Editor: Chi Misaki
Nhạc Tuyết Vi không nén nổi đau lòng, thì thào.
"Ba, ba..."
Biến cố đột nhiên đến, nếu Kiều Vạn Đông không xảy ra tranh đoạt với Khang Tuệ Trân, mọi việc cũng sẽ không đến nông nỗi này. Mà hơn hết Nhạc Tuyết Vi cảm thấy được chính bản thân cô cũng cần phải có trách nhiệm!
Nhạc Tuyết Vi suy sụp té trên mặt đất, cảm thấy trái tim một trận quặn thắt đau đớn. Cô không ngừng đấm vào ngực mình, cũng chẳng hy vọng nó sẽ giúp cô bớt đau thêm tí nào.
"Tiểu Tuyết, đừng như vậy..." Hàn Thừa Nghị đau lòng ôm chặt cô, không ngừng an ủi: "Anh sẽ mời bác sĩ tốt nhất đến chữa trị cho ba, ông ấy sẽ không có việc gì, nhất định sẽ tỉnh lại." Nói xong, anh cúi đầu, nụ hôn nhẹ nhàng khẽ rơi trên mái tóc cô.
Nhạc Tuyết Vi lại giống như bị điện giật, toàn thân chấn động, mạnh mẽ đẩy ra Hàn Thừa Nghị ra, hung dữ nhìn chằm chằm anh: "Anh tránh ra cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy anh. Anh dựa vào đâu mà kêu ông ấy là ba? Một tiếng ‘ba’ này là anh theo tôi gọi hay là Kiều Vũ Vi?"
"Tiểu Tuyết! Tình huống vừa rồi em không thấy sao? Kiều Vũ Vi cực kỳ kích động, anh sợ cô ấy sẽ làm việc dại dột.” Hai tay Hàn Thừa Nghị muốn giữ lấy Nhạc Tuyết Vi, lại bị cô linh hoạt né tránh. Tay anh chỉ có thể dừng lại giữa không trung, đầu ngón tay vô cảm mà đau đớn.
"Hừ!" Nhạc Tuyết Vi liếc xéo Hàn Thừa Nghị, cất giọng mỉa mai cười nói: "Hàn Tam Thiếu vốn lãnh khốc vô tình thì ra lại là người thiện lương như thế? Tam Thiếu sao có thể vô duyên vô cớ đối tốt với một người? Nếu anh đã lo lắng cho Kiều Vũ Vi như vậy thì không cần giải thích nữa, trong lòng anh có cô ta đúng không? Một khi đã như vậy, vì sao lúc trước anh lại muốn kết hôn với tôi?"
Hàn Thừa Nghị kiềm chế lại, đáy mắt hiện lên một tia chần chờ.
Nhạc Tuyết Vi thu hết vẻ mặt của anh vào đáy mắt, giọng nói càng thêm lạnh: "Bị tôi nói trúng rồi? Xem ra tôi thật hiểu anh. Như thế nào? Hiện tại nhìn thấy Kiều Vũ Vi có phải là hối hận rồi không? Kỳ thật, anh căn bản không muốn kết hôn với tôi, chẳng qua lúc ấy là bị tôi kích thích đúng không?"
"Em!" Hàn Thừa Nghị có cảm giác nhất thời hết đường chối cãi, vừa nóng vừa giận, theo bản năng vung tay lên.
Tiểu Tuyết tại sao lại không tin tưởng anh? Bọn họ kết làm vợ chồng là có mẹ anh đứng đó làm chứng! Chẳng lẽ cô cho rằng anh là người thích lấy việc kết hôn ra làm trò đùa, tùy tiện lấy ai cũng có thể được, là người dễ hối hận như vậy?
Nhạc Tuyết Vi thấy anh giơ tay lên, đáy mắt nhất thời xám như tro tàn. Một tay giữ chặt lấy bàn tay Hàn Thừa Nghị đang giơ lên, trừng mắt gầm nhẹ: " Muốn đánh tôi? Hừ! Khang Tuệ Trân đánh tôi, Kiều Vũ Vi đánh tôi, hiện tại... Anh cũng muốn đánh tôi sao? Được, đánh đi!"
"Tiểu Tuyết!"
Hàn Thừa Nghị thu tay lại, sợ cô không cẩn thận sẽ làm bị thương chính mình. Kết quả một thoáng thất thần, Nhạc Tuyết Vi liền buông lỏng tay ra, thân thể lảo đảo liên tục lui về sau.
"Tiểu Tuyết!" Hàn Thừa Nghị khẩn trương tiến lên kéo cô lại nhưng lại không giữ chặt được.
Nhạc Tuyết Vi vịn tường đứng đó, nhìn Hàn Thừa Nghị lắc đầu: "Anh đừng tới đây, đừng đụng vào tôi. Anh biết không? Tôi hiện tại đang nhìn anh, tay của anh, vòng ôm của anh... Mỗi nơi bị Kiều Vũ Vi chạm qua, đều vô cùng dơ bẩn!"
"..." Khóe mắt Hàn Thừa Nghị giật giật, kinh ngạc nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi, không thể tin được những gì cô vừa nói, cô chê anh bẩn? Bị cô chọc cho tức điên, nếu không phải thật yêu cô, anh thực sự muốn cho cô một cái tát!
Hàn Thừa Nghị bị chọc giận không biết phải nói gì, Nhạc Tuyết Vi thì lại thấy là anh không phản bác được gì.
"Hừ! Không lời nào để nói sao? Tôi đi!"
Nhạc Tuyết Vi không để ý đến anh nữa, xoay người chạy về phía thang máy. Cô không muốn ở chỗ này thêm nữa, cô thật sự sợ hãi, sợ Kiều Vũ Vi một lần nữa xuất hiện, mà Hàn Thừa nghị vẫn như cũ chọn đứng về phía Kiều Vũ Vi!
"Tiểu Tuyết, quay lại! Em đi đâu?"
Nhạc Tuyết Vi chạy ra khỏi bệnh viện, Hàn Thừa Nghị đuổi sát theo sau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...