Thực Cốt Ân Sủng Khí Phi Chỉ Muốn Nàng!


“A, không cần qua đây…không cần qua đây…”.

Cố Thủy Nhu bị tiếng hét của Nam Cung Cẩm kích thích, lại càng trở nên điên dại.

Nàng lui lại, ánh mắt trống rỗng toát nên vẻ kinh hãi tột độ.
Nam Cung Cẩm định bước tới an ủi Cố Thủy Nhu, nhưng khi tay hắn vừa vươn ra, Cố Thủy Nhu vừa nhìn thấy tay hắn đã hoảng sợ, kinh hãi trong đáy mắt được phóng đại đến mức tận cùng.
Nàng thét lên chói tai: “Đừng ăn thịt ta…đừng ăn thịt ta…”
Nam Cung Cẩm nhíu mày thật chặt, hắn nhìn Cố Thủy Nhu, ánh mắt thương xót, nhỏ giọng nói: “Thủy Nhu, là ta, Cẩm ca ca…”.
“Cẩm ca ca…”.
Nước mắt đồng loạt tuôn rơi ào ạt, mái tóc dài rối tung cùng với gương mặt tái nhợt của Cố Thủy Nhu lúc này thực đáng thương.

Hai mắt Nam Cung Cẩm nhìn thấy cảnh này, thì sinh ra một nỗi đau đớn, ở nơi sâu thẳm nào đó trong trí nhớ, đột nhiên lại xuất hiện những hình ảnh phóng đại, chồng chéo lên nhau.
Hắn vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên, ở nơi đó khi hắn năm tuổi, mẫu phi rời bỏ hắn mà đi.
Một người cô độc mà sống trên cõi đời này, không nơi nương tựa.


Thời điểm đó, hắn thấy chình mình đã tuyệt vọng đến cùng cực.

Mới năm tuổi mà hắn đã phải trải qua loại cảm xúc tuyệt vọng khi bị người ta vứt bỏ.
Lúc này nhìn Cố Thủy Nhu như vậy, trong một thoáng, làm cho nơi sâu nhất trong nội tâm hắn gợi lên một sự va chạm.

Hắn gắt gao ôm lấy Cố Thủy Nhu vào lòng.

“Thủy Nhu, Cẩm ca ca vĩnh viễn sẽ không bao giờ không cần đến nàng”.
Cố Thủy Nhu nghe xong, chợt có chút tỉnh táo, nàng nâng hai mắt trống rỗng lên nhìn Nam Cung Cẩm.

“Thật vậy sao? Cẩm ca ca sẽ không vứt bỏ muội sao?”.
Nam Cung Cẩm cúi đầu, dùng ánh mắt rất sâu mà nhìn nàng.

“Sẽ không”.


Hai chữ này nói xong lại làm cho hắn có chút hoảng hốt.
Thật là sẽ không ư? Cũng có thể.
Cố Thủy Nhu nằm trong lòng Nam Cung Cẩm, kinh hãi từ từ giảm đi rất nhiều, nàng vươn tay nắm chặt lấy ống tay áo của Nam Cung Cẩm, trong hai con mắt là một mảng hơi nước mịt mù.
"Cẩm ca ca, người có thể lấy muội hay không? Muội...!muội có thể làm Vương phi của người sao?" Trong đầu Cố Thủy Nhu lúc này trống rỗng nhưng đối với vị trí Vương phi của Nam Cung Cẩm nàng vẫn như cũ nhớ rõ, giống như chuyện này đối với nàng rất quan trọng, rất quan trọng.
Không thể không nói Cố Thủy Nhu này là một kẻ rất ương ngạnh, mọi chuyện đẽ xảy ra như thế này mà vẫn không quên được việc này.
Nam Cung Cẩm lập tức nhẹ giọng đáp.

"Thủy Nhu, Cẩm ca ca ngày mốt sẽ lấy nàng, nàng là tân nương tử của Cẩm ca ca, Vương phi tất nhiên sẽ là nàng."
Lúc này nhắc đến hai chữ Vương phi, trong đầu Nam Cung Cẩm lại hiện ra dung nhan tuyệt thế cùng khí phách lạnh lùng.
Hắn lắc đầu, cố ý xem nhẹ ảo ảnh trong đầu, hai tay ôm Cố Thủy Nhu chặt hơn như thể muốn mượn nhiệt độ cơ thể Cố Thủy Nhu để làm nhạt đi thân ảnh kia.
Cố Thủy Nhu nghe Nam Cung cẩm trả lời như thế nhưng lại cười ảm đạm.

Nụ cười không một chút ngụy trang cũng mang vẻ tinh khiết trong suốt động lòng người.
Nàng ôm cổ Nam Cung Cẩm, hôn nhẹ một cái.

"Cẩm ca ca, người tốt nhất." (ừ, tốt nhất mà cũng ngu nhất haiz...)
Trong lòng Nam Cung Cẩm cảm xúc rối bời, cuối cùng chỉ ảm đạm cười mà không nói gì..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui