Editor: Nguyễn
Kiều Vạn Đông đẩy gọng kính, tiếp tục nói: “Đồ vật trong nhà này, ba không đứng tên dì con, trong lòng dì con sẽ không yên tâm, muốn lấy một ít, ba có thể hiểu.”
Nhạc Tuyết Vi sửng sốt, ngẫm lại két sắt kia…… Đột nhiên không biết nói cái gì cho tốt, cô không hiểu ba cô.
Năm đó phản bội mẹ là ba, đưa mẹ con Khang Tuệ Trân trở về là ba, một khi đã như vậy, vì sao lại phải đối xử với mẹ con Khang Tuệ Trân như vậy? Sau khi tổn thương người khác, bọn họ không phải người một nhà sống vui vẻ, hạnh phúc, vui sướng sao?
Kiều Vạn Đông không vui như vậy, còn làm cho cha con bọn họ hôm nay rơi vào cục diện xấu hổ như vậy!
Kiều Vạn Đông gượng cười nói, “Tuyết Vi, ba biết, con vẫn chưa thật sự tha thứ cho ba. Ba phạm sai lầm, sẽ thừa nhận. Nhưng con bỏ ba ba mấy năm nay, ba thật sự chưa từng có một ngày lành. Ba mỗi buổi tối đều nghĩ đến con, đến mẹ con……”
Nói xong, ông tháo kính mắt, bưng kín hốc mắt.
Nhạc Tuyết Vi cúi đầu không đành lòng nhìn ông, cũng không nói lời nào. Khúc mắc này, mười mấy năm qua, không phải nói cởi bỏ là có thể cởi bỏ.
“Mấy thứ này, ba không dám viết tên bọn họ mẹ con, ba sợ về sau tranh giành, bọn họ sẽ không cho con.” Kiều Vạn Đông cũng không biết con gái nhỏ có nghe lọt tai không, tự nói, “Tuyết Vi, con yên tâm, sau khi ba chết, trừ hai căn hộ cùng một ít tiền gởi ngân hàng cho bọn họ, thì bất động sản, cửa hàng, cổ phiếu, bao gồm quyền tài sản, bản quyền, đều để lại cho con……”
“Đừng nói nữa!” Nhạc Tuyết Vi nhịn không được, che lỗ tai quát khẽ, nước mắt tràn mi mà ra. Cô lúc trước ôm suy nghĩ ‘muốn đoạt lại tất cả những gì thuộc về mình” mà trở về, nhưng tâm cô không phải bằng đá, ba đối tốt với cô, cô cảm nhận được, cảm nhận ở trong lòng!
Giờ phút này, ba lại nói những điều này với cô, Nhạc Tuyết Vi khóc lóc trong lòng ngực Kiều Vạn Đông, ôm cổ Kiều Vạn Đông, giống khi còn nhỏ, cứ như vậy mà gào khóc lên.
“Ba, ba…… Ba! Ba không cần nói như vậy! Không cần nói như vậy! Ba sẽ sống lâu trăm tuổi.
”
“Tuyết Vi, tiểu bảo bối của ba ……” Kiều Vạn Đông cũng giống khi còn nhỏ gọi Nhạc Tuyết Vi, cha con dựa vào nhau khóc rống lên, mười mấy năm ngăn cách dường như đều tan biến.
Nhưng mà lúc này, của thư phòng bị một cước đá văng ra. Vẻ mặt Khang Tuệ Trân khiếp sợ cùng phẫn nộ, trừng mắt căm tức nhìn hai cha con.
“Tuệ Trân……”
Kiều Vạn Đông chột dạ nhìn vợ, trong tâm ông đối với Khang Tuệ Trân đều là áy náy.
Lý trí Khang Tuệ Trân đã bị lửa giận thiêu đốt không còn, tình cảm vợ chồng đều ném ra sau đầu, chỉ vào Nhạc Tuyết Vi chất vấn Kiều Vạn Đông, “Kiều Vạn Đông, vừa rồi ông nói là thật sự? Ông thật sự muốn để lại tất cả cho nha đầu chết tiệt này?”
Ở vấn đề này, Kiều Vạn Đông sẽ không kiêng dè. Kiều Vạn Đông nhìn Nhạc Tuyết Vi, gật đầu: “Đúng, tôi tính toán như vậy.”
“Được lắm! Kiều Vạn Đông, tôi đi theo ông mười mấy năm, ông đừng tưởng tôi không biết ông suy nghĩ gì! Trong lòng ông chỉ nhớ thương tiện nhân Nhạc Từ, từ trước đến nay ông chưa từng có một câu hỏi han ân cần tôi, vì con gái nên tôi nhịn! Nhưng hôm nay ông muốn để lại tài sản cho tiểu tiện nhân này, tôi không đông ý!”
Khang Tuệ Trân bước nhanh hướng tới Kiều Vạn Đông, biểu tình dữ tợn đáng sợ.
“Bà muốn làm gì?” Nhạc Tuyết Vi vội vàng che trước mặt ba, sợ Khang Tuệ Trân điên lên sẽ làm ra chuyện gì quá kích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...