởng những gì viết trên báo. Thân phận Hàn Thừa Nghị, bà biết, thân là tổng giám đốc tập đoàn D•S, bị truyền thông báo chí tạp san rác rưởi chụp ảnh loan chút tin tức cũng là chuyện thường, lão nhân gia sống đến từng tuổi này rồi cũng không đến mức nhìn không thấu.
Bà ngoại gấp tờ báo lại, nhìn Khang Tuệ Trân nói: "Này thì có cái gì? Trên báo đăng loạn, Tuyết Vi cùng Thừa Nghị nhà chúng ta chính thức kết giao, cũng không phải là bao nuôi tình nhân gì cả!"
"Nha?" Khang Tuệ Trân thoáng có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới lão nhân gia cư nhiên biết Hàn Thừa Nghị, hơn nữa còn gọi thẳng danh xưng, như vậy xem ra là đã gặp qua cậu ta rồi.
"Này, bà già bà không nhìn thấy được trên báo nói... Hàn Thừa Nghị đã có vị hôn thê rồi sao?"
Sắc mặt bà ngoại khẽ biến, sau lại bối rối lắc đầu: "Trên báo nói gì cũng có thể tin sao? Đứa bé Thừa Nghị này, tôi cũng đã gặp qua, là một đứa trẻ tốt, cậu ấy nhất định sẽ đối xử tốt với Tuyết Vi, hôm nay chúng nó còn cùng nhau trở về, chính là muốn bàn bạc chuyện kết hôn..."
"Haha!" Khang Tuệ Trân như là nghe thấy chuyện cười, thì ra bà già này còn chưa biết chuyện Hàn Thừa Nghị cùng con nhỏ chết tiệt kia kết hôn! Thật là ông trời cũng muốn giúp bà ta!
Vì thế bà ta cười lớn ngắt lời bà ngoại: "Ha ha ha... Ôi, chết cười mất thôi! Bàn bạc kết hôn? Nếu bọn nó kết hôn, Vũ Vi nhà chúng ta đây phải làm sao bây giờ?"
"..." Bà ngoại cứng người lại, chuyện này thì có quan hệ gì với Kiều Vũ Vi?
Khang Tuệ Trân bỗng dưng thôi cười, khóe mắt liếc nhìn bà ngoại, căm hận nói: "Nghe không hiểu? Tôi cũng không muốn quanh co lòng vòng nữa, nói rõ ràng cho bà biết. Vị hôn thê của Hàn Thừa Nghị chính là Vũ Vi nhà chúng ta! Nhạc Tuyết Vi chính là đồ tiện nhân, ngay cả anh rể của mình cũng quyến rũ. Thật đúng là thừa hưởng toàn bộ sự vô liêm sỉ của người mẹ đoản mệnh của nó!"
"Câm mồm!" Bà ngoại giận tím mặt, chỉ về phía cổng vòm hướng Khang Tuệ Trân quát, "Cô không cần gây song gió ở đây, nói hươu nói vượn! Đi ra ngoài cho tôi, lời cô nói một chút tôi cũng không muốn nghe, toàn bộ cũng sẽ không tin!"
"A... Không tin? Tôi nói toàn bộ đều là sự thật..."
"Ra ngoài!"Lập trường bà ngoại vô cùng kiên định, cháu gái ngoan của bà, không phải là đứa trẻ hư như thế!
"Bà già đừng kích động, tôi đây cũng là vì bà..."
Đang lúc cãi nhau tiếng chuông cửa liền vang lên. Bà ngoại cả kinh, là Hàn Thừa Nghị cùng Nhạc Tuyết Vi đến!
Khang Tuệ Trân hiển nhiên cũng nghĩ tới điều này, bà ta ôm cánh tay thản nhiên xem kịch vui nhìn bà ngoại, cười đáp: "Như thế nào? Nó mang theo Hàn Thừa Nghị về đây? Kia vừa lúc, chính mồm bà có thể hỏi một câu, lời tôi nói là thật hay giả! Hỏi một chút cháu gái ngoan của bà, nó có phải đoạt vị hôn phu của chị gái nó hay không!"
"Cô..." Bà ngoại hung hăng trừng mắt nhìn Khang Tuệ Trân một cái, đi đến cổng vòm mở cửa.
Rất nhanh, Nhạc Tuyết Vi nắm tay Hàn Thừa Nghị bước vào. Nhạc Tuyết Vi quần áo thoải mái đi bên cạnh Hàn Thừa Nghị, Hàn Thừa Nghị một tay nắm tay cô, một tay xách theo một giỏ đầy những thứ gì đó.
"Bà ngoại, thân thể người gần đây vẫn tốt chứ?" Hàn Thừa Nghị đặt này nọ lên mặt đất, giơ tay đỡ lấy bà ngoại.
Bà ngoại cười tít mắt gật đầu: "Aizzz, Thừa Nghị đấy hả? Bà ngoại rất tốt!"
Nhạc Tuyết Vi chu mỏ, cười yếu ớt: "Anh gọi cũng thật trôi chảy ha, ai đồng ý cho anh gọi ‘Bà ngoại’ vậy?”
Hàn Thừa Nghị cúi đầu nhìn cô nháy mắt mấy cái, tràn đầy cưng chiều, Nhạc Tuyết Vi đắc ý ngẩng đầu, đi theo sau anh cùng bà ngoại vào phòng khách.
"A, đều đến rồi nha!" Khang Tuệ Trân ôm cánh tay, không nhanh không chậm hướng về phía ba người đang tới, chỉ trong nháy mắt đã phá hủy đi bầu không khí hòa thuận vui vẻ vừa rồi.
Nhìn thấy Khang Tuệ Trân, Nhạc Tuyết Vi cùng Hàn Thừa Nghị đều chấn động, Nhạc Tuyết Vi thậm chí còn có chút sợ hãi kéo tay Hàn Thừa Nghị.
Hàn Thừa Nghị theo bản năng bước về phía trước hai bước, che ở trước mặt bà ngoại cùng Nhạc Tuyết Vi, hướng Khang Tuệ Trân gật đầu: "Bác gái đã lâu không gặp... Bác cũng đến thăm bà ngoại sao?" Đối với Khang Tuệ Trân, Hàn thừa Nghị cũng không có hảo cảm gì.
"Hừ!" Khang Tuệ Trân chẳng thèm lôi kéo làm quen với cậu ta, chỉ nhìn bà ngoại nói: "Thấy rồi chứ? Cậu ta biết tôi, hiện tại bà hỏi thử một câu sẽ biết, tôi có nói sai hay không!"
Mi tâm Hàn Thừa Nghị khẽ nhăn lại, thầm nghĩ không ổn. Đồng thời Nhạc Tuyết Vi cũng cảm thấy khủng hoảng, khẩn trương nắm chặt tay Hàn Thừa Nghị.
Giờ phút này, trong lòng bà ngoại như bị kim đâm, không thể không hỏi một câu cho rõ ràng:”Thừa Nghị, cháu nói thật cho bà ngoại biết, cháu có biết Kiều Vũ Vi không? Cháu cùng Kiều Vũ Vi có quan hệ gì?"
Hàn Thừa Nghị bỗng cứng người lại, ánh mắt nhìn về phía Khang Tuệ Trân, rốt cuộc cũng hiểu được nguyên nhân vì sao bà ta mất tích đã lâu lại xuất hiện ở đây.
Nhìn thấy phản ứng của anh, trong lòng bà ngoại đã lạnh đi một phần, hỏi đến cùng: "Cô ta nói, cháu là vị hôn phu của Kiều Vũ Vi, cháu cùng nó có hôn ước... Đây là thật sao?"
"..." Hàn Thừa Nghị khẽ mím môi mỏng, không nói một lời.
Im lặng này coi như đồng ý sao. Lồng ngực bà ngoại ẩn ẩn đau đớn, lui về sau một bước dài, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch.
"Bà ngoại!" Nhạc Tuyết Vi khẩn trương tiến lên hai bước đỡ lấy bà ngoại lung lay như sắp đổ: "Bà ngoại, bà làm sao vậy? Bà đừng có gấp, sự việc không phải như bà nghĩ đâu... Cháu cùng Thừa Nghị, chúng cháu là thật tâm yêu nhau, chúng cháu ở nước C đã..."
Bà ngoại hơi thở mong manh lắc đầu, khoát tay, ngắt lời cháu gái hỏi: "Nói cách khác, Hàn Thừa Nghị cùng chị gái cháu thật sự đã từng có hôn ước?"
"Bà ngoại, kia là lỗi của cháu, là cháu..." Hàn Thừa Nghị thấy thế cũng vội đến muốn chết, sự tình quá mức phức tạp, nói qua loa thì lại không ổn lắm.
Bà ngoại vẫn như cũ ngắt lời anh, cầm lấy tay Nhạc Tuyết Vi, nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt thậm chí lộ ra một tia thất vọng: "Tuyết Vi, cháu từ nhỏ đã không có cha mẹ, một tay bà ngoại nuôi dưỡng cháu, bà ngoại đã dạy cháu như thế nào? Người này, nếu đã có hôn ước với chị gái cháu, đó chính là anh rể tương lai của cháu! Cháu làm sao còn có bất cứ quan hệ gì với cậu ta? Cháu nói cho bà ngoại biết, lúc cháu ở bên cậu ta cháu có biết cậu ta đã có hôn ước không?”
"Bà ngoại..." Nhạc Tuyết Vi bị hỏi thẳng khiến cô không khỏi rơi lệ, nhưng sự thật chính là như vậy, cô không còn gì để phản bác.
