Thực Cốt Ân Sủng Khí Phi Chỉ Muốn Nàng!


Bọn hộ vệ áo vàng trước còn bị vây trong kinh diễm, lúc này thấy luồng ánh sáng bạc chợt loé, không khỏi chuyển thành sợ hãi, đều bỏ chạy, nhưng ngân châm của Chân Linh tinh, chuẩn, nhanh như thế, há có thể để chon bọn chúng trốn thoát?
Hơn mười hộ vệ áo vàng bị ngân châm đâm trúng, một chiêu bỏ mạng.
Kim châm trong tay Chân Linh cũng không dừng lại, nàng càng bắn không ngừng, ánh sáng bạc như mưa, bay loạn xạ xen kẽ vào nhau, khí thế cường đại như cầu vồng, như sóng lớn kinh người ập xuống, hộ vệ áo vàng liên tục ngã xuống, trong chốc lát tựa như Địa Ngục trần gian, chỉ có phương pháp giết hàng loạt, hộ vệ áo vàng căn bản không có khả năng đánh trả lại.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Niếp Minh Liệt và Ám tổ gần như còn vây trong hoảng sợ, Chân Linh rất thoải mái bắn chết hàng trăm quân hộ vệ áo vàng của Mị Dạ Đế quốc.
Tất cả mọi người ngã xuống, Chân Linh thu lại hai tay tê dại, đi tới trước mặt Niếp Minh Liệt, nhạt giọng nói: "Niếp Minh Liệt, chúng ta đi nhanh đi."
Niếp Minh Liệt hoảng hốt gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Chân Linh đã không thể dùng từ khiếp sợ để hình dung, đó là ánh mắt gần như phức tạp, giống như lúc chiều tà, đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn chính là thần chứ không phải nhân loại, hắn sùng bái, đồng thời xen lẫn với kinh hãi, không chỉ có hắn mà cả Ám tổ phía sau cũng đồng dạng như thế, một đường đi tới, Chân Linh mạnh mẽ khiến họn hắn sợ hãi, nữ tử trước mắt, đã như thần ở trong lòng bọn họ mà cúng bái.
Chân Linh nói xong lập tức đi ra ngoài, nàng cũng không đi đỡ Tư Đồ Minh.


Bởi vì hai tay nàng, hiện tại càng không ngừng run rẩy, nàng không muốn để Niếp Minh Liệt và người Ám tổ phát hiện ra việc này, vừa rồi lúc nàng giết người, tuy rằng tâm không đau, nhưng lại cảm thấy tay chân lạnh như băng, hôm nay nàng giết người, nhiều lắm, thế nên nàng bắt đầu cảm thấy hoảng hốt.
Những người này căn bản không cừu không oán với nàng, một khắc trước có thể cùng cười nói vui vẻ, nhưng trong nháy mắt, liền chết trong tay nàng, có lẽ trong bọn họ cũng có người định xuất hành hoàn thành nhiệm vụ sau đó về nhà, cùng bằng hữu nói cười vui vẻ, cùng người yêu vành tai tóc mai chạm vào nhau.
Bởi vì nàng, đều trở thành tiếc nuối trước khi chết.
Chân Linh gắt gao nắm chặt hai tay, ép buộc làm bản thân trấn tĩnh xuống.

Nàng tự nói với mình, nội tâm nàng không tàn ác, nàng có tấm lòng lương thiện, sẽ chỉ khiến nàng lâm vào đường cùng, nếu tay nàng yếu đuối, chết cũng chính là nàng, còn có Niếp Minh Liệt, mọi người trong Ám tổ, còn có...!Tư Đồ Minh...
Nàng tuyệt đối không thể nhìn bọn họ chết trước mắt nàng, nàng đã có năng lực bảo hộ bọn họ, như vậy...!thì đành phải tàn nhẫn vậy.
Tiếp tục đi tới, liền đến trước một toà cung điện hoa lệ.
Lúc này trời đã mờ sáng, ánh sáng của những tia nắng ban mai chiếu vào chính diện toà cung điện, tăng thêm mấy phần khí thế trang nghiêm đồ sộ, đó là một toà cung điện cao ngất trong mây, dường như chỉ cần đứng nơi cao nhất trong cung điện, tay có thể chạm vào những đám mây đang bay trên trời.
Phía trên cung điện gắn một khối bảng hiệu, trên đề ba chữ vàng Mị Dạ Điện rồng bay phượng múa, Chân Linh vừa nhìn, nội tâm khẽ kích động.
Mị Dạ Điện, cuối cùng cũng tới.
"Chân Linh, Mị Dạ Điện tổng cộng có mười tám tầng, mỗi một tầng nhất định đều có mai phục trùng trùng điệp điệp, giường tuyết diễm mà chủ tử cần bên trong sông băng ở nội diện của tầng thứ mười tám, chỗ này ở bên ngoài Mị Dạ Điện xem là từ phía trên đi tới, nhưng một khi đã đi vào, đó là hướng trong lòng đất mà đi, mười tám tầng thật sự, thật ra là sâu dưới lòng đất.


Mỗi một tầng của nơi này, đều sử dụng kỳ môn thuẫn giáp [1], phân biệt theo mười hai địa chi là Tý, Sửu, Dần, Mão, Thìn, Tị, Ngọ, Mùi, Thân, Dậu, Tuất, Hợi sắp xếp trong tám cửa là Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Cảnh, Tử, Kinh, Khai; mỗi một tầng của Mị Dạ Điện đều có một người thần bí thao trận, trận pháp kì dị quỷ quyệt, vốn là chủ tử dùng để đề phòng người ngoài tấn công điện, không ngờ hôm nay lại dùng đến trên người chúng ta."
Nói tới đây, Niếp Minh Liệt có chút cảm khái, hắn nhìn Chân Linh liếc mắt một cái, thấy nàng không có chút gì nghi hoặc, hắn cảm thấy kinh ngạc lần hai, Chân Linh này, rốt cuộc còn có bao nhiêu chỗ làm người ta ngạc nhiên?
Người ngoài nghe lời hắn nói lúc này cỡ nào văn sở vị văn [2] , lần đầu sau khi nghe xong, nhất định sẽ khiến một số nghĩ tới mà khiếp sợ, nếu như giờ phút này nàng bình tĩnh như thế, như vậy chỉ có hai khả năng, một là nàng đã sớm nhìn ra Mị Dạ Điện có rất nhiều càn khôn, hai là nàng đối với đạo này cũng tinh thông, Niếp Minh Liệt nghĩ, thậm chí bắt đầu chờ mong thực sự sấm lâu.

[3]
Hắn kích động nói: "Chân Linh, mười tám tầng đều có người thần bí giữ tầng khác nhau âm thầm thao túng mọi thứ, chỉ cần có thể làm cho mười tám người giữ tầng này tâm phục khẩu phục, bọn họ sẽ cho qua, sẽ không mở ra cơ quan gì, mười tám người này, đều là quái vật tham tài (chữ Tài ở đây có nghĩa là Tài năng) như mạng, ta từng nghe chủ tử nói qua, mười tám người này tinh thông thiên văn địa lý, Ngũ hành bát phong [4], kỳ môn thuẫn giáp, sổ thuật [5], âm luật, sử học vân vân, trải nghiệm rộng, không chỗ nào không tinh thông, mười tám người này, có thể nói là thế hệ người tài tập hợp toàn bộ học vấn làm người kinh hãi, nhưng điên cuồng của bọn họ đối với học vấn khiến họ cực kỳ tiếc tài, người xông vào lâu mặc kệ là ai, chỉ cần có thể phá được đề bọn họ đưa ra, thì có thể thuận lợi qua cửa, Chân Linh, ngươi đối với những tri thức này hiểu biết như thế nào?"
Chân Linh nghe Niếp Minh Liệt nói xong, trong lòng không khỏi cảm thán, thế giới to lớn, không thiếu cái lạ, thậm chí còn có những quái nhân như vậy.
Đối với cái gọi là học vấn, nàng đã từng được huấn luyện đặc biệt, hơn nữa khả năng ghi nhớ của nàng cao siêu đã gặp qua là không quên, với mười tám người này nàng không dám nói có thể xông qua, nhưng vài người đầu nàng nghĩ chắc không thành vấn đề.
Lập tức, nàng nhẹ giọng nói: "Ta đối với các phương diện của học thức đều học sơ qua một chút, nếu may mắn, chúng ta cố gắng một chút có thể an toàn xông qua, Niếp Minh Liệt, an nguy của Tư Đồ Minh đành giao cho ngươi, chúng ta vào đi."

"Được." Niếp Minh Liệt đỡ Tư Đồ Minh đang hôn mê, sau đó nói với Am tổ phía sau: "Ám tổ nghe lệnh, nhanh chóng rút lui, tìm một nơi bí mật nấp vào, chờ chúng ta đi ra."
"Rõ!"
Chân Linh dẫn đầu bước vào, sau đó Niếp Minh Liệt đỡ Tư Đồ Minh cũng bước vào.
Vừa đi vào tầng một, cửa điện liền nặng nề đóng lại, bốn phía tối đen không thấy năm ngón tay, trong điện im ắng không có không khí lưu động, giống như tất cả mọi thứ đã chết, cực kỳ tĩnh mịch.
Đúng lúc này, một tia sáng sắc lạnh tấn công thẳng vào Tư Đồ Minh đang hôn mê.
HẾT CHƯƠNG 131.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận