Thực Cốt Ân Sủng Khí Phi Chỉ Muốn Nàng!
Nam Cung Cẩm ngây ngẩn, nữ nhân này đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng trước đó một khắc khóc chết đi sống lại bây giờ lại trở nên bình tĩnh uy hiếp như thế?
Lực đạo trong tay không khỏi nắm càng chặt hơn.
" Chân Linh, đừng tưởng rằng ngươi có Hoàng tổ mẫu làm chỗ dựa bổn vương sẽ không dám làm gì ngươi.
Nếu chọc giận tới bổn vương, bổn vương sẽ làm ngươi sống không bằng chết."
Chân Linh quật cường nâng mắt trào phúng nhìn chằm chằm Nam Cung Cẩm.
"Vương gia, chẳng lẽ bản lĩnh của ngươi chính là làm cho một nữ nhân như thế nào sống không bằng chết? Chân Linh ta thật sự bội phục."
Nhìn khuôn mặt kia Chân Linh liền nhớ lại hết thảy ở hiện đại.
Nam nhân mình yêu mến nhất thế nhưng lại vì ba tỷ mà giết nàng.
Nàng như thế nào lại không hận.
Mà Nam Cung Cẩm chết tiệt này lại cùng nam nhân kia bộ dạng giống nhau như đúc, nàng thấy vậy liền phẫn hận không thôi.
Sắc mặt, tất nhiên là nhục nhã.
Bích Ba đứng một bên âm thầm vì Chân Linh mà đổ mồ hôi lạnh.
Tiểu thư, người làm sao lại chống đối Vương gia? Nếu Vương gia lần thứ hai tức giận, tiểu thư, người không phải.....
Bất quá nói đi phải nói lại, nếu đem hai người so sánh, tiểu thư thật sự rất không giống với tiểu thư yếu đuối trước kia, toàn thân nàng toát ra một luồng khí thế uy chấn khiếp người, tuy rằng nàng rất lo lắng đề phòng nhưng lại thực thích tiểu thư hiện tại.
Nam Cung Cẩm nghe vậy đôi mắt thâm thúy sắc sảo chợt lóe.
"Hừ! Chân Linh, vở diễn nhất khóc nhị nháo tam thắt cổ không được nên bây giờ nghĩ muốn dùng loại thủ đoạn này với bổn vương sao?"
"Nếu như vậy thì hậu quả chỉ sợ không phải ngươi có thể chịu được."
Ánh mắt lập tức phát lạnh, giơ tay nặng nề cho Chân Linh một bạt tai.
"Chân Linh, bổn vương đã nói qua, không cần khiêu chiến nhẫn nại của bổn vương."
Chân Linh thân thể suy yếu bị đánh bay, máu đỏ tanh theo khóe miệng chảy xuống đem trung y màu trắng nhuộm một mảnh màu đỏ loang lổ.
Khuôn mặt sưng đỏ không thôi, dấu năm ngón tay đỏ sẫm thật sâu ở trên khuôn mặt nàng.
"Tiểu thư..." Bích ba bị dọa hỏng vội vàng xông đến.
"Cút đi!!!" Nam Cung Cẩm lạnh lùng hét lớn với Bích Ba.
Bích Ba nước mắt rơi không ngừng, nắm tay áo thật lâu mới không nguyện rời đi.
"Tiểu thư...."
Nam Cung Cẩm sắc mặt lạnh lùng dọa người, hắn cắn răng lần thứ hai lặp lại lời mới nói vừa rồi.
"Cút đi!!!"
Bích Ba hoàn toàn bị khí thế băng lãnh như vậy dọa sợ hãi, Vương gia lúc này giống như thật sự tức giận, nàng run rẩy, thập phần bất đắc dĩ lui ra ngoài.
Trước khi đi còn không quên lo lắng liếc mắt nhìn Chân Linh một cái.
Làm sao bây giờ? Tiểu thư không nhớ rõ chuyện trước kia, nếu nàng lại làm Vương gia tức giận vậy phải làm sao đây?
Sau khi Bích Ba rời đi, cửa lần thứ hai đóng lại.
Chân Linh lúc này ngẩng đầu cười lạnh, ánh mắt sắc bén cùng phẫn nộ trước nay chưa hề có.
Đôi mắt vốn trong trẻo lúc này trở nên điên cuồng kích động tận mây xanh, ý cười trào phúng băng lãnh từ mắt bắn ra.
Nàng cứ như vậy quật cường nhìn chằm chằm Nam Cung Cẩm, vài sợi tóc rơi lả tả xuống phủ lên nửa bên má sưng đỏ của nàng, đẹp đến cực hạn.
Nam Cung Cẩm nhìn Chân Linh như vậy, ngực run lên.
Ánh mắt không khống chế được bị vẻ đẹp kinh người của nàng hấp dẫn, một vẻ đẹp trong trẻo lạnh lùng với diêm dúa lẳng lơ cùng tồn tại với nhau, đẹp như trong mộng mị.
Tay hắn không tự chủ mà đưa qua định đỡ Chân Linh dậy.
Nhưng khi hắn tiến đến cúi xuống về phía nàng, Chân Linh giơ tay lên cực nhanh, mạnh mẽ ở trên mặt hắn tát hai cái.
Ba ba
Tiếng tát tay vọng lại thực rõ trong căn phòng vắng lặng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...