Thực Cốt Ân Sủng Khí Phi Chỉ Muốn Nàng!


Nam Cung Cẩm nhìn nụ cười của Phong Vô Ngân trong lòng không rõ vì sao lại có một cỗ tức giận, hắn đứng lên nói với Chân Linh.

"Cửu Vi công tử quả nhiên kinh tài tuyệt tuyệt, bổn vương cũng có một bài thơ, có diều không phải vịnh Mai mà là vịnh Lan."
Ánh mắt mọi người đều chuyển đến trên người Nam Cung Cẩm, trong sân không khí dâng cao, ai cũng hưng phấn đứng lên.

Phải biết rằng Nam Cung Cẩm lạnh lùng vô tình từ trước đến nay không bao giờ làm thơ, không thể không chờ mong thơ của hắn rốt cuộc như thế nào?
Chân Linh cũng suy tư nhìn Nam Cung Cẩm, sau đó nàng thản nhiên nói.

"Cẩm Vương gia, mời." Đối với sự khiêu khích của Nam Cung Cẩm nàng chưa bao giờ tỏ ra e sợ lúc này lại càng không sợ, trong đầu nàng chứa hơn một ngàn bài thơ nổi tiếng, đấu thơ đối với nàng mà nói không có một chút khó khăn nào.
Phong Vô Ngân cũng nồng đậm hứng thú nhìn.

Đôi mắt sau không đáy hiện lên một tia châm chọc không ai phát hiện được.
Nam Cung Cẩm lạnh lùng nhìn Chân Linh, chậm rãi thì thầm.

"Cô lan sinh u viên, chúng thảo công vu một.

Tuy chiếu dương xuân huy, phục phi cao thu nguyệt.

Phi suông tảo tích lịch, lục diễm khủng hưu hiết.


Nhược vô thanh phong xuy, hương khí vi thùy phát."
Hắn phổ ra bài thơ này hồi lâu bên dưới đều là âm thanh thán phục.
Hắn ngâm ra bài thơ này xong, dưới sân liền vang lên một mảnh âm thanh than vãn.

Một tiếng than kinh hoảng, không thể ngờ được học vấn của Nam Cung Cẩm kì thật lại chẳng kém gì so với đệ nhất tài tử.

Bọn họ cơ bản là nghĩ Nam Cung Cẩm chỉ biết đến bày binh bố trận đánh giặc, vốn chỉ nghĩ hắn chỉ biết triều chính, không ngờ rằng trình độ văn chương của hắn cao đến thế, thật làm người ta kinh hãi mà.
Chân Linh nhìn hắn, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Nàng không thèm suy nghĩ đã lên tiếng.

“Lan diệp xuân uy nhuy quế hoa thu kiểu khiết.

Hân hân thử sinh ý tự nhĩ vi giai tiết.

Thùy tri lâm tê giả văn phong tọa tương duyệt.

Thảo mộc hữu bổn tâm hà cầu mĩ nhân chiết”.
Chỉ một câu này mà nàng đã nói lên toàn bộ ý tứ đối với Nam Cung Cẩm.

“Thảo mộc hữu bổn tâm hà cầu mĩ nhân chiết”.

Chân Linh nàng làm sao lại không nên bình luận hay tán thành với Nam Cung Cẩm ngươi.

Ở tại đây, tại thời cổ đại này, nàng muốn được sống tiêu diêu tự tại, cứ chờ mà xem.
Nam Cung Cẩm nhìn bài thơ của Chân Linh như thế mà hàm ý lại là mèo khen mèo dài đuôi, sắc mặt ẩn đầy khí lạnh, nói: “Mai Lan Trúc Cúc bất quá cũng chỉ là sở thích khoe khoang tài nghệ văn chương của đám có học.

Bổn vương thật chẳng có hứng thú! Nếu phải nghĩ đến quốc gia mà muốn làm nhân tài rường cột thì chẳng phải ta chỉ cần ngâm vài ba câu thơ thể hiện là có thể làm được.

Về phía Tấn Nam Vương triều vốn không phải là tài tử mèo khen mèo dài đuôi, mà lực học thực tế vốn dĩ rộng lớn, trí tuệ nam nhi đo dài cả bảy thước.

Nếu Cửu Vi công tử có thể lấy trí tuệ này ra làm bài thơ tuyệt đỉnh như vậy thì bổn vương có thể thông qua rồi”.

Chân Linh nghe xong, đáy lòng bỗng cười lạnh.

Mèo khen mèo dài đuôi? Nam Cung Cẩm, ngươi lý giải như thế xem ra bọn họ đối với ngươi chẳng phải thuộc đẳng cấp cao rồi.
Tất cả mọi người khinh ngạc ra mặt.

Ánh mắt tò mò hướng Chân Linh mà nhìn chăm chú.

Tất cả đều đang nghĩ, Cẩm Vương gia đối với hắn mà ra đề mục khó như vậy, hắn liệu có thể làm được sao?
Phong Vô Ngân lúc này cũng liếc nhìn Chân Linh một cái, trên mặt chỉ mang theo nét thản nhiên hiếm thấy.

Hắn cũng rất muốn biết, nàng rốt cuộc còn ngoài dự đoán của mọi người đến bao nhiêu nữa?
Chân Linh nhìn lướt qua mọi người, sau cùng nhìn lên Nam Cung Cẩm mà nở một nụ cười.

Nụ cười như hàng vạn hàng ngàn đóa hoa đào đang đua nhau nở, khiến gương mặt trở nên tuyệt mỹ vô cùng.

Một nét trong trẻo đến lạnh lùng, cùng chút yêu dị tuyệt mỹ cùng đồng thời xuất hiện.

Dung nhan tuyệt mỹ phô bày ra, làm cho người ta nhất thời ngây ngốc mà nhìn chăm chú.
Trong ánh mắt si dại say mê ấy, Chân Linh lớn tiếng nói: “Quân bất kiến hoàng hà chi thủy thiên thượng lai bôn lưu đáo hải bất phục hồi.

Quân bất kiến cao đường minh kính bi bạch phát triêu như thanh ti mộ thành tuyết.

Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan mạc sử kim tôn không đối nguyệt.


Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng thiên kim tán tẫn hoàn phục lai.

Phanh dương tể ngưu thả vi nhạc hội tu nhất ẩm tam bách bôi.

Sầm phu tử đan khâu sinh tương tiến tửu quân mạc đình.

Dữ quân ca nhất khúc thỉnh quân vi ngã trắc nhĩ thính.

Chung cổ soạn ngọc bất túc quý đãn nguyện trường túy bất nguyện tỉnh.

Cổ lai thánh hiền giai duy hữu ẩm giả lưu kì danh.

Trần vương tích thì yến bình nhạc đấu tửu thập thiên tứ hoan hước.

Chủ nhân hà vi ngôn thiểu tiễn kính tu cô thủ đối quân chước.

Ngũ hoa mã thiên kim cừu hô nhân tương xuất hoán mĩ tửu dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu” (*)
Thanh âm thanh mảnh nhưng trong trẻo, lâu thật lâu vẫn còn đọng lại trong Tịch Vũ Lâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui