Thực Cốt Ân Sủng Khí Phi Chỉ Muốn Nàng!
Thần sắc Nam Cung Cẩm mất hết vẻ băng giá.
“Thủy Nhu làm sao rồi? Nói!”
Vương Hoa đột nhiên run rẩy, không hiểu vì sao vẻ mặt Vương gia lúc này lại trở nên đáng sợ như vậy.
Hắn nơm nớp lo sợ nói: “Cố tiểu thư vừa tỉnh lại đã hô to là có quỷ.
Hình như rất là hoảng sợ.
Hiện tại đã trở nên điên dại”.
Vương Hoa còn chưa nói xong thì Nam Cung Cẩm đã rời đi rất nhanh.
Chân Linh nhìn Nam Cung Cẩm rời đi với bộ dạng lo lắng thì không khỏi bật cười.
“Tiểu thư, người cười gì vậy ạ?” Bích Ba hôm nay đã bị dọa quá nhiều, không muốn lại bị làm cho kinh sợ nữa.
Tiểu thư bị bỏ, thế nhưng nàng lại còn cười được ư?
Chân Linh thu lại nụ cười, thản nhiên nói: “Ta có cười gì đâu.
Bích Ba, ngươi đẩy ta vào nhà đi”.
Nàng tất nhiên là cười sự điên dại của Cố Thủy Nhu, không thể tưởng tượng được nữ nhân này lại như vậy, dọa thế mà đã điên rồi, thật là tạo nghiệp quá đi.
Bích Ba nhìn đám thị vẫn đang đứng bốn phía như cũ, cúi người ghé tai Chân Linh mà nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, người đi van cầu Vương gia đi ạ.
Nếu thật sự là bị hưu, Bích Ba sợ…”.
Chân Linh không chờ nàng nói hết đã ngắt lời nàng.
“Bích Ba, ngươi yên tâm, tiểu thư nhà ngươi đã sớm chuẩn bị kỹ càng.
Rời khỏi Vương phủ chỉ có tốt hơn, chứ chẳng thảm bại hơn đâu!”.
“Nhưng mà tiểu thư…”.
“Không có nhưng mà”.
“Tiểu thư, người không đợi Vương gia hủy lệnh đánh kia sao? Về phòng thế này, Vương gia liệu có thể quên việc này hay không?”.
Chân Linh như đang suy nghĩ điều gì, sau cùng nở một nụ cười.
“Bích Ba, ngươi tin không? Đêm nay hắn tự nhiên sẽ qua đây tống tiễn chúng ta”.
“Ách”.
Bích Ba ngây ngẩn cả người.
“Đi thôi”.
“A”.
Phúc Thủy cư rõ ràng là mảnh sân thanh tịnh nhất của Cẩm Vương phủ.
Trong viện có những cây đào Lâm Lập đang trổ hoa rực rỡ đẹp không sao tả xiết, còn có một ao sen xanh biếc lá, thơm ngát hương.
Giữa hồ sen là một mái đình nhỏ, ngói lợp bằng ngọc lưu ly, mỗi khi ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu xuống lại phát ra một màu xa hoa rực rỡ.
Nhưng mà trong viện tao nhã lịch sự đó, lại phát ra từng đợt từng đợt tiếng hét điên dại.
“Quỷ, không cần lại đây… không cần lại đây…ta sai rồi…ta biết sai rồi…”
Nam Cung Cẩm vừa mới đặt chân đến Phúc Thủy cư đã nghe thấy tiếng kêu như thế.
Hắn biến sắc chạy nhanh vào.
Đi vào, liền thấy Cố Thủy Nhu một thân áo hồng, tóc dài rối bù, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt trống rỗng vô thần phản ra một mảnh kinh hãi khủng khiếp.
Nàng bước đi trên đất, từng bước từng bước lui về phía sau, phát ra những thanh âm kinh hãi.
“Không cần lại đây…không cần lại đây…ta sai lầm rồi…ta không dám…ô ô…”.
Nam Cung Cẩm thấy vậy, hai tay hung hăng nắm chặt.
Nàng đối với bốn a hoàn trong phòng mà hét lớn.
“Đây rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Các ngươi như vậy là hầu hạ chủ tử sao? Người đâu, đuổi bốn a hoàn này ra khỏi Vương phủ cho ta!”.
Nam Cung Cẩm vốn ở chỗ Chân Linh mà tức giận cực độ, qua đây lại bị bộ dạng Cố Thủy Nhu điên điên khùng khùng kích thích, làm cho mọi lửa giận trong người hắn đều phát tiết hết xuống người bốn a hoàn.
“Vương gia, không cần…”
“Vương gia bỏ qua cho nô tì đi, là Cố tiểu thư…”
“Câm miệng”.
Nam Cung Cẩm hung hăng đánh a hoàn kia
“Vâng thưa Vương gia." Mấy người thị vệ kia nơm nớp lo sợ đáp lời, sau đó liền tiến lên áp giải bốn a hoàn đi xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...