"Nói chuyện a! Bà ngoại đang hỏi cháu, nói!" Bà ngoại một bên sốt ruột, trong giọng nói lộ ra sự nghiêm khắc mà lo lắng.
Nhạc Tuyết Vi nhắm mắt lại, nước mắt thành chuỗi rơi xuống, cắn răng gật đầu.
"A..." Bà ngoại thất vọng, thân thể mạnh mẽ khụy xuống.
Nhạc Tuyết Vi bị dọa lớn tiếng khóc: "Bà ngoại, bà ngoại! Người đừng nóng giận, cháu không phải cố ý... Cháu thực sự thích Thừa Nghị... Cực kỳ thích..."
"Thích?" Bà ngoại chấn kinh nhìn cháu gái, không tin đây chính là đứa nhỏ tự tay mình nuôi lớn, là cháu gái ngoan, hiểu chuyện, nghe lời, thấu hiểu lý lẽ của bà? Bà duỗi tay ra vịn chặt lấy Nhạc Tuyết Vi, bàn tay gìa nua bấu chặt lấy da thịt cháu gái khiến Nhạc Tuyết Vi đau buốt.
"Bà ngoại..." Nhạc Tuyết Vi biết, cô đã để cho bà ngoại thất vọng rồi.
"Tuyết Vi, trên đời này có rất nhiều thứ tốt chúng ta đều thích, nhưng không phải thích một cái gì đó là chúng ta có quyền chiếm nó làm của riêng! Người này, là anh rể cháu... Ngay cả khi không phải là anh rể cháu, cậu ta cũng sẽ là vị hôn phu của người khác! Đó là của người khác... Cháu làm sao có thể? Chẳng lẽ cháu đã quên, ba cháu phản bội mẹ cháu như thế nào sao? Cháu vì ba phản bội mẹ mà đã hận ba cháu mười mấy năm... Kết quả tại sao cháu lại trở thành bên thứ ba? A... A? Tuyết Vi, đây là không có đạo đức, là không đúng!"
Bà ngoại cực kỳ đau lòng giáo huấn, khiến cho Nhạc Tuyết Vi khóc nức nở không thôi.
Hàn Thừa Nghị ở một bên nhìn không được, là anh không thích Kiều Vũ Vi, là anh phủ nhận hôn ước, có sai kia cũng là một mình anh có lỗi.
"Bà ngoại." Hàn Thừa Nghị ngồi xổm xuống, đỡ lấy bà ngoại: " Người đừng trách Tiểu Tuyết, là cháu, là cháu buộc cô ấy ở cùng cháu, cháu thích cô ấy..."
Bà ngoại đẩy Hàn Thừa Nghị ra, gắng gượng chống tay đứng lên, nhìn Hàn Thừa Nghị, lại nhìn nhìn Khang Tuệ Trân, chỉ vào cửa lớn nói: "Các người đều đi đi! Tôi muốn được an tĩnh."
"Bà ngoại." Nhạc Tuyết Vi chớp hai mắt đẫm lệ đáng thương tội nghiệp nhìn lão nhân gia.
Bà ngoại dằn lòng, “mời” cả Hàn Thừa Nghị cùng Khang Tuệ Trân ra khỏi nhà.
Nhưng mà, Hàn Thừa Nghị cùng Khang Tuệ Trân còn chưa ra đến cổng lớn, đã nghe thấy Nhạc Tuyết Vi ở phía sau hét thảm một tiếng: "Bà ngoại!"
Hàn Thừa Nghị vội vã quay đầu lại liền thấy bà ngoại hai mắt nhắm nghiền nghẹo đầu nằm trên mặt đất, Nhạc Tuyết Vi quỳ gối bên người bà, cơ hồ là khóc đến muốn ngất...
Bệnh viện thành phố, phòng cấp cứu.
Nhạc Tuyết Vi đưa bà ngoại vào cấp cứu đã một giờ.
Cô đứng thẳng tắp trước cửa phòng mổ, hai mắt không rời nhìn chằm chằm cửa phòng phẫu thuật, hốc mắt chứa đầy nước, những vệt nước mắt đã cũ chưa kịp khô lại thêm mới. Bà ngoại mới phẫu thuật tim không lâu, lần này không biết có việc gì không.
"Tiểu Tuyết, ngồi xuống, ngồi xuống đi, được không?"
Hàn Thừa Nghị nhìn thấy mà đau lòng, muốn đỡ bả vai Nhạc Tuyết Vi để cho cô ngồi nghỉ một chút. Nhưng Nhạc Tuyết Vi giống như không nghe thấy, vẫn đứng im như cũ không nhúc nhích. Cô làm sao có thể ngồi yên, là cô khiến bà ngoại tức thành như vậy... Cô như thế nào có thể an tâm ngồi được?
Khuyên Nhạc Tuyết Vi không được, Hàn Thừa Nghị không còn cách nào khác, chỉ có thể cùng đứng với cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...