Thực Cốt Ân Sủng Khí Phi Chỉ Muốn Nàng!


Hoa tỷ vì khiếp sợ mà run rẩy, nàng nói với mọi người dưới đài đang kinh ngạc ngây ngốc: "Một ngàn vạn lượng hoàng kim, còn có...!người nào ra giá cao hơn không, nếu không có, vậy thuộc về vị công tử ở Thiên các."
Lời Hoa tỷ hạ xuống một lúc lâu, cũng không có ai ra giá, cái giá trên trời khủng bố như vậy, ai dám liều với hắn? Căn bản là không cùng cấp độ, không sánh bằng.

"Không có người ra giá, như vậy điệu múa của Anh Túc cô nương đêm nay, thuộc về công tử của Thiên các, tiếp theo, chúng ta lại đấu giá các cô nương khác."
Hoa tỷ nói xong, ra lệnh cho người mang Chân Linh lui xuống.
Ngay lúc Chân Linh quay người đi, nàng lần thứ hai liếc mắt nhìn nam tử tóc bạc, nhưng lại phát hiện hắn không biết từ khi nào đã rời đi.
Thiên các, một thanh y nam tử đang tĩnh tọa (ngồi im thư giãn) trên tháp (một loại giường nhỏ), mái tóc dài tung xõa, trong suốt sáng bóng như tơ, ánh sáng vàng nhạt nhè nhẹ tản ra, làm toàn bộ bóng dáng của hắn dấy lên một cảm giác thần bí.
Lúc này, năm ngón tay thon dài trong suốt đang cầm chén trà bạch ngọc, đưa đến bên miệng, khẽ uống một ngụm, giơ tay nhấc chân, đều tao nhã tuyệt mỹ làm người ta kinh ngạc tán thán.
"Chủ tử, nàng đã được đưa đến, đang chờ ngoài cửa, muốn bây giờ mời nàng vào không?" Niếp Minh Liệt đi đến, khi giọng nói diêm dúa lẳng lơ đối mặt với thanh y nam tử thánh khiết trong trẻo nhưng lạnh lùng, vô cùng sùng kính.
Thanh y nam tử khẽ nghiêng mặt qua, trong nháy mắt, ánh sáng chói mắt hé lộ nhan sắc tuyệt mỹ như ngọc, tất cả áng sáng đều trở thành phông nền, chỉ làm nền cho hắn, cũng chỉ có thể làm nền cho hắn...
Hắn buông chén trà trong tay, thản nhiên lên tiếng: "Liệt, mời nàng vào đi." Thanh âm mờ mịt như từ tầng mây xuyên thấu đến, không nhiễm hạt bụi nhỏ lại mang theo bi thương tịch liêu vô tận.
"Vâng." Niếp Minh Liệt lui ra ngoài.
Chân Linh đứng ngoài cửa, vẫn mặc tử y, trừ bỏ đôi mắt, còn lại đều bị tử sa che mất, thần bí mà xa xôi.
Niếp Minh Liệt đi ra tới, đối với Chân Linh diêm dúa lẳng lơ nói: "Anh Túc cô nương, chủ tử cho mời ngươi vào, đi thôi..."
Chân Linh liếc mắt nhìn Niếp Minh Liệt một cái, đại khái đã đoán ra thân phận của hắn, cùng với thân phận của người áo xanh thần bí bên trong kia.

Nàng cười nhạt khẽ gật đầu, sau đó bước vào.
Niếp Minh Liệt nhìn bóng dáng nàng rời đi, bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Mặc, lúc này đây ngươi vẫn là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình...
Chân Linh vừa bước một bước vào Thiên các, đã trông thấy bóng dáng tịch liêu xuất trần.

Quần áo thanh sam, đứng yên trước cửa sổ, mái tóc dài xõa ra, như sợ tơ từng sợi từng sợi tản ra, như một đoạn tơ lụa thượng hạng, ánh sáng nhỏ vụn chiếu xuống tản ra ánh sáng óng ánh nhè nhẹ, đẹp tựa bức tranh.

