Editor: Chi Misaki
Thẩm Tĩnh An đạp xe đạp, mang theo Nhạc Tuyết Vi đón gió một đường cuối cùng dừng chân tại bờ biển.
Hoàng hôn buông xuống, gió biển mang hơi thở trong lành cuốn theo những làn sóng mênh mông cập bờ, Nhạc Tuyết Vi nhịn không được rùng mình một cái: "Hơi lạnh a, Honny, đây là đâu? Cậu dẫn tớ đến chỗ này làm gì?"
Nhạc Tuyết Vi làm như nói đùa chỉ về phía du thuyền xa hoa trên biển, nói: "Cậu phát tài hả? Có phải sẽ mang tớ lên du thuyền kia ăn không? Một bữa tiệc lớn trên một chiếc du thuyền xa hoa thì thế nào nhỉ?”
"Uh`m?" Thẩm Tĩnh An dừng xe lại, lập tức nghiêng đầu, mái tóc lay động theo chiều gió càng thêm xinh đẹp, cười đáp: "Haha... Cậu còn có thể biết trước sao? Cậu xem, vốn để cho cậu một bất ngờ lớn, bây giờ liền bị cậu đoán được rồi, thực chơi không vui tý nào."
"... Ách." Nhạc Tuyết Vi triệt để im lặng, bắt lấy tay Thẩm Tĩnh An có chút xúc động, nói: "Thật? Tớ nói đùa thôi, cậu thật định mang tớ lên du thuyền kia sao?"
"Có cái gì không thể?" Thẩm Tĩnh An nắm lấy bả vai Nhạc Tuyết Vi, nụ cười đầy ngang ngược, bá đạo: "Đi!"
Nhạc Tuyết Vi còn chưa hết choáng váng liền bị Thẩm Tĩnh An đẩy về phía trước hai bước.
Chợt từ trên du thuyền bước xuống một đám người, bọn họ đều mặc chế phục (đồng phục) màu đen, áo trong màu trắng, bao vây lấy Thẩm Tĩnh An cùng Nhạc Tuyết Vi, Nhạc Tuyết Vi bị dọa cho nhảy dựng lên, dàn trận thế này làm sao cũng thấy giống một vị họ Hàn nào đó?
"Thẩm nhị tiểu thư, ngài đã tới, Tuyên Thiếu đợi ngài cả buổi rồi."
Một người trong đó đi đến trước mặt Thẩm Tĩnh An cung kính cúi đầu.
"Hừ..." Thẩm Tĩnh An khinh thường hừ một tiếng: "Biết rồi, phiền chết đi được! Tôi có bắt anh ta chờ sao? Honny, đừng để ý đến đám giờ hơi này, chúng ta đi."
"Ừhm."
Còn chưa rõ tình hình Nhạc Tuyết Vi liền bị Thẩm Tĩnh An túm lên du thuyền, Nhạc Tuyết Vi ngạc nhiên vỗ vai Thẩm Tĩnh An đè thấp thanh âm nói: "Này, du thuyền này có tên là "Vivian", sao lại giống tên hai chúng ta ghép lại thế? Hihi..."
"Hừ, một kẻ lưu manh thì có thể nghĩ ra cái tên gì hay?" Thẩm Tĩnh An khinh thường bĩu môi, lời này... Nghe thế nào cũng giống rất tự mãn a?
Nhạc Tuyết Vi nghi ngờ nhìn Thẩm Tĩnh An, lại liên tưởng đến chuyện vừa rồi, cái gì mà "Tuyên thiếu"... Trong đầu nhất thời lóe lên một suy nghĩ, liền bật thốt lên hỏi: "Vivian là cậu sao? Là tên tiếng Anh của cậu?"
"Hừ! Uh`m." Thẩm Tĩnh An vốn không muốn nói, nhưng sự thật cái tên Vivian chết tiệt này lại là của cô!
"À..." Nhạc Tuyết Vi có thâm ý khác gật gật đầu, giọng nói kéo dài làm ra vẻ: "Tớ hiểu mà, cậu cùng Tuyên Thiếu kia... Du thuyền này là anh ta mua cho cậu?"
"Hừ! Kẻ gian ác có tiền thì có gì đặc biệt hơn người, trừ bỏ tiền ra, cái gì cũng không có! Ai thèm hiếm lạ thứ anh ta mua?" Thẩm Tĩnh An nhắc tới Tuyên thiếu, vẻ mặt liền vô cùng khinh thường, ghét bỏ! Đôi con ngươi Nhạc Tuyết Vi đảo mấy vòng, nghĩ thầm, thôi đi, vừa thấy liền biết hai người có gian tình rồi!
"Thẩm nhị tiểu thư, xin mời..."
Mấy người bảo tiêu đi phía trước mở đường, đưa Thẩm Tĩnh An cùng Nhạc Tuyết Vi lên du thuyền.
Trên du thuyền thực sự rất xa hoa, Nhạc Tuyết Vi vừa lên liền có chút khiếp sợ, hơn nữa nhìn người trên thuyền từ cách nói năng đến ăn mặc đều không phải người thường.
"Này... Mấy người mà tên’ Lưu manh’ nhà cậu quen biết đều là phú hào( người giàu) nha!" Nhạc Tuyết Vi rụt cổ lại, khẩn trương túm lấy cánh tay Thẩm Tĩnh An.
Thẩm Tĩnh An giật nhẹ khóe miệng, cười vô lại, ôm lấy Nhạc Tuyết Vi hôn lên gò má cô một cái: "Đừng nóng vội, không phải cậu còn độc thân sao? Hôm nay gia liền cho phép cậu chọn một người tốt ở trong này!"
“A” Nhạc Tuyết Vi há to miệng ước chừng có thể nuốt được một quả trứng! Cái gì! Cô không thích kẻ có tiền! Cô còn chưa có nhận đủ rắc rối, dây dưa từ kẻ có tiền sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...