Nàng ngạc nhiên, nhìn bóng dáng xanh nhạt này, trong nội tâm sinh ra cảm giác thương tiếc vô hạn.

Bóng dáng cô tịch như vậy, giống như mọi sự cô tịch trong trời đất đều nhập vào trong cơ thể hắn, lại giống như hắn gặp nhiều khổ sở trong đời, toàn thân hắn lượn lờ nỗi buồn nhàn nhạt, như giữa thiên sơn vạn thủy, hắn cô độc, bước đến từ ánh hoàng hôn tiêu điều...
Có một vài người, vừa nhìn đã khiến người ta chán ghét, lại có một vài người, vừa liếc mắt một cái đã làm cho người ta thương tiếc...
Thanh y nam tử thản nhiên xoay người, thanh âm mờ mịt khẽ nói: "Ngồi đi."
Chân Linh nhìn khuôn mặt hắn, ngây ngẩn cả người.
Đó là dung nhan thánh khiết trong suốt, nàng nhìn khuôn mặt như vậy, không tìm được từ nào để hình dung.
Khuôn mặt tuyệt mỹ giống như bạch ngọc tự nhiên nhất, chưa tạo hình lại hoàn mỹ không tỳ vết, mày dài đến tận tóc mai, ẩn dưới hàng mi dài là đôi mắt u buồn không tiêu tan, đôi mắt hắn trong suốt như ngọc, bình tĩnh không gợn sóng, nhẹ nhàng liếc mắt một cái, có thể nhìn thấu nội tâm người khác, lay động chỗ sâu nhất trong linh hồn.
Chân Linh cứ như vậy lẳng lặng nhìn hắn, thậm chí có chút hoảng hốt không biết là đang gặp ảo giác ở phương nào.
Thanh y nam tử nhìn thần sắc Chân Linh ngây ngốc, hàng mày dài hơi nhướn lên, hắn lần thứ hai nhẹ giọng nói: "Ngồi đi, không cần quá câu nệ (thận trọng)"
Chân Linh giữa ngạc nhiên hoàn hồn trở lại, nàng vừa rồi vậy mà nhìn hắn đến ngây người, trên người thanh y nam tử này thậm chí còn có hơi thở hấp dẫn linh hồn nàng, giống như thật lâu trước kia, nàng đã quen biết hắn, nàng đúng là không tự chủ được bị thân ảnh cô đơn trong trẻo nhưng lạnh lùng của hắn hấp dẫn.
Ý thức được bản thân mình mê mẩn, Chân Linh cười nhạt nói: "Cám ơn công tử, Anh Túc sẽ không ngồi, công tử nếu đã ra giá như thế, như vậy Anh Túc sẽ vì công tử biểu diễn thật tốt, công tử, có thể nghe cầm chứ?" Chẳng biết tại sao, nàng không muốn tại đây khiêu vũ trước mặt nam tử thánh khiết trong trẻo nhưng lạnh lùng này, nàng cảm thấy, như vậy là một loại sỉ nhục.
Thanh y nam tử sắc mặt vẫn như cũ lạnh nhạt trong trẻo lạnh lùng, giống như mọi thứ đều không thể đi vào tim của hắn, hắn như thế, vẻ bi thương cô tịch lượn lờ càng đậm.
Hắn nhàn nhạt gật đầu, ngồi trên tháp chờ nghe Chân Linh đàn.
Chân Linh đi đến trước bàn dài, nơi đó đã dặt sẵn một cây cổ cầm, cầm có màu sắc mang phong cách cổ xưa, đường cong mềm mại xinh đẹp, hoa văn trên cầm dạt dào phong cách cổ, người thành thạo âm luật liếc mắt một cái có thể nhìn ra đây là tuyệt thế hảo cầm.
Chân Linh đối với cầm cũng có nghiên cứu chút ít, lúc này dùng ánh mắt tinh thông xem xét cây cầm này, nhất định là đàn cổ quý hiếm, thập phần quý giá, âm sắc nhất định rất tuyệt đẹp.
Nàng ngồi xuống, thích thú xoa nhẹ lên thân cầm, trong lòng cực kỳ yêu thích.
Thanh y nam tử nhìn nàng, mày nhíu lại có vẻ hoảng hốt nhàn nhạt.
Chân Linh cũng chưa từng nhìn về phía thanh y nam tử, cho nên cũng không nhận thấy được vẻ mặt hắn giờ phút này, nàng lạnh nhạt cười, mười ngón tay nhỏ nhắn xoa huyền cầm, tiếng đàn như làn gió như làn nước chảy chảy xiết phát ra...
Tiếng đàn vang lên, nàng cũng khẽ hát:
芳雪落天际
Phương tuyết lạc thiên tế
Tuyết thơm rơi rớt phía chân trời

伶人歌楚凄
Linh nhân ca sở thê
Người đào kép hát những lời bi thương
自古红颜多哭泣
Tự cổ hồng nhan đa khốc khấp
Từ xưa hồng nhan thường phải khóc
泪落洗菩提
Lệ lạc tẩy bồ đề
Nước mắt gột sạch bồ đề cõi Phật
歌去人影稀谁
Anh hùng hoa kiếm y
Anh hùng vung kiếm nương theo
歌去人影稀谁
Ca khứ nhân ảnh hi thùy
Bài ca về bóng người đơn độc
知明日是分离
Tri minh nhật thị phân li
Ai biết ngày mai có phải chia lìa
台上望珍惜
Thai thượng vọng trân tích
Trên đài ngóng theo luyến tiếc
我歌声与君兮 

Ngã ca thanh dữ quân hề
Tiếng ca của thiếp gửi tặng chàng
何日再重提
Hà nhật tái trọng đề
Ngày nào thì nhắc lại
君不闻曲相寄 
Quân bất văn khúc tương kí
Chàng chẳng nghe Khúc tương ký
天下皆足矣
Thiên hạ giai túc hĩ
Thiên hạ đều đã đủ rồi
英雄划剑依
Anh hùng hoa kiếm y
Anh hùng vung kiếm nương theo
歌去人影稀
Ca khứ nhân ảnh hi
Bài ca về bóng người đơn độc
谁知明日是分离
Thùy tri minh nhật thị phân li
Ai biết ngày mai có phải chia lìa
台上望珍惜
Thai thượng vọng trân tích
Trên đài ngóng theo luyến tiếc
唱一曲别离 
Xướng nhất khúc biệt li
Hát một khúc biệt ly
谁在君怀里

Thùy tại quân hoài lí
Ai ở trong lòng chàng
昨日相依
Tạc nhật tương y
Hôm qua vừa gắn bó
今夜又相离
Kim dạ hựu tương li
Đêm nay đã phải xa rời
歌伶笑泪滴
Ca linh tiếu lệ tích
Người kép hát cười rơi lệ
一出悲戏终相离
Nhất xuất bi hí chung tương li
Một khúc tương ly đau đớn cuối cùng
佳人老矣
Giai nhân lão hĩ
Người đẹp rồi cũng già
唯戏幕里英雄美人再交替
Duy hí mạc lí anh hùng mĩ nhân tái giao thế
Chỉ có vở kịch mỹ nhân anh hùng sẽ nối nhau mãi
笑谈千年传奇
Tiếu đàm thiên niên truyện kì
Một câu chuyện cười truyền cả ngàn năm.
Một khúc《 Linh Nhân Ca 》, khúc âm thê lương, tiếng ca thống khổ, nói ra nỗi buồn bã bất tận trong những ca từ.
Giọng hát Chân Linh trong vắt, làm cho người ta sau khi nghe xong, tránh không được sinh ra bi thương